Nguyện Dâng Cho Nàng Cả Giang Sơn

39

Ta hiểu đúng, hắn cũng nói đúng, hai người bọn ta chính là ngủ cùng nhau.

Ta đang mặc đồ ngủ, nằm trên giường, bên cạnh là người mặc đồ ngủ giống như ta... Quân Khanh...

Ánh nến đã tắt, bên trong hoàn toàn tối đen.

Ta không thể ngủ được, hắn cũng không thể ngủ được, cả hai chúng ta đều biết điều đó.

“Khanh Khanh,” ta nói, giọng hơi khô khốc, “chàng có thể nắm tay ta được không?”

Hắn đáp lại bằng một giọng trầm thấp, đưa tay ra và nắm chặt lấy tay ta.

Những ngón tay lại đan xen, nhiệt độ cơ thể sưởi ấm lẫn nhau, ta thả lỏng cơ thể, đơn giản lật người lại.

Thì thầm: "Khanh Khanh, chàng có thể kể cho ta nghe một câu chuyện ma được không?"

“Nàng không phải là ma sao?”hắn quay người lại, áp đầu mũi vào mũi ta: “Vong thê của ta.”

Ta đánh vào trán hắn, lẩm bẩm: "Trong mơ không có người c/hế/t? Trong mơ đều là người sống. Ta rõ ràng là một người ấm áp có nhiệt độ, nhưng chàng cứ phải cho ta vào qu/an t/ài à."

"Có nóng không?"

Hắn buông tay ra, thò tay vào trong bộ đồ ngủ của ta: “Để ta cảm nhận thử.”

Cơ thể hắn luôn lạnh, ta vừa hét vừa cười, "Đừng, lạnh quá, đừng—"

Ngoài miệng nói không muốn, cơ thể cũng không tránh.

Khi toàn bộ cơ thể ta bị ép lên, ta thở hổn hển, vòng tay quanh cổ hắn không chịu buông ra.

"Ta lạnh còn nàng thì nóng. Nàng có muốn vận động một chút không? " hắn hỏi.

"Trong mộng chàng còn có thể làm điều này?" Ta cố ý hỏi.

"Chưa từng nghe qua một câu thơ sao?" Hắn tại bên tai ta hôn một chút, cười đến nhu hòa mê người, "Mộng xuân không dấu vết......"

Ta hất cằm lên, cần cổ liền bị hắn gặm lấy.

“nhẹ một chút, đừng để lại dấu vết…”

Những bóng ma làm những gì chúng muốn vào đêm khuya.

Nhưng ta vẫn phải gặp mọi người vào ban ngày.



Nếu một người vừa bắt đầu đói, ăn vào sẽ cảm thấy bình thường.

Nếu một người đói cả ngày, hắn có thể ăn đến no căng bụng.

Nếu một người bị đói hàng tháng...

Kết quả có lẽ sẽ bỏ qua tất cả, nuốt vào bụng, xương cốt gộp vào trong thịt, chẳng để lại gì.

Trước khi mệt mỏi ngủ thiếp đi, ta ngơ ngác hỏi: “Bình thường nằm mơ thì chàng tỉnh dậy lúc mấy giờ?”

“Rất muộn,” hắn hài lòng nói với giọng trầm thấp, “Ta thích nằm trên giường, không thích dậy sớm.”

Tốt rồi.

Ta cứ vậy ngủ thiếp đi.

Đã lâu lắm rồi ta mới ngủ ngon như vậy.

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, trời không phải buổi sáng, cũng không phải buổi trưa, mặt trời đang lặn mà trời đã chạng vạng.

Ta nghĩ thầm “chếc” rồi quay người ngồi dậy.

Đau!

Eo...chân...

Bùi Cảnh Nhận, đúng là tiểu yêu tinh chuyên đi hút sạch nhân khí mà!

Ôm cái eo đau nhức, ta ngồi dậy thì thấy một bộ quần áo nằm ở cuối giường.

Ngoài ra còn có một lá thư bên cạnh gối.

Dòng chữ trên phong bì khiến ta nhức răng.

Lần trước nó cũng là chiếc phong bì đó, với nét chữ như vậy, và ta như bị sét đánh trúng khi mở nó ra.

Lần này... có lẽ là không.

Lưỡng lự cầm lên, lưỡng lự mở ra, lại do dự nhìn xem.

Lần này còn có thêm một chữ, chín chữ.

"Cầu thú công chúa, thái tử đích thân đến."

40.

Muốn cầu hôn Tam công chúa thì thái tử Mạc Bắc phải tự mình đến cầu thân.

Chính là ý này đi?

Nhưng có thể thay đổi được gì sao?

Thái tử tới, công chúa cũng phải chuẩn bị gả đi.

“Vậy liền gả đi.” Nhạc Đình Nguyên cũng không vội.

Khi sứ thần của Mạc Bắc đến, Nhạc Đình Nguyên đã đáp ứng trước mặt mọi người, mình có thể gả.

Nhưng với tư cách là Công chúa Đại Ân, cô ấy không thể gả đến một cách không rõ ràng, chỉ cần thái tử Mạc Bắc đến cầu thân, cô ấy sẽ đồng ý gả đi.

Sứ thần cũng dứt khoát, biểu thị chỉ cần công chúa nguyện ý gả đi, thái tử lập tức lên đường đến Đại Ân.

Hai bên đều đã thảo luận xong, sự việc dễ dàng đến không tưởng.

Làm cho ta cảm thấy choáng váng.

“Tỷ cứ như vậy tin tưởng tám chữ kia?” Ta nắm lấy Nhạc Đình Nguyên hỏi.

“Muốn tháo chuông thì phải do người buộc chuông, người bày ra mưu kế này, tất nhiên sẽ biết cách phá kế, thay vì loay hoay giải quyết vấn đề, thà nghe theo lời khuyên còn hơn. Nhất là, muội đã hy sinh lớn như vậy, đổi lấy gấm, túi, diệu, kế!”

Nhạc Đình Nguyên chỉ vào gáy ta: “Các ngươi thật sự là… có sở thích đặc biệt…”

Ta lập tức che đi, giả vờ như nghe không hiểu.

Nhạc Đình Nguyên và Bùi cảnh Nhận đã bàn bạc qua.

Những gì họ đã thảo luận ta lại không rõ.

Trước mắt xem ra, Bùi cảnh Nhận cũng không phải là phản chiến quy hàng, hai người bọn họ càng giống như là...... Hợp tác.

Bên Nhạc Đình Nguyên đã ổn định, nhưng bên Nhạc Xích Yến lại ồn ào náo nhiệt hơn nhiều.

Một mặt thúc giục Bùi Cảnh Nhận cưới Tần Linh, mặt khác lại nóng lòng muốn thái tử Mạc Bắc cưới Nhạc Đình Nguyên.

Làm mai mối, lại rất ra dáng.

Tuy nhiên, Nhạc Đình Nguyên lại không hề nao núng, thái tử Mạc Bắc cũng không thể ngày đi ngàn dặm, ngày mai đã tới Đại Ân được.

Có một số việc, dù có được lên kế hoạch tốt đến đâu, cũng sẽ không bao giờ ngờ được biến hóa khôn lường.

Ngay tại lúc bữa tiệc mà Nhạc Xích Yến tổ chức kết thúc.

Một tin tức xấu tuyền về Đế Đô.

Thái tử Mạc Bắc đã ch ế t.

Trên đường đón dâu, ch ế.t bên trong biên giới Đại Ân, trong một dịch quán.

Cơ thể tổng cộng có mười bốn nhát đao, gân tay gân chân đều bị đánh gãy, ch ế/t trong tình trạng vô cùng thê thảm.

Ngày mà tin dữ truyền đến, đối tất cả mọi người mà nói, đều như sấm sét giữa trời quang.

Ban đêm hôm ấy, ta tiếp tục vào trong mộng của Bùi Cảnh Nhận.

41

Ta nằm trên vai hắn, mồ hôi đầm đìa, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn lên xương quai xanh của hắn.

“Đêm nay coi như là phần thưởng của ta phải không?” Hắn chậm rãi vuốt tóc ta.

"Chàng không cảm thấy chột dạ khi nói điều này sao?" Ta thở hổn hển vặn lại.

Kể từ ngày đầu tiên của tháng, ta đã ngủ trong giấc mơ của hắn suốt mười bốn đêm, hôm nay chính là đêm thứ mười lăm!

Chỉ cần là trong mơ, làm bất cứ điều gì cũng có thể.

Hắn mỉm cười trầm thấp, vòng tay qua vai ta, ghé môi lại gần ta thì thầm: “Hãy trân trọng, những ngày chúng ta được trùng phùng trong mơ cũng không nhiều."

Ta nhắm mắt lại, không nói gì.

Thái tử Mạc Bắc ch/ế/t tại Đại Ân, cầu hôn không thành còn ném luôn tính mạng.

Đừng nói đến liên hôn, hòa bình cũng sẽ không bao giờ đạt được.

Ngày Mạc Bắc dấy binh tấn công Đại Ân, tất sẽ sớm đến.

"Kỳ thực ta không sợ đánh trận, càng không sợ đánh Mạc Bắc." Ta uể oải nói: “Bảy năm trước, khi ta đánh trận, đó là thời điểm cuộc chiến giữa quý tộc và hoàng hậu, đại công chúa đang ở giai đoạn khốc liệt nhất, mâu thuẫn nội bộ rất nghiêm trọng, hao tổn quá lớn vì vậy không thể chống đỡ nổi ta tiếp tục đuổi địch, nếu không Mạc Bắc đã không còn tồn tại từ lâu rồi."

“Ta biết nàng trời sinh là một chiến thần, bách chiến bách thắng.”

“Hiện tại Mạc Bắc to gan muốn xâm chiếm Đại Ân, chính là ông trời muốn diệt nó... Không, ngoài ý muốn của ông trời, còn có công lao tính toán của con người.”

Người nào đó cười một tiếng: “Phu nhân quá khen rồi, ta chỉ phân ưu cùng nàng mà thôi.”

Ta mở mắt ra, cúi người hôn lên cằm hắn: “Khanh Khanh của ta thật hiền lành mà.”

Hắn cúi đầu nhìn ta: "Cho dù nàng ch/ết/, ta cũng hàng đêm cùng nàng gặp gỡ trong mộng, nhưng nếu là ta ch/ế/t đi, nàng làm như thế nào?"

Này, ta còn chưa ch/ế/t mà!

Kìm nén lại không phản bác, ta cố tình chọc giận hắn: “Nếu chàng c/h/ế/t, ta sẽ lập tức quên chàng và tìm một người chồng tốt hơn chàng gấp trăm lần.”

Hắn không hề khó chịu chút nào, chỉ thở dài nói: “Ta là người thông minh nhất trên đời này, nếu nàng muốn tìm một người đàn ông tốt hơn ta gấp trăm lần, e rằng nàng sẽ không tìm được. "

Ta muốn chọc giận hắn, nhưng cuối cùng lại bị hắn chọc giận: “Được rồi, vậy ta sẽ tìm một người ngang tầm với chàng.”

Hắn nói: "Như vậy cũng quá khó. Vẻ đẹp của ta là vô song. Không ai có thể sánh bằng".

Tự mình khen mình còn có thể đạt đến trình độ này sao?

Ta chẳng còn cách nào khác đành nắm tay hắn kéo vào giường: "Mới canh tư, chàng đã muốn thức giấc sao?"

"KHÔNG."

Hắn xoay người ấn xuống, tay không khách khí: "Tiếp tục nào, tiếp tục giấc mộng này thôi."

42

Cùng ta đoán không sai.

Sau bảy ngày, quân báo truyền đến.

Nhưng quân báo, không chỉ có một mà là hai lá.

Bắc cảnh cùng Đông Bắc phòng tuyến, đều bị đại quân Mạc Bắc uy hiếp. Hoắc gia ta từ trước đến nay đều canh giữ bắc cảnh, bốn châu Đông Bắc Yên Vân, đều là đất phong của Nhạc Đình Nguyên.

"Có cái gì đó không đúng."

Trong đầu ta lóe lên một tia sáng: "Mạc Bắc chưa bao giờ tấn công bốn châu Đông Bắc Yên Vân, tại sao lần này bọn chúng lại tấn công thành hai nhóm?"

Việc dàn trải lực lượng là điều cấm kỵ trong các cuộc vây hãm.

Mạc Bắc đang tấn công một cách quyết liệt, sẽ không bao giờ thực hiện một hành động liều lĩnh như vậy.

Không nghĩ ra được nguyên do, vẻ mặt của Nhạc Đình Nguyên cũng vô cùng căng thẳng.

Cho đến khi một tiếng cười lớn vang lên. "Tất nhiên là vì bản vương muốn cả hai người các ngươi ra trận."

Nhạc Xích yến mang theo nụ cười quái dị, thản nhiên bước vào.

Vừa nhìn thấy Nhạc Xích Yến, nghe được lời hắn vừa nói, ta đột nhiên cảm thấy tim mình như ngừng đập trong giây lát.

Có thứ gì đó sau khi bóc kén đang dần dần lộ ra bộ dáng thật sự.

"Chắc hai ngươi đang nghĩ ta xử lý chuyện như thế nào phải không?"

Như nhận ra Nhạc Đình Nguyên và ta đang hoảng sợ, Nhạc Xích Yến lười biếng cười nói: "Hai người đều phải ra chiến trường. Các ngươi sẽ chiến đấu với Mạc Bắc ít nhất trong ba năm. Bản vương muốn Mạc Bắc đánh ba năm, Mạc Bắc liền sẽ không chỉ đánh một năm, Tam tỷ, tỷ cảm thấy mình còn trở về được sao?"

Trong chớp mắt, ta gần như gầm lên: "Ngươi và Mạc Bắc thông đồng với nhau?"

Nhạc Xích Yến cười tươi lộ ra hàm răng trắng nõn: "Giữ các ngươi, kéo theo các ngươi đến ch/ế/t, sau khi lên ngôi, ta sẽ giao sáu châu phía bắc cho Mạc Bắc Hãn."

“Nhạc Xích Yến!"

Không lo được tôn ti trật tự, ta đặt một thanh đao ở ngay cổ áo hắn, "Ngươi dám?"

Phòng tuyến phía bắc được xây dựng nên bằng xương cốt của Hoắc gia, lãnh thổ phía bắc được lát bằng m/á/u thịt của vô số binh lính.

Sao hắn dám?

Sao hắn dám?

“Bùi Cảnh Nhận.” Nhạc Đình Nguyên đột nhiên lên tiếng.

Cô lạnh lùng nhìn Nhạc Xích Yến: “Là kế hoạch của Bùi Cảnh Nhận phải không?”

Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước đứng sau.

Đó là một âm mưu lớn, là liên hoàn kế.

“Là do cô quá tin tưởng hắn thôi.”

Nhạc Xích Yến đẩy tay ta ra, khinh thường cười khẩy: "Điều Bùi Cảnh Nhận muốn là thâu tóm quyền lực của thế gia môn phiệt cùng hoàng quyền, hắn muốn dưới một người trên vạn người, mà các ngươi, không cho được hắn những thứ này."

Nhạc Xích yến thấy chúng ta không nói lời nào, càng không kiêng nể gì, phảng phất sau một khắc hắn liền có thể ngồi vững vàng trên long ỷ, chưởng khống giang sơn.

Nhưng sau một khắc, thứ chờ đợi hắn không phải là long ỷ cũng không phải giang sơn, mà là một tin tức không ai ngờ tới.

Hải tặc ở Giang Nam bất ngờ làm phản, đại quân đóng giữ bị đánh cho tan tác.

Vốn chỉ là bắc cảnh, Đông Bắc tràn ngập nguy hiểm, bây giờ liền liền Giang Nam đều loạn.

Lão Hoàng đế bị mấy phong quân báo ép tới không ngừng nôn ra m/á/u.

Trong cung nồng nặc mùi thuốc lẫn mùi m/á/u khiến người ta khó thở.

Các ngư y bận rộn đi đi lại lại.

Những tấm màn gạc màu vàng sáng ngăn cách hoàng đế với các quan đại thần.

"Bắc, đông bắc, khụ... Nghê Lạc, Đình, Đình Nguyên, các ngươi đi trấn áp phản loạn... "

“Giang, khụ, Giang Nam, Giang Nam hỗn loạn... Xích Yến, Xích Yến, khụ, ngươi, ngươi đi."

Nhạc Xích Yến đang quỳ trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Phụ hoàng, ngài bị bệnh, con không thể rời khỏi đế đô!"

"Nghe, nghe ta nói..." Lão hoàng đế thở dốc ba hơi, "Giang Nam, đi..."

"Phụ hoàng!"

"Tứ điện hạ."

Người duy nhất ở đây không quỳ chính là Bùi Cảnh Nhận, người đang đứng canh trước tấm rèm mỏng, lạnh lùng nói: “Bệ hạ không phải đang trưng cầu ý kiến của ngài, mà đây là mệnh lệnh.”

“Bùi Cảnh Nhận!” Nhạc Xích Yến hung ác trừng mắt nhìn Bùi Cảnh Nhận.

"Tứ điện hạ, người nên tuân mệnh đi Giang Nam dẹp loạn đi." Bùi Cảnh Nhận không quan tâm đến sự tức giận của hắn.

Lão Hoàng đế thở hổn hển mấy cái, nói: "Các ngươi bên ngoài chinh chiến, tất cả...... Tất cả quân tư, từ, Bùi, Bùi khanh tính toán. Trẫm, đã đã thông báo hắn, hắn...... Khụ, hắn...... Trong lòng hiểu rõ."

Bùi cảnh nhận không phải là người duy nhất ở đây.

Ở đây tất cả mọi người trong lòng đều nắm chắc.

Cái gì bọ ngựa phía trước, cái gì hoàng tước phía sau, đều sai.

Đây là một ván cờ, tất cả chúng ta đều là quân cờ, mà Bùi cảnh nhận là người chơi cờ.

Rời đi hoàng cung, nhạc đình Nguyên đột nhiên hỏi: "Hiện tại, muội sẽ còn đem cổ lộ ra cho hắn cắn sao?"

Ta trầm mặc không nói gì, không có trả lời vấn đề của cô ấy.

43

Ngày ta xuất chinh là một ngày nắng cuối thu, thời tiết không có lấy một gợn gió.

Ba cánh quân khởi hành từ ba cổng rời Kinh.

Ta không gặp Nhạc Đình Nguyên và Nhạc Xích Yến.

Nhưng cũng không vội rời đi.

Đứng ở cổng thành, ta ngước nhìn dòng người xếp hàng dài ngày càng xa.

Điểm dừng này kéo dài tới ba canh giờ.

Đứng từ sáng đến tối.

Khi nhóm quân cuối cùng chuẩn bị rời thành, vị phó tướng bước đến gần ta và thì thầm: “Tướng quân, đã đến lúc xuất phát rồi.”

“Đợi một chút,” ta nói.

"Ngài còn phải đợi bao lâu?" Hắn hỏi.

"Đợi thêm một nén nhang, hắn còn không đến, ta sẽ không đợi nữa." Ta nói xong, liền phân phó đốt một nén nhang.

Một nén nhang đã được đốt.

Đốt càng lâu thì càng ngắn, đốt càng nhiều thì càng mịn.

Vốn dĩ trời đang lặng gió vậy mà gió lại đột ngột thổi tới, vì có gió, hương cháy càng nhanh hơn.

Nhìn hương đã cháy tới tận đáy.

Ta cúi đầu và mỉm cười cay đắng.

Được rồi.

Không đợi thêm nữa.

Hắn sẽ không đến.

Ta xoay người, bước về phía bậc thang dẫn đến bức tường phía dưới cổng thành.

Vừa mới tiến lên một bước, ở dưới bậc thang, một mỹ nam tuyệt thế mặc bộ đồ trắng đang thờ ơ nhìn ta.

"Ba canh giờ cộng một nén nhang......"

Hắn nhấc chân đi lên, vừa đi vừa nói: "Ta cũng chỉ có giá trị từng đó, thôi! chính mình ở trong lòng nàng có bao nhiêu phân lượng, ta sớm nên biết, cũng sớm nên nhận mệnh."

Chờ hắn nói xong, đã đứng ở trước mặt ta.

Ta có rất rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, nhưng giờ này khắc này, cái gì đều nói không nên lời.

Thế là, đang trầm mặc một lát sau, ta mở miệng nói: "Một đội binh sĩ một ngàn năm trăm người, sắp xếp hai nhóm cánh quân, lấy tiêu chuẩn quân bước đồng loạt rảo bước tiến lên, ước chừng cần nửa khắc đồng hồ đi ra cửa thành."

"Toán học không tệ." Hắn khách quan đưa ra lời bình.

"Cho nên, " Ta nhìn chăm chú hắn, "Chúng ta còn có nửa khắc đồng hồ thời gian."

"Không cần lâu như vậy, ta chỉ cho hai chúng ta mỗi người nói một câu thôi." Hắn hướng ta nở nụ cười, "Nàng nói trước đi."

Tốt!

Bây giờ sự tình đã đến nước này, dù có nói ngàn lời cũng không bằng một câu cuối cùng.

Ta sẽ nói trước.

Ta nhặt một chiếc hộp gỗ nhỏ dưới chân mình và đưa cho hắn.

"Đây là thứ mà ta đã muốn đưa cho chàng từ rất lâu rồi, là dành cho chàng, không phải cho Quân Khanh, cũng không phải cho Bùi Cảnh Nhận, nó chỉ dành cho chàng mà thôi."

So với đất nước, nó không đủ nặng, nó rất nhẹ, nhưng đó là thứ duy nhất ta muốn dành tặng chàng và cũng là thứ duy nhất ta có thể cho chàng. "

Đưa chiếc hộp cho hắn, ta nói: “Đến lượt chàng, lời cuối cùng.”

Hắn cầm chiếc hộp và thở dài: "Thật sự rất nhẹ."

Ta: "Không còn nữa à?"

Hắn liếc nhìn ta và nói: “Mỗi người một câu, nàng đã nói nhiều hơn rồi”.

"Một câu có thể là một trăm chữ, cũng có thể là mấy chục chữ, chàng chỉ để lại cho ta bốn chữ thôi? Bùi Cảnh Nhận, chàng có tâm không vậy?" Ta tức giận thở hổn hển.

"Được rồi, hãy để ta nói thêm một điều nữa."

Hắn mỉm cười và thì thầm nhẹ nhàng: "Nhưng nó đủ nặng rồi."

Ta:"……"

Bằng không, để ta ch/ế/t ở chiến trường luôn đi, để hắn có vong thê theo ý nguyện!

44

Sau bảy ngày hành quân, ta trở về Bắc cảnh.

Ngày hôm sau, liền đối đầu trực tiếp với Mạc Bắc.

Kể từ đó, vô số trận chiến lớn nhỏ đã diễn ra.

Không bao giờ thiếu quân nhu và thực phẩm.

Thư của Nhạc Đình Nguyên cũng báo rằng cô ấy vẫn an toàn.

Đồng thời, trận chiến ở Giang Nam cũng đã giành thắng lợi.

Bùi Cảnh Nhận đối với ba nơi đều đối xử công bằng, không thiên vị, không lén lút hành động mờ ám - điều này hoàn toàn không giống phong cách của hắn.

Ba trận đánh lớn kéo dài hơn hai tháng, mãi đến mùa đông mới phân định được thắng thua.

Vốn ta định tạm thời ở lại bắc cảnh để tổ chức lại quân đội, nhưng một mật thư từ đế đô đã hoàn toàn phá vỡ nhịp điệu.

"Hoàng thượng bệnh nặng, nguy kịch!"

Ta nhanh chóng bố trí đồn trú và dẫn quân về đế đô càng nhanh càng tốt.

Tại nơi giao nhau giữa Bắc cảnh cùng Đông Bắc, ta và Nhạc Đình Nguyên đã hợp binh một chỗ.

Trên đường đi, tin tức liên tục được đưa đến.

Ta biết rằng trong lúc chúng ta đang gấp rút quay về thì Nhạc Xích Yến cũng đang trên đường tới.

Bây giờ chúng ta chỉ muốn xem ai có thể vào thành trước khi hoàng đế băng hà.

Ai vào thành trước sẽ thắng được thiên hạ.

Chúng ta đi suốt ngày đêm, khi đến bên ngoài đế đô, lại vừa vặn gặp được quân đội của Nhạc Xích Yến từ Giang Nam gấp rút trở về.

Quân đội của hai bên đối mặt nhau ở ngoài thành, nhìn chằm chằm vào nhau.

Ngay lập tức.

Oanh——

Oanh Oanh--

Chín hồi chuông báo t/ử, vang vọng khắp trời đất.

Hoàng đế Đại Ân qu/a đ/ời.

Cánh cổng thành đang đóng kín từ từ mở ra.

Quan viên mặc quan phục quỳ ở hai bên đường hoàng cung, Bùi Cảnh Nhận chậm rãi bước ra ngoài.

Hắn cầm trên tay một tờ thánh chỉ.

Vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào thánh chỉ, tên trên đó sẽ quyết định chủ nhân tiếp theo của nhật nguyệt càn khôn, vạn dặm giang sơn này.

Bùi Cảnh Nhận bước ra khỏi cổng thành, giơ cao chiếu chỉ.

Tất cả binh lính cùng quỳ xuống.

“Thiên tử băng hà, sông núi rung chuyển, thần phụng di mệnh tuyên đọc chiếu thư.”

Hắn đem thánh chỉ mở ra, cao giọng đọc.

Mọi người đều nín thở chờ đợi cái tên mà Bùi Cảnh Nhận đọc ra.

Có lẽ cảm nhận được áp lực chưa từng có, Bùi Cảnh Nhận dừng lại trước khi đọc câu cuối cùng.

Đôi mắt hắn nhìn quanh, quét từng người một, và cuối cùng dừng lại ở ta.

Hắn nhìn vào mắt ta và nói chậm rãi:

“…Cho nên, tam công chúa, Nhạc Đình Nguyên, là người nhân đức hiền lành, sẽ kế vị ngai vàng.”

Lúc này đã là mùa đông lạnh giá, bên ngoài chiếc quan bào màu trắng của hắn là chiếc áo choàng lông cáo bạc đơn giản và tao nhã.

Nó thực sự nhẹ.

Nhưng cũng đủ nặng.

45

Trước cửa thành, bách quan làm chứng, vạn quân ở đây.

Bùi Cảnh Nhận tuyên đọc thánh chỉ tuyên bố Nhạc Đình Nguyên kế vị.

Nhạc Xích Yến đương nhiên không phục, nhưng thánh chỉ giấy trắng mực đen, viết rõ ràng, hắn không phục lại có thể làm thế nào.

Xét về sức mạnh quân sự, quân đội Giang Nam của hắn còn không đủ để ta chơi đùa.

Đến bây giờ, ngay cả kẻ ngốc cũng biết Bùi Cảnh Nhận đang đứng về phía nào.

Nhạc Xích Yến đau lòng mất đi hoàng vị, nuốt không trôi cục tức này.

Vào thời điểm đó, hắn đã vạch tội Bùi Cảnh Nhận ngay tại chỗ.

"Quân Giang Nam là do Bùi Cảnh Nhận tự chiêu mộ! Giang Nam không có thổ phỉ! Hắn lừa dối phụ hoàng ta, hắn cũng lừa dối Tam — và cũng lừa gạt bệ hạ!"

Lúc đầu Bùi Cảnh Nhận nói rằng ở phía nam sông Dương Tử xảy ra nạn thổ phỉ và dùng 150.000 lượng để chiêu mộ quân đội, đây chỉ đơn giản là lừa dối hoàng đế.

Tội khi quân là không thể tha thứ.

Điều đầu tiên tam công chúa làm khi lên ngôi là đưa Bùi Cảnh Nhận, người đã tuyên đọc chiếu chỉ, vào danh sách t/ử hì/nh.

Sự thay đổi đột ngột khiến mọi người đều bất ngờ.

Ta muốn cầu xin cho Bùi Cảnh Nhận, nhưng Nhạc Đình Nguyên không hề lay chuyển.

Trong cơn tuyệt vọng, ta chỉ có thể quỳ trước cửa ngự thư phòng.

Nữ quan bên cạnh Nhạc Đình Nguyên cố gắng thuyết phục ta hết lần này đến lần khác.

"Hoắc tướng quân, ngài hà tất phải như vậy, bệ hạ cũng rất khó vì......"

"Bệ hạ khó xử, ta cũng khó, đã đều khó, vì sao không thể gặp.

" Ta ý chí kiên định, không gì có thể lay chuyển.

Ta quỳ từ bình minh đến hoàng hôn, từ hoàng hôn đến bình minh, cho đến rạng đông.

Cánh cửa ngự thư phòng cuối cùng cũng mở ra.

Nhạc Đình Nguyên đã thay trang phục đế vương, vẻ mặt vẫn kiên quyết như xưa.

"Ta đã sớm nói với ngươi, có ba nguyên nhân không thể dung được Bùi Cảnh Nhận.

"Vốn dĩ ta có thể không gi/ế/t hắn, nhưng hiện tại ngươi muốn ta làm sao bây giờ?

"Không phải khó giữ được hắn, là giữ không được."

Ta cả ngày lẫn đêm đều không nhắm mắt, nghe được những lời này, mới mở miệng.

Giọng thô ráp như cát đá.

"Vậy bệ hạ muốn làm gì với hắn?"

Nhạc Đình Nguyên đứng chắp tay, bình tĩnh nói: “Cho hắn một chút tôn nghiêm, ban ch/ết cho hắn đi.”

Cả đời này, ta lại vẫn có thể nghe thấy cái từ này.

Ban ch/ết.

Phảng phất tất cả người quan trọng đối với ta, kết cục đều giống nhau.

"Thuốc, ngươi có thể tự mình đưa đi, để các ngươi gặp một lần cuối, là trẫm đối với hắn thành toàn."

Ta trút bỏ sức lực trên vai, lưng trĩu nặng nỗi buồn, bật ra một tiếng cười yếu ớt.

"Kia thần thật nên...... Thay hắn tạ bệ hạ."

46

Phòng t/ử t/ù vô cùng ảm đạm.

Đó là cái lạnh của tuyệt vọng và cái ch/ết, sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân, không xua đi được.

Ở nơi sâu nhất trong ngục tối, ta gặp Bùi Cảnh Nhận.

“Hai mươi sáu canh giờ bốn lăm phút,” hắn phàn nàn với ta, “ta đã đợi nàng lâu hơn nàng đợi ta rất nhiều.”

Tôi không nói gì, tháo dây xích và đẩy cửa phòng giam ra.

Mặt đất trải đầy cỏ khô dày đặc, hắn ngồi xếp bằng trên cỏ, mặc quần áo trắng như trước.

Ta quỳ xuống trước mặt hắn, buộc lại áo choàng lông cáo bạc cho hắn: “Sao chàng chỉ biết chăm sóc cho ta thôi, lại không biết rằng áo choàng của mình đã lệch sang một bên, làm sao có thể giữ ấm, tránh lạnh được? Hiện tại đang là mùa đông, chàng lại có bệnh cũ, chịu không nổi lạnh..."

“Thật ra, ta biết nàng đã đến từ khi nàng bước chân vào đây rồi.”

Hắn cười nói: “Ta ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, biết nàng đã tới nên cố ý làm lệch áo choàng, ta chỉ thích nhìn nàng đau lòng ta, khi đó, trong mắt nàng chỉ có duy nhất hình bóng của ta.”

"Linh Nhi nói chàng giỏi giả vờ nhất, lừa ta bất công chàng, hóa ra là sự thật." quả nhiên là hồ ly tinh mà.

"Cô ấy chỉ ghen tị với ta thôi. Cho dù cô ấy có giả vờ, nàng cũng vẫn sẽ bất công ta thôi. Tại trước đây thật lâu, trong mắt nàng liền có ta, ta biết, bởi vì khi đó, trong lòng ta tất cả đều là nàng...... Ta không có nhìn thấy lụa trắng, hẳn là độc dược, lấy ra đi."

Hắn nói chuyện một cách thờ ơ và đột nhiên thay đổi chủ đề.

Ta choáng váng một lúc.

Hắn vẫn cười, đưa tay ra: “Nghê Lạc, lấy ra.”

Ta nắm chặt tay, cánh tay run nhẹ.

Thấy ta không động đậy, hắn quyết định tự mình làm.

“Bùi cảnh Nhận!” Ta nắm lấy cổ tay hắn.

Nụ cười của hắn không hề giảm bớt, từ từ đem cánh tay thoát ra.

Mở lòng bàn tay ra là một chiếc bình sứ nhỏ nhắn tinh xảo.

“Ta đoán chất độc này là chất độc được ban cho Đại công chúa năm đó phải không?” Hắn hỏi.

Lòng ta như tờ giấy, bị xé rách.

"Ta là một trong những hung thủ đã bức Đại công chúa đến ch/ết. Bây giờ ta cũng phải ch/ết vì cùng một loại độc với người, ta đã trả giá bằng mạng sống của mình. Từ giờ trở đi, giữa ta và nàng sẽ không còn hận thù nữa."

Hắn rút nút chai ra, nhẹ nhàng mỉm cười: “Nàng cho ta một chiếc áo choàng, ta sẽ vì nàng dâng lên cả giang sơn. Ta vì nàng, cái gì cũng không cần...... Nghê lạc, dù cho không có ta, cũng còn có nữ tử trong thiên hạ, nàng phải vì bọn họ mà sống, vì bọn họ dẫn đường. Nữ tử, luôn luôn muốn giúp nữ tử đúng hay không? Đừng ch/ết, chớ vì ta bỏ các nàng......"

“Chàng biết không…” Mắt ta đỏ hoe, “Chàng biết quyết định của ta.”

“Ta biết,” hắn lại cười, nụ cười đó là nụ cười đẹp nhất ta từng thấy, “Nhưng Nghê Lạc, không được, nàng phải sống. Tuy tình yêu quan trọng nhưng cũng không quan trọng hơn tình nghĩa. Qua bao thế hệ, hàng ngàn năm qua, họ đã phải chịu đựng quá lâu, đã chờ đợi quá lâu, hãy sống, vì họ, vì họ, hãy sống.”

Hắn nâng chiếc bình sứ lên và đưa lên môi.

Cười nói, uống một hơi cạn sạch.

Chiếc bình sứ rơi xuống bãi cỏ khô, trống rỗng.

Hắn đang nằm trên đùi ta, đôi mắt nhìn vào khung cửa sổ sắt hẹp.

"Nghê Lạc," hắn gọi ta, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ta hơi buồn ngủ, muốn ngủ trước. Nàng còn ở đó không? Ở lại với ta, nếu không ta sẽ không ngủ ngon được... Nghê Lạc, ở đây tối quá, đã lâu không thấy ánh sáng... nhắm mắt lại, chắc là ngủ quên mất...Nghê Lạc, Nghê Lạc, có phải tuyết đang rơi không?"

Những mảnh bông tuyết bay vào qua những khoảng trống.

Ta cẩn thận vuốt phẳng bộ lông mềm mại trên áo choàng của hắn, đáp: “Ta còn ở đây, Khanh Khanh, ta vẫn ở bên cạnh chàng. Bây giờ trời đã tối rồi, không có ánh sáng… Chờ thêm vài giờ nữa, mặt trời sẽ ló dạng.”... Chàng ngủ đi, ngủ đi..."

Áo choàng cáo bạc lấm lem những hạt tuyết.

Ta vê một chút rồi cho vào miệng.

“……Sao đắng quá.”

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui