Nguyên Hạo Gia Viên


Buổi tối trong hầu phủ, hạ triều sau trở về Phong An hầu gia trong thư phòng.
Quản gia nghiêm cẩn bẩm báo.
" Hầu gia, Nhị thiếu gia mất trí nhớ, hôm nay vừa ra phủ nhận về một hạ nhân"
Một thân cẩm y, tay có tay không xoa trong trong hạt bồ đề, trầm tư.
Giương đôi mắt có phần hiền từ, nhưng lại không mất phần sắc bén lạnh lùng.
Tuy hắn không thườn quan tâm nhi nữ sự, nhưng Nguyên Hạo không cố gắng, học hành chẳng ra sao, đối với nhị nhi tử này, Phong An cũng không có hi vọng gì với Nguyên Hạo.
Mặc kệ Nguyên Hạo bên ngoài rong ruổi, chỉ không cần gây chuyện lớn là được.
Hiện tại đại nhi tử bên ngoài tòng quân, tương lai vô lượng.
Đại nữ nhi nay gã nhà quyền quý đại danh dương Phong gia mặt mũi.
Tuy không thường quan tâm nhi nữ, nhưng tin tức cở bản vẫn phải hiểu biết.
Nghĩ nghĩ rồi đối với quản gia nói:
" Ngân Úy Thư viện hai tháng sau tân thu học viên, hãy để Nguyên Hạo đưa tin, nếu là thật mất trí nhớ thì nên học tập"
Ngữ khí trọng hơn "Hừ..- Nếu là giả vờ thì vô đó tu thân dưỡng tính "
"Vâng lão gia" Quản gia cung kính hồi đáp.
Trong phòng ngủ hô hô Nguyên Hạo, không biết tương lai bi thảm.
Ôm gối thoải mái nằm trên nệm êm mền ấm, thoải mái cong khóe miệng ngủ ngon.
Từ sau khi hắn tỉnh lại, chuyển lại vào viện trước kia của nguyên thân, trước kia là bị phạt cấm túc nên hoàn cảnh mới kém như vậy.
Hiện tại được chuyển vô phòng xa hoa, giường lớn, chăn nệm mới tinh mềm mại.
Nguyên Hạo vui mừng nhào vào chăn, nhắm mắt tưởng tương lai ngủ qua đi.

Tinh thần thoải mái mở bừng mắt, bên tai văng vẳng tiếng gà gáy, ánh sáng ấm áp chiếu vào đầu giường, ngày mới thanh xuân ấm áp, hơi se lạnh nhưng lại có cảm giác chân thật.
Nguyên Hạo duỗi lưng đi thay y phục.
Hầu phủ hiện tại mọi người cũng đã tỉnh rồi, Tương Nhi cùng Thiển Y đã chuẩn bị điểm tâm sáng.
Mặc Vũ vừa mới chạy bộ trở lại.
Nguyên Hạo chào hỏi mọi người vào bàn ăn luôn.
Nhấm nháp từng ngụm hương ngon lan tỏa trong khoang miệng, thỏa mãn an xong miếng cuối cùng.

Hôm nay hắn nghĩ đi thăm đại tỷ, làm Tương Nhi cùng Thiển Y chuẩn bị.
Ngồi trong xe ngựa tiến đến Khánh phủ Lại Bộ Thượng Thư, Tương Nhi châm nước trà, Thiển Y ở đưa dưa hấu bên miệng Nguyên Hạo, thỏa thỏa một cái ăn chơi.

Mặc Vũ ở bên ngoài đánh xe ngựa.
" Tương Nhi tỷ, Thiển Y tỷ"
"À, ừm..." Nguyên Hạo có chút không biết nên nói như thế nào.
Ngẩng đầu nhìn thiếu gia băn khoăn bộ dáng, các nàng ít nhiều hiểu được chuyện gì.
Thiển Y tương đối nóng nảy, hơi chút mất mát lên tiếng :
" Thiếu gia người có chuyện gì phân phó"
Tương Nhi cúi thấp đầu không nói lời gì.
" Ừm ..

là thế này, hai tỷ cũng chăm sóc ta rất tốt, hiện tại thiếu gia ta cũng khỏe.
Ta nghĩ hai tỷ chắc cũng lo lắng tỷ tỷ cũng nên quay lại chăm sóc tỷ tỷ."
Nguyên Hạo gian nan nói hết lời, như hắn là người vong ân bội nghĩa.
Nhưng hiện tại hắn cũng không muốn có nữ nhân bên cạnh, không phải hắn khinh thường hay gì với con gái, mà hắn bây giờ chỉ muốn nhẹ nhàng tung bay, không tự nhiên có nữ nhân bên cạnh nhìn.
Hảo a, kỳ thật là hắn ngại ngùng cùng cô nương người ta tiếp xúc.
Không rối rắm lâu lắm Nguyên Hạo quyết định vẫn là để 2 người Tương Nhi và Thiển Y trở lại bên người tỷ tỷ cũng là biện pháp tốt.
Quả nhiên là như vậy, Tương Nhi cầm bình trà tay hơi run run.
Thiển Y phản ứng lớn hơn, không biết che giấu cảm xúc, mắt thường có thể thấy Thiển Y buồn bã đi, hai mắt hạ xuống, cúi đầu không nói lời nào.
Thở dài, Nguyên Hạo: " Xin lỗi hai tỷ, cảm ơn hai người chăm sóc ta bấy lâu nay"
Cúi thấp đầu đối với Tương Nhi cùng Thiển Y xin lỗi.
Thật sự là không đúng, hắn đã không hỏi thăm ý kiến hai người mà tự chủ trương quyết định là hắn không tốt,
Nguyên Hạo thập phần áy náy, nhưng đây là quyết định của bản thân nên kết quả như thế nào Nguyên Hạo không hối hận.
Bất ngờ với hàng động của Nguyên Hạo, các nàng trước nay chưa từng được tôn trọng như vậy, tuy đã thói quen hành động khác thường thiếu gia, nhưng Tương Nhi, Thiển Y cũng không kịp phản ứng lại.
" Thiếu gia ngài mau lên, Tương Nhi biết bản thân là tỳ nữ của đại tiểu thư, hiện tại trở về bên tiểu thư cũng là lẽ thường"
" Tương Nhi không trách ngài"

Tương Nhi đã bày tỏ thái độ, với cả nói cũng không sai.

Thiển Y biết mình chỉ là trách thiếu gia muốn đẩy rớt các nàng đi, tuy có chút không nỡ Hạo thiếu gia, nhưng nàng cũng tưởng niệm đại tiểu thư
" Thiếu gia Thiển Y cũng không trách ngài, Hạo Thiếu gia ngài thường đi xem đại tiểu thư, tiểu thư rất nhớ ngài"
Thiển Y chân thành mà nói.
Cười cười đối hai người, Nguyên Hạo thở dài nhẹ một hơi, có được hai người tha thứ cũng giảm bớt phần nào áy náy trong lòng.
Cũng đã đến phủ , chào đón người là một cô nương mỹ lệ, trang dung nhẹ nhàng, quý khí ung dung.

Bên cạnh là một tỳ nữ.
Người trước mắt hẳn là nguyên thân tỷ tỷ, quả thực cho hắn cảm giác ôn nhu ấm áp của tỷ đệ.
Chứng kiến Nguyên Hạo, Dư Yên vui vẻ bắt lấy Nguyên Hạo quan sát kỹ càng.
Mấy ngày trước nghe tin Nguyên Hạo bị thương nàng rất lo lắng, nhưng lại mắc dịp hôn lễ của đệ đệ Khánh An nàng không thể đích thân đi thăm Nguyên Hạo.
Dư Yên chỉ có thể lo lắng kêu Tương Nhi cùng Thiển Y chăm sóc đệ đệ.
Tương Nhi cùng Thiển Y vui mừng tiến đến bên người Dư Yên.
Đối diện với quan tâm của người trước mặt, Nguyên Hạo tuy sẽ không quá mức khắc sâu, nhưng cũng sẽ cho đáp lại.
"Tỷ tỷ, tỷ hảo sao?"
"Hảo hảo, Nguyên Hạo đệ không sao chứ, mau tiến vào" Dư Yên đã sớm sai người chuẩn bị điểm tâm cùng trà.
"Nguyên Hạo đệ ngồi xuống cùng tỷ nói mấy ngày nay an uống được không"
Đối với tỷ tỷ ôn nhu quan tâm Nguyên Hạo ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Dư Yên.
Nhìn trang chí trong phòng, điểm xuyết tỷ mỹ, xem ra tỷ phu đối xử với tỷ tỷ rất tốt.
Nhìn tỷ tỷ gương mặt tươi sáng, làn da tinh mịn trắng hồng, cuộc sống Dư Yên ở Khánh phủ rất tốt.

Hiện tại nhìn Dư Yên sống hạnh phúc, Nguyên thân hẳn là vui vẻ đi, ít nhất có người thật lòng quan tâm quá hắn.
"Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ lo lắng, đệ đã không sao"
"Tỷ xem đệ hiện giờ khỏe khỏe mạnh mạnh" Xoáy hai vòng cho Dư Yên xem kỹ.

Nở nụ cười, Dư Yên vui vẻ "Hảo hảo, mau ngồi, đệ nếm thử xem điểm tâm, đói rồi đi, tỷ mới cho người làm"
Cầm điểm tâm đưa đến bên miệng, Nguyên Hạo cũng không tiện từ chối, a một ngụm ăn hết cái bánh.
"Khụ ..khụ .." ăn quá nhanh mắc cổ họng.
Dư Yên lo lắng rót ly trà đưa cho Nguyên Hạo.
Tương Nhi cùng Thiển Y cũng lo lắng châm lại ly trà.
Nguyên Hạo cảm thấy nước chính hắn là phúc tinh, ai sui như hắn hai lần bị sặc đều cần nước cứu giúp, sau này ra ngoài nên mang theo nước.
Ký ức lần trước khô cổ hắn vẫn còn nhớ như in đâu.
"Đệ xem, đệ" Dư Yên vỗ bả vai Nguyên Hạo nói:
"Đã lớn rồi mà còn hấp tấp"
Mắt trợn trắng nhìn Dư Yên, không lời gì để nói, còn không phải lo lắng Dư Yên mới một ngụm ăn hết luôn.
Uống ly trà vuốt thuận cổ họng, trò chuyện cùng Dư Yên đến giữa trưa, cũng đến giờ ăn cơm.
Một tỳ nữ tiến vào bẩm báo Khánh An trở về, sau đó một người tiến vào một thân quan phục, không anh tuấn phong lưu bằng hắn.
Aiz..

Hắn quả thật nam thần của mọi thiếu nữ.
Hừ trừng mắt Khánh An một cái, không phải hắn ghen tỵ
Nhất định không phải, đều là đối phương quá xấu.
Khánh An không hiểu ra sao nhìn cậu em rễ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận