Nguyên Huyết


Đêm đã khuya, cảnh tượng náo nhiệt trong cục cảnh sát ít nhiều đã tiêu tan.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, người trẻ tuổi theo ba mình về nhà.
Cậu ta ngồi trên giường, bốn phía tĩnh lặng, chuyện vừa xảy ra vài giờ trước tưởng như một giấc mộng.

Hiện giờ cậu ta như lọt vào sương mù, không thể nhìn thấy rõ…
Ở trong phòng ngơ ngác hồi lâu, người trẻ tuổi đột nhiên nhớ tới có việc cần làm, lập tức cầm điện thoại lên group chat.
Trong group chat đang hết sức náo nhiệt, lúc người trẻ tuổi vừa lên, liếc mắt một cái liền thấy tất cả đều đang chất vấn chỉ trích mình, hỏi cậu ta tại sao lại khai ra chuyện trên group chat.
Tại sao á, tại vì cảnh sát hỏi…
Người trẻ tuổi thầm nghĩ, cậu ta không đáp lại những lời chỉ trích, giữa lúc ai nấy đang sôi sục, cậu ta khơi dậy một đề tài khác: “Các cậu đừng sốt sắng, trước hết nghe tôi nói đã, tôi muốn tuyên bố một chuyện quan trọng.

Nhưng trước đó, xin hỏi hiện giờ Tịch Ca còn trong nhóm không?”
Có người trả lời: “Hình như không.”
Người trẻ tuổi: “Vậy là tốt rồi.”
Nói xong, người trẻ tuổi đăng một đoạn video lên nhóm.
Cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại, cảm ơn Kanan.
Ôm mục đích ghi lại những ngôn luận phản động của Kanan, cậu ta luôn cầm điện thoại trong tay.

Kết quả ngôn luận phản động thì không ghi lại được, thay vào đó là cảnh chiến đấu của Kanan và ma cà rồng thân thiện, cùng với bóng dáng thấp thoáng của Tịch Ca!
Video vừa được đăng lên, trong group chat chỉ còn một mảnh tĩnh lặng.
Người trẻ tuổi đành lên tiếng phá vỡ không khí: “Chắc tôi không cần phải nói thêm gì nữa, tôi nghĩ cái video này có thể giải thích tất cả, có lẽ ngu muội không phải ba của chúng ta, mà là chính chúng ta.

Sợ rằng trên thế giới này thật sự có Thế giới Hắc Ám và bàn tay địa ngục khổng lồ… Các cậu cũng không cần hoài nghi cái video này là giả, ba các cậu đều ở hiện trường, tình huống như thế nào, các cậu cứ việc hỏi lại ba mình là biết.”
Trong group chat dần dần có người phản ứng.
“Khó thở quá.”
“Không dám tin.”
“Nói dối nói dối nói dối.”
“Tại sao lại lòi ra cái bước ngoặt lớn như vậy, rõ ràng hôm qua chúng ta còn đang đồng lòng chống lừa đảo??”
“Nhưng… tôi thấy cũng ngầu mà, nhìn thân thủ của Tịch Ca mà xem, so với quán quẩn thể thao thế giới còn kinh khủng hơn ấy chứ?”
“Cậu vừa nói thế tôi đột nhiên nhớ ra, hình như hai tháng trước, Tịch Ca đã biểu diễn một màn nhảy lầu ở trường, từ tầng ba xuống đấy, độ khó cực cao, hình như có cả video.”

“Đúng đấy, động tác lúc nhảy xuống của cậu ta rất lạ… cứ có cảm giác đang đi tìm đường chết ấy…”
Phân tích đi phân tích lại, đề tài trong group bắt đầu chuyển lên người Tịch Ca.
Dù sao hai người còn lại trong video không có giao thoa gì với cuộc sống của bọn họ, nhưng Tịch Ca lại khác, cậu ta chính là phú nhị đại siêu cấp.

Tuy rằng hai chữ “siêu cấp” sau “phú nhị đại” khiến người rất khó chịu, nhưng dù sao Tịch Ca và bọn họ đều là đồng loại.
Càng ngày càng nhiều người gia nhập, bao nhiêu chuyện quá khứ của Tịch Ca đều bị lôi ra.
Từ vụ án thi thể phát nổ hay sự kiện nhân viên chuyển phát nhanh, đều khiến đám phú nhị đại này ngửi ra mùi vị bất thường.
Bọn họ nhất trí đưa ra đánh giá:
“Tôi bỗng có cảm giác, cái tên Tịch Ca này, không hề đơn giản?”
Người trẻ tuổi lúc này lên tiếng, cậu ta nói trắng ra: “Tôi cũng biết Tịch Ca không đơn giản.

Rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra đều có bóng dáng của cậu ta.

Những nhân vật và sự kiện bí ẩn đó nằm ngoài thế giới của chúng ta, nhưng Tịch Ca lại là người bên cạnh, tôi đề nghị: thành lập một hội bí mật quan sát sinh hoạt của Tịch Ca, có ai muốn gia nhập không?”
Yên tĩnh một lát.
Ngay sau đó, mọi người trong group chat đều hào hứng:
“Tôi!”
“Tôi cũng muốn!”
“Tôi tò mò về cậu ta lâu lắm rồi!”
“Mọi người đều gia nhập!”
“Tôi cống hiến nick name của cậu ta cho mọi người nè! Bạn cùng phòng của cậu ta thường gọi cậu ta là Tịch Các Cách đấy.”
Người trẻ tuổi biết nghe điều phải.

Giờ khắc này, cậu ta cảm thấy rất sảng khoái, giống như tìm được mục tiêu mới của cuộc đời:
“Vậy nhóm chúng ta sẽ đổi tên nhành hội nhóm bí mật quan sát cuộc sống sinh hoạt của Tịch Cách Cách, tôi tin rằng chúng ta có thể phát hiện ra rất nhiều thứ mới lạ.

Từ nay về sau, mọi người cùng chung chí hướng, đồng tâm hiệp lực!”
*
Ban đêm, ma cà rồng thân thiện trở về lâu đài của mình.
Ngực và bả vai đều đang gào thét trong đau đớn, vết thương do sức mạnh thần thánh gây ra khiến năng lực tự chữa lành mà Huyết tộc luôn lấy làm kiêu ngạo hoàn toàn không thể phát huy tác dụng, cơn đau vẫn đày đọa hắn cho đến tận bây giờ, hắn đành phải dùng dược liệu của phù thủy để rửa trôi sức mạnh thần thánh.

Trong âm thanh như axit ăn mòn da thịt, ma cà rồng thân thiện đau đớn đến co giật toàn thân.
Hắn nghiến chặt răng, vất vả lắm, sức mạnh thần thánh trên miệng vết thương mới rửa trôi, rốt cuộc hắn đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Vứt cái chai rỗng trong tay, trong tiếng thủy tinh vỡ vụn, hắn giận dữ hét lên: “Tên Tịch Ca chết tiệt, Thánh kỵ sĩ chết tiệt, ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi, các ngươi một tên cũng đừng hòng chạy trốn ——!”
Đột nhiên, hộp lập phương trên bàn phát sáng, có người liên lạc ma cà rồng thân thiện.
Ma cà rồng thân thiện đứng thẳng, hắn dùng lực hít vào thật mạnh rồi thở ra, cho đến khi xác định trên mặt mình mang tươi cười chứ không phải lửa giận, hắn mới mở hộp lập phương.
Hộp lập phương bắn ra luồng sáng, thuộc hạ giúp hắn thu thập thông tin của Tịch Ca xuất hiện.
Gã đến để báo cho ma cà rồng thân thiện một tin tức quan trọng: “Chủ nhân, cuối cùng tôi đã tìm được địa chỉ của Tịch Ca!”
*
Ánh đèn trong phòng chiếu sáng cả hoa viên.
Tịch Ca nhìn người đứng trước cửa.
Đối phương đứng ngược sáng, nhất thời hắn không thể thấy rõ gương mặt của Rhein.
Thế nên hắn tiến đến gần.
Bóng tối bao phủ lấy Rhein rút xuống như thủy triều.
Đối phương mang theo nụ cười y hệt như trong tưởng tượng.
Dưới ánh đèn vàng, nụ cười này tăng thêm vài phần ấm áp, dịu dàng.
Tịch Ca bước đến, nắm chặt tay Rhein.
Hắn kéo đối phương vào biệt thự, sau đó đóng cửa.
Vào phòng, Tịch Ca rất muốn hỏi Rhein về những chuyện đã qua, nhưng khi hắn sắp sửa mở lời, hắn bỗng nhớ tới một chuyện: “Rhein, lão Sa có ở nhà không?”
Nếu lão Sa ở, hắn sẽ cùng Rhein về phòng nói chuyện, đề cập đến quá khứ của Rhein —— nên ở một không gian riêng tư thì tốt hơn.
Rhein bỗng lặng im, hưng phấn và chờ mong trong lòng hơi lặng xuống, cậu không ngờ Tịch Ca vừa về đã hỏi cái này.
Cậu nhìn về phía phòng khách mà mình đã sắp xếp tỉ mỉ.
Phòng khách được trang hoàng lại, nhất là vị trí quanh sô pha.

Cậu đặt một cái giá vẽ cạnh sô pha, trên giá vẽ là một bức tranh, bức tranh lật ngược vào trong, cất giấu hình ảnh mà cậu yêu thích nhất.
Cậu còn đặt một bó hồng trên bàn, hoa hồng nở bung, cực kỳ phù hợp với thông điệp của nó: yêu người say đắm.
Bên cạnh hoa hồng, cậu bày hai cái ly thủy tinh và một bình máu tươi sóng sánh như rượu ngọt.
Một viên kim cương lớn bằng trứng chim bồ câu đang giấu trong chai rượu đỏ.

Bọn họ có thể ngồi trên sô pha, thoải mái trò chuyện, chậm rãi uống máu, chờ đến khi máu trong chai đã cạn, Tịch Ca sẽ nhìn thấy kim cương dưới đáy.
Cậu sẽ điêu khắc viên kim cương này thành một chiếc đồng hồ cát, rồi đưa máu vào trong đồng hồ để chế thành huyết khí, chiếc đồng hồ này sẽ được Tịch Ca thưởng thức trên đầu ngón tay, thời khắc giúp cậu bảo vệ hắn.
Cậu còn bày cả những bức vẽ của mình ra nữa.
Để những khoảnh khắc khiến mình rung động nhất bày ra trước mặt Tịch Ca.
Sau đó cậu sẽ nói cho hắn biết trái tim của mình.
Mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.
Thế nhưng… hình như Tịch Ca không phát hiện ra cậu cố ý trang trí lại gian phòng.
Rhein sắp xếp lại tâm tình, cố gắng giữ bình tĩnh trả lời Tịch Ca: “Lão Sa đã rời đi từ lâu rồi, ông ấy chỉ ở lại đây có một ngày mà thôi.”
Tịch Ca kinh ngạc hỏi: “Sao tôi lại không phát hiện?”
Rhein: “Ta không biết.”
Tịch Ca: “Thôi, bỏ qua lão Sa, lão Sa không quan trọng, Bì Bì, tôi muốn hỏi cậu chuyện này.”
Rhein: “Chuyện gì?” Cậu chủ động nói trước, “Ta cũng muốn nói với ngươi một chuyện.”
Tịch Ca quyết đoán: “Trước hết nghe tôi nói đã.”
Sau khi ngắt lời đối phương, Tịch Ca như có điều suy nghĩ, lát sau mới nói thẳng:
“Rhein, trước khi cậu được tôi nhặt về, có phải cậu chuẩn bị tấn chức Thân Vương rồi không?”
Không khí trong phòng khách nhanh chóng thay đổi.
Sau khi nói ra những lời đó, Tịch Ca liền gắt gao nhìn thẳng Rhein, không buông tha cho một tia biến hóa trên mặt đối phương.
Rhein sững sờ trong giây lát.
Nhưng là do quá khứ của mình bị cạy mở mà không hề báo trước.
Sau một hồi im lặng, cậu không giấu giếm, chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm cả: “Đúng vậy, là ta.”
Tịch Ca lôi Rhein ngồi xuống ghế sô pha.
Hắn gấp gáp tựa vào gần Rhein, tay hắn siết chặt.
Lúc này Rhein mới chú ý tới, từ khi vào nhà đến giờ, Tịch Ca vẫn luôn nắm chặt tay cậu.
Thậm chí cậu còn cảm nhận được lòng bàn tay đối phương có chút ẩm ướt.
Chút ẩm ướt này khiến cậu phần nào hiểu rõ được tâm tình của Tịch Ca lúc này.
Cậu nắm lại tay đối phương, thanh âm dịu dàng: “Không cần lo lắng, mọi nguy hiểm đều đã qua.

Bọn chúng không thể giết chết ta, tương lai, tất sẽ chết trong tay ta.”
Tịch Ca kéo tay Rhein.
Hắn nắm tay đối phương đưa đến miệng mình, bờ môi đặt vào giữa vị trí hai bàn tay giao thoa.
Tim Rhein nhảy lên thật mạnh.
Tịch Ca lại mở miệng, cách một tầng da thịt, giọng nói của hắn nghe càng thêm trầm thấp: “Có phải bọn chúng đã lấy đi Nguyên Huyết của cậu rồi không? Vì vậy cho nên lúc đó cậu mới té xỉu trong con hẻm, thậm chí không đánh lại một tên ma cà rồng bình thường.”
Rhein: “Không sai.”
Tịch Ca: “Có một lần tôi muốn xem vết máu Nguyên Huyết của cậu nhưng cậu từ chối, cũng là vì lý do này ư?”

Rhein: “Cũng không hẳn, ta không quen để lộ cơ thể trước mặt người khác.”
Tịch Ca nâng mắt, hắn nhìn thẳng Rhein: “Hiện giờ tôi có thể xem không?”
Đôi đồng tử đen láy của đối phương sâu hun hút, nhìn từ góc độ này hệt như vực sâu vô tận, không dung chứa nổi bất cứ một tia sáng nào.
Lúc này đây, Rhein không còn cự tuyệt Tịch Ca.
Cậu cởi áo khoác, gỡ từng viên cúc áo.
Cơ thể luôn giấu dưới lớp quần áo bại lộ trong không khí, đầu tiên là đường xương quai xanh được đẽo gọt tỉ mỉ, tiếp đến là một mảnh da thịt tái nhợt, cuối cùng, vết thương tại vị trí trái tim cũng xuất hiện.
Đây không phải là vết thương do đao kiếm, cũng không phải vết thương do súng đạn.
Nó chiếm trọn vị trí trái tim, trông như vết sẹo để lại sau khi bị đào đi cả trái tim lẫn máu thịt vậy.
Tịch Ca bình tĩnh nhìn một hồi, giơ tay lên, đè lại vết sẹo.
Hắn không thể trở về quá khứ, không thể biết đằng sau cái vết sẹo này cất giấu bao nhiêu hỗn loạn và khủng khiếp, vào thời khắc này hắn chỉ thấy biết ơn từ tận đáy lòng, may mắn ông trời vẫn đưa Rhein đến bên cạnh hắn.
Rhein đã không màng đến vết thương cũ từ lâu.

Cậu bình thản nhìn thoáng qua vết sẹo trước ngực, an ủi Tịch Ca một chút: “Hiện giờ vết thương đã phai nhạt đi nhiều rồi, chờ đến khi ta khôi phục lại thực lực Bá tước, miệng vết thương ở đây sẽ hoàn toàn biến mất, đến lúc đó…”
Tịch Ca không chờ Rhein nói hết câu.
Hắn rụt tay lại, cúi đầu, thành kính đặt xuống một nụ hôn.
Nụ hôn dịu dàng dừng trên vết sẹo, cũng rơi vào trong tim cậu.
Kế hoạch trở nên rối tinh rối mù, những dòng suy nghĩ vướng vào nhau, tất cả đều điên đảo, thác loạn và thay đổi dưới nụ hôn này.
Một cái roi vô hình cuốn lấy Rhein.
Nó sai sử Rhein nâng hai tay lên, ôm chặt lấy Tịch Ca.

Tay cậu vắt qua bả vai đối phương, đè lại gáy của đối phương.
Cậu đã quên mất kế hoạch của mình.

Huyết dịch của cậu đang dâng trào vị nụ hôn này, trái tim cũng nhảy lên liên hồi.
Cậu cảm thấy cánh tay mình đang run rẩy, cậu không hề phát hiện giọng nói mình cũng run rẩy theo.
Giờ phút này, cậu không dám nhìn Tịch Ca, nhưng cậu đã không cách nào che giấu được trái tim mình.
Cậu thì thầm bên tai Tịch Ca.

Thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng chỉ một câu nói thoát khỏi bờ môi:
“Tịch Ca.”
Ngươi biết không?
“Ta thích ngươi…”
Ritt: Đừng vội mừng, các bạn:>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận