1
Ta và Quân Khanh được người hái thuốc nhặt về từ dưới vách núi.
Nghe nói vách núi kia nơi chúng ta được tìm thấy, ba năm qua nhảy bảy đôi, là thánh địa nổi tiếng cho những kẻ chếc vì tình.
Lại nhìn hắn tay áo rộng sa y, dung mạo tuyệt thế, mà khắp người ta chỉ toàn tấm vải thô, bàn tay đầy vết chai......
"Đây chắc là tiểu công gia nhà nào đó cùng nha đầu thô lỗ bỏ trốn sau đó chếc vì tình rồi."
Đối với kiểu nói này, ta tin tưởng mà không chút nghi ngờ gì.
Bởi vì ta vừa nhìn thấy khuôn mặt của Quân Khanh, tim ta bắt đầu đập nhanh hơn, thái dương cũng giật giật.
Có thứ gì đó đang chạy loạn trong lồng ngực ta, chân răng đau nhức từng trận, hốc mắt nóng rát.
Nếu đây không phải là tình yêu đích thực, thì căn bản không thể giải thích rõ được.
Khác với ta, sau khi Quân Khanh tỉnh dậy, lần mò tìm một miếng ngọc bội được khắc tên bên hông hắn, im lặng không nói gì.
Chúng ta đều mất trí nhớ.
Nhưng ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác thích hắn, còn hắn lại chẳng nhớ rõ cái gì cả.
Ta hơi đau lòng.
2
Buồn thì buồn, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Ba ngày trước, có cuộc động đất lớn, núi đá rơi xuống chặn mất con đường chính vào thành.
Ta và Quân Khanh cùng với hai người cũng không tìm được nhà phải sống tạm trong làng.
Lão trưởng thôn thấy ta quá khỏe mạnh liền gọi đại phu trong thôn cùng đưa ta lên núi hái thảo dược.
Ta ra ngoài hồi lâu cũng không hái nổi một cây thuốc, nhưng lúc quay về lại kéo theo một con lợn rừng lớn, ta đã hạ gục nó chỉ bằng hai bàn tay.
Hai chiếc rang nanh của lợn rừng đã bị ta đánh gãy, không một chiếc xương nào trên cơ thể nó còn nguyên vẹn.
“Thật là trời sinh thần lực mà!” Trưởng thôn trợn tròn mắt.
Quân Khanh dùng đôi mắt dài xinh đẹp nhìn vào mặt ta, ý vị không rõ.
Gặp hắn đang nhìn ta, ta nhịn không được hướng hắn nhướng mày, trừng mắt, hừ mũi, khuôn mặt dương dương đắc ý.
Lợi hại không? Ta còn không làm cho ngươi say như điếu đổ nữa à?
Đột nhiên, ta thấy Quân Khanh nở một nụ cười.
Người này...
Ta chớp mắt, nụ cười của người đàn ông này cũng quá...
Quyến rũ rồi.
3
Ta nghĩ Quân Khanh rất đẹp trai, hoàn toàn không phải vì người tình trong mắt hóa Tây Thi đâu.
Hắn vốn chính là Tây Thi, chỉ cần vừa nhìn liền thấy.
Hôm đó, ta đi săn về, từ xa nhìn thấy một người đàn ông đầu hươu, mắt chuột đứng trên tường, đang nhìn chằm chằm vào sân.
Ta nhận ra hắn ta là một tên du côn nổi tiếng trong làng, Trương Vô Lại.
"Anh đang làm gì vậy?" Tôi hét lên.
Trương Vô Lại bị dọa giật mình, chưa kịp phản ứng thì đã bị ta đã túm lấy và ném mạnh xuống đất.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, không quan tâm gì nữa, khập khiễng chạy thật xa.
Cửa phòng mở ra, Quân Khanh mặc bộ đồ lỏng lẻo, mái tóc dài ướt đẫm, mặt mày ướt át bước ra.
Hắn chỉ vừa mới bắt đầu tắm thôi.
"Làm sao cứ để việc này tiếp diễn như vậy được?"
Trưởng thôn thở dài: "Làm thế nào bây giờ, ai bảo vẻ ngoài của hắn trêu hoa nghẹo nguyệt như vậy làm gì? Lúc trước chỉ có các cô nương nhìn trộm hắn, bây giờ ngay cả đàn ông cũng..."
Khi nghe điều này, ta rất tức giận: "Chuyện xảy ra khi nào vậy? Tại sao ta lại không biết?"
“Lúc ngươi đi săn,” trưởng thôn nói, “việc ngươi cùng hắn bỏ trốn rồi rơi xuống vách núi ai ai cũng biết, nhưng bây giờ các ngươi còn chưa có cưới hỏi gì, khó trách người khác sinh ra điểm tâm tư.”
Không sợ tặc trộm, liền sợ tặc nhớ thương.
Đạo lý này ta hiểu.
Giải quyết cũng dễ dàng.
"Thành thân!" Ta không cần suy nghĩ, gọn gàng dứt khoát, "Chúng ta lập tức thành thân!"
Ta liếc nhìn hắn, hắn vẫn như cũ trưng ra một bộ dáng lãnh đạm.
“...... Ngươi, không đồng ý?" Ta thăm dò hỏi, trong lòng lo sợ bất an.
"Ta không phải không đồng ý, " Đôi mắt hắn thanh tỉnh nhìn ta "Chỉ là sợ ngươi mất trí nhớ xúc động, hắn sau này lại hối hận rồi phụ ta."
“Làm sao có thể!” Ta vỗ ngực hứa hẹn, “Trước khi mất trí nhớ ta đã có thể sẵn sàng t.ự t.ử vì tình cùng ngươi, sau khi mất trí nhớ vừa nhìn đã cảm thấy yêu ngươi sâu đậm, đời này ta chỉ yêu mình ngươi thôi. "
"Thật sao..."
Hắn thì thào nói, chậm rãi đi đến trước mặt ta, cúi đầu xuống.
Giọng nói nhẹ nhàng như gió như trăng:
"Nếu như thế, ngươi liền thề đi, liền nói ——
“Nếu một ngày ngươi hối hận về lời nói ngày hôm nay, núi sông sẽ sụp đổ, thiên hạ đảo lộn, đất nước hoạn nạn, dân tộc diệt vong, máo đổ ngàn dặm. "
4
Ta trợn tròn mắt: “Tại sao chúng ta, những con người bình thường chỉ lớn hơn con kiến một tí, lại can dự đến thiên hạ, quốc gia rồi?”
"Thề đi, nếu ngươi không thề, ta cũng không thành thân."
Môi hắn kề sát vào tai ta: “Có nhiều người nhớ thương, ngấp nghé ta như vậy, lỡ có một ngày nào đó ngươi không có ở đây, có thể liền có người làm nhục ta......"
Ta thậm chí còn không dám tưởng tượng đến hình ảnh một đóa hoa Linh Tiêu trắng bị sỉ nhục sẽ như thế nào.
"Ta thề!" Không phải chỉ là một lời thề sao? Há miệng liền nói xong.
Nhưng ta không ngờ rằng lời thề vốn thuộc về hai chúng ta lại bị hắn chép thành sách.
Ta chếc lặng ngồi trên ghế đẩu, tay ấn chu sa sau đó điểm chỉ.
Bang bang bang, nhấn nhấn nhấn.
Làm thành ba bản
Hắn có một phần, trưởng thôn có một phần, còn một phần khác không biết bị hắn đem giấu ở đâu.
Văn tự bán mình cũng không phiền phức đến như vậy.
Hắn lấy từ trong tay áo ra một mảnh lụa trắng và nhẹ nhàng lau ngón tay cái dính đầy màu đỏ cho ta.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của ta, hắn nghiêng người về phía trước và hôn lên các đầu ngón tay của ta.
"Xin hãy ở bên ta đến hết cuộc đời..."
Hắn thì thầm nở một nụ cười, lời nói nhẹ nhàng.
Đột nhiên, sống lưng ta tê dại, lại nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của hắn.
Tim đập mạnh hơn.
Đúng, ta thực sự yêu hắn.
5
Ta đã uống rất nhiều rượu vào đêm thành hôn với Quân Khanh.
Rượu vào thấm men say, lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Chàng ấy mặc ta đẩy mình xuống giường.
Ta bước tới, cởi thắt lưng, làm rối loạn quần áo của chàng.
Ta ngửi một hơi thật sâu cái cần cổ tràn ngập hương thơm của chàng ấy.
"Bùi Cảnh Nhân, chàng thơm quá..."
Thế giới quay cuồng!
Ta chỉ cảm thấy mắt mình như mờ đi và bị chàng ta đè xuống.
Cằm bị véo nhẹ, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Nhớ lại?"
Ta ngơ ngác không nghe rõ chàng ấy nói gì,chỉ ngẩng đầu lên tìm kiếm mùi hương thơm ngát trên người chàng ấy.
...quá mềm.
Ta liếm bờ môi chàng, say khướt cười: "Khanh Khanh, sao chàng lại đẹp như vậy, thơm như vậy chứ?"
"Nghê Lạc, sao nàng lại sạch sẽ, nhiệt tình như vậy chứ?" Chàng ấy tại bên tai ta cười nhẹ.
Ký ức đêm đó mơ hồ mà vỡ vụn.
Ta chỉ nhớ rõ đêm đó dục niệm như biển, diễm sắc vô biên.
6
Quân Khanh và ta là một đôi phu thê ân ái nổi danh khắp chốn.
Ta có sức mạnh, có thể săn bắn và chặt củi.
Chàng ấy hào hoa phong nhã nên đương nhiên làm tiên sinh dạy học trong làng.
Khi người khác nhìn thấy ta, họ luôn nói: “Cô sao lại may mắn như vậy, vớ được một anh chồng đẹp như thần tiên”.
Tiên đúng là Tiên thật, yêu —— Cũng là thực sự là yêu quái......
"Đừng cắn......"
Ta nâng cần cổ, đẩy chàng ấy ra, thở dài: "Ngày mai ta phải vào thành bán vải, chàng cứ như vậy...... Ta sao có thể gặp người?"
Quân Khanh tựa hồ như không nghe thấy, chuyên tâm gặm thịt mút da ta.
Từ sau đêm động phòng, ta liền phát giác, chàng ấy trước mặt người khác thì làm một bộ thanh lãnh, nhã nhặn, ở trên giường thì như lang như hổ.
Lại có sở thích vô cùng đặc biệt.
Thích cắn cổ.
Môi và răng không rời khỏi da thịt, thậm chí còn ngậm một miếng mỏng trong miệng, đôi mắt hẹp và lạnh lùng lại tỏa ra ánh sáng hung dữ khó tả.
Tham lam, lại hưởng thụ.
Sau đó, ta nằm trên giường, ấn vào cổ và rít lên.
“Có đau không?” Chàng ấy nằm nghiêng người nhìn ta, một tay ôm mặt, tay kia chậm rãi xoa mái tóc buông xõa của ta.
Ta thở dài và cũng nhìn sang bên cạnh chàng ấy.
"Khanh Khanh, nếu chàng thèm, ngày mai ta liền làm thịt một con gà mái, chàng cứ thoải mái gặm cổ gà, chàng có cắn ra tia lửa ta cũng mặc kệ, chứ cứ nhắm vào ta làm gì?"
Ngón tay mảnh khảnh chậm rãi di chuyển đến vết đỏ trên cổ ta, xoa đi xoa lại, Quân Khanh nhẹ giọng khàn khàn nói:
“Cắn nàng không phải là vì thèm, à… có thể là vì thèm, nhưng quan trọng nhất là đây chính là nơi dễ bị tổn thương nhất của con người.
“Nếu không phải ta mà là người khác, nàng có dám để hắn chạm vào hay cắn cổ nàng không?”
"Tất nhiên là ta không dám!"
Ta hào phóng để ngón tay chàng xoa quanh cổ mình, không hề báo trước mà nói: “Nhưng chàng và ta là phu thê, khi còn sống ngủ chung giường, sau khi chếc sẽ cùng một hố, linh hồn sẽ cùng nhau đi về Thế giới bên kia, nghĩa là chúng ta phải tay trong tay vượt qua cầu Nại Hà… Chàng có biết giữa phu thê điều gì là quan trọng nhất không?”
“Tình yêu?” Chàng hỏi.
Ta lắc đầu, nắm lấy tay chàng, ôm vào lòng bàn tay, cười nói:
"Đó là sự tin tưởng, sự ràng buộc của sinh mệnh. Dựa những điều này, chúng ta có thể có được một tình yêu vĩnh cửu.
"Nhưng nếu chỉ có tình yêu mà không có sự tin tưởng thì trái tim sẽ chỉ rung động trong chốc lát rồi tan biến."
Ta chen vào trong lòng, một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của chàng, nheo mắt cười nhẹ: “Khanh Khanh, lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ nhìn thấy chàng, ta chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh, ta nghĩ đó là vì tình yêu. Chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, ngoài tình yêu ra thì còn có sự tín nhiệm."
Ta đã nói ra những lời chân thành nhất, nhưng lại không nhận được sự đáp lại từ chàng ấy,
Thay vào đó, chàng chỉ cười khúc khích.
"...Thật không ngờ khi ta còn sống lại có thể nghe được hai từ” tin tưởng” được phát ra từ miệng của nàng."
Lời nói này làm ta bối rối.
Ta chưa kịp hỏi thêm gì thì chàng đã quay người ấn ta xuống, ngón tay vẫn đặt trên cổ, nhưng ánh mắt nhìn ta lại quyến rũ chếc người.
"Tín nhiệm của nàng, tới chậm chút, nhưng mà, chậm chút còn tốt hơn không có. Nơi yếu ớt như vầy, cũng...... nhưng nếu ta muốn mạng của nàng, cũng sẽ không ra tay ở nơi này.
"Ta sẽ dùng phương thức khác, để khiến nàng tiêu hồn mà chếc......"
......
Yêu nghiệt chuyên hút nhân khí, yêu thích thải âm bổ dương, hàng đêm giày vò ta đến rạng sáng, e rằng ta cũng sẽ không sống được bao lâu.