Có lẽ do Tịch Ca đang ngồi trên giường mang sắc mặt quá đáng sợ, Rhein lại hắng giọng một cái, bổ sung nói: “Tóm lại, ngươi đã thức tỉnh thiên phú.
Ngươi không hiếu kỳ dị năng của mình là gì ư?”
Nói đến… Tịch Ca thật có hơi tò mò.
Hắn bĩnh tình lại từ trong phẫn nộ, sự chú ý của hắn bị di dời, hắn bắt đầu tự hỏi bản thân mình sẽ sở hữu siêu năng lực gì: “Làm sao để biết tôi có dị năng?”
Rhein: “À, huyết tộc bình thường sẽ nắm giữ được dị năng khi vừa mới thức tỉnh.”
Tịch Ca: “Nhưng tạm thời tôi chẳng thấy mình có năng lực mới gì cả?”
Rhein: “…”
Tịch Ca: “…”
Không khí thoáng chốc xấu hổ, Tịch Ca trợn trừng nhìn Rhein ngồi bên kia sô pha đột nhiên cúi thấp đầu một chút, tay đỡ trán, trầm mặc thật lâu thật lâu.
Thật lâu thật lâu sau đó, Rhein mới ngẩng lên đầu.
Cậu kiên nhẫn giải thích: “Tuy rằng tình huống này… khá đặc biệt, trước nay ta chưa từng nghe qua, nhưng cũng không phải không có khả năng, dù sao ngươi cũng là đột biến.
Còn về thiên phú, đại đa số huyết tộc mới sinh sẽ kế thừa từ bậc cha chú đã sơ ủng bọn họ, một số ít thì sẽ biến dị.
Đáng chú ý ở đây là, cho dù thiên phú có cùng một nguồn, nhưng kết quả biểu hiện ra chưa hẳn đã tương đồng, tại vì huyết tộc cứ trăm năm sẽ có một lần gia tăng sức mạnh, phát triển theo những con đường khác nhau, thậm chí có một số thiên tài, thức tỉnh thiên phú thứ hai.”
Tịch Ca nhặt ra được trọng tâm: “Nói cách khác, năng lực của tôi có khả năng sẽ kế thừa từ cậu.”
Rhein: “Không sai.”
Tịch Ca: “Thế năng lực của cậu?”
Một tiếng “tách” vang lên.
Một quả cầu nước đột ngột xuất trên đầu ngón tay Rhein.
Nó to gần bằng quả bóng bàn, kéo theo một cái đuôi nhỏ như nòng nọc, bơi vòng quanh đầu ngón tay Rhein, khoan khoái nhảy một đoạn tăng-gô, rồi mới thúc người bay tới trước mặt Tịch Ca, dùng cái đuôi khẽ phe phẩy chóp mũi hắn.
Cái đuôi này giống như một lưỡi câu be bé.
Không ngừng câu lấy chóp mũi Tịch Ca, cũng câu luôn cả tâm trí hắn.
Toàn bộ lòng hiếu kỳ dâng cao!
Lại một tiếng “tách”.
Quả cầu nước biến mất trên đầu ngón tay Rhein.
Hết thảy ngưng bặt.
“Tách.”
“Tách tách tách tách tách!”
“Ngươi đang làm gì đó?” Rhein có chút khó hiểu.
Tịch Ca nhìn chằm chằm vào cốc nước búng tay, hắn một lòng một dạ muốn hút nước trong cốc ra, bớt thời giờ trả lời Rhein: “Đây không phải là cách cậu thi triển ma pháp ư?”
Rhein cạn lời: “Không phải làm vậy.”
Tịch Ca có chút tiếc nuối: “Thế à? Thật ra tôi cảm thấy búng tay vài cái liền xuất hiện một quả cầu nước hoặc cầu lửa gì đấy, rất ngầu.”
Hắn thử nửa ngày, cũng không hút được nước ra khỏi cốc, lần thứ hai khiêm tốn thỉnh giáo Rhein: “Bì Bì, cậu vận chuyển năng lực kiểu gì thế?”
Rhein: “… Cứ như vậy mà vận chuyển thôi?”
Tịch Ca phát điên: “Như vậy là như thế nào? Đừng có dùng mấy từ ‘chút ít’, ‘một chút’, ‘một ít’ như trong sách dạy nấu ăn để miêu tả được không!”
Rhein: “…”
Tâm tình cậu có chút phức tạp.
Cậu sống qua nhiều năm, nhưng chưa từng tự hỏi xem năng lực của mình vận chuyển thế nào, thiên phú hoạt động rất tự nhiên, một thứ có thể kiểm soát ngay khi vừa thức tỉnh… Một loại kỹ năng không cần phải học tập mới nắm giữ được, chỉ cần suy xét cách vận dụng một cách hợp lý.
Cậu vắt óc suy nghĩ, kết hợp với hiểu biết của mình nhiều năm qua về phương diện thiên phú ma cà rồng, nói với Tịch Ca: “Đầu tiên, ngươi phải tin rằng ngươi thật sự có thiên phú, ngươi thật sự có một loại dị năng khác người, ngươi đã học được dị năng đó, xem nó như bộ phận của cơ thể mà sai sử…”
“Tôi tin chắc mình có thiên phú, tôi tin tôi khác với những người thường.” Tịch Ca đặc biệt thuận miệng tiếp lời Rhein, những lời phát ra từ nội tâm hắn.
“Nhưng vấn đề hiện tại là, ” Tịch Ca nói, “Tôi và thiên phú của mình mất liên kết.
Tôi cảm thấy, nếu cách của cậu đúng, như vậy có lẽ vấn đề không nằm ở tôi.”
Rhein: “Cho nên ý của ngươi…” Cậu hơi trầm mặc, “Sai ở chỗ thiên phú?”
Tịch Ca lập tức tiếp lời: “Không sai, ý tôi là vậy!”
Lúc hắn nói những lời này có hơi kích động, cánh tay vô tình đụng phải cốc nước đặt trên mặt bàn.
Cốc nước nghiêng sang một bên.
Tịch Ca theo phản xạ vươn tay ra đỡ.
Ngay khi dòng nước chạm phải lòng bàn tay của hắn, năng lượng hắc hồng trong cơ thể bỗng chuyển động, một cỗ sức mạnh tự nhiên trỗi dậy, tác động lên dòng nước!
Trong khoảnh khắc, thời gian đọng lại.
Tịch Ca giữ nguyên tư thế, nước cũng ngừng chảy trên lòng bàn tay Tịch Ca.
Ở cùng vị trí, trong cùng một khoảnh khắc, cả hai giống như bị nhốt trong một khung ảnh, vĩnh viễn chẳng thể cử động.
Trong căn phòng, cùng lúc đó, Rhein kinh ngạc há to miệng.
Cậu lập tức nhớ tới khoảnh khắc ma cà rồng bện tóc bị cậu giết chết, có lẽ không phải do ma cà rồng bện tóc nọ mất đi năng lực phản kháng, mà là gã giống như lúc này ——bị tạm dừng!
“Choang” một tiếng.
Chén nước rơi trên mặt đất, vỡ thành bốn mảnh.
Tư duy đã trôi xa đến vô hạn của Tịch Ca lần thứ hai trở về bản thể, hắn như phát hiện ra lục địa mới, hưng phấn không thôi, la to: “Bì Bì, Bì Bì, cậu thấy không? Dị năng của tôi, dị năng của tôi không phải là nước, đó là —— “
“Thời gian, là một loại thiên phú cực kỳ hiếm thấy.”
Rhein nói tiếp.
Ngón tay cậu đặt trên môi, cậu chậm rãi khép cái miệng đang há hốc của mình, nhưng khiếp sợ vẫn chưa kịp tiêu tan trên nét mặt, ngoại trừ khiếp sợ, còn mang theo cảm xúc phức tạp.
“Ta từng gặp qua người có loại thiên phú này.”
Cậu dừng một chút.
“Người đó, cực kỳ lợi hại, cực kỳ cực kỳ lợi hại.”
Tịch Ca không chú ý tới tia phức tạp chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt Rhein.
Tinh thần hắn hưng phấn, hoàn toàn đắm chìm trong sung sướng vì mình đột nhiên biến thành siêu nhân.
Hắn trực tiếp nhảy xuống giường, chạy như điên trong phòng, đem mọi thứ trong phòng ra sờ một lượt, bao gồm cà Rhein đang ngồi trên sô pha.
Hắn rất nhanh phát hiện, bất cứ vật thể nào chạm phải mình đều tạm ngừng trong ba giây, cho dù là vật chết hay vật sống, nhưng đồng thời hắn cũng phát hiện, khi hắn tạm ngừng bọn chúng, thì thời gian của hắn cũng yên lặng theo.
Nói như vậy…
Sự phấn khích của Tịch Ca giảm xuống không ít: “Thiên phú này… Thời gian hơi ngắn, phát huy không hiệu quả lắm, hơn nữa cứ cảm thấy nó có chức năng phụ trợ nhiều hơn là công kích…”
Rhein không còn gì để nói, cậu còn đang khiếp sợ bởi thiên phú của Tịch Ca, đương nhiên, khả năng duy trì liên tục dị năng của Tịch Ca cũng khiến cậu ngạc nhiên không kém.
Tịch Ca: “Tôi có thể thăng cấp cho nó thông qua tập luyện không?”
Rhein: “Không thể.”
Tịch Ca ngây ngẩn: “Vậy thì làm cách nào để nó mạnh hơn?”
Rhein: “Chờ thêm một trăm năm đi.”
Tịch Ca: “??????”
Rhein giải thích lần nữa: “Dị năng của huyết tộc do thời gian tu bổ, rất khó để tăng sức mạnh cho nó thông qua việc tập luyện, bởi vì nó vốn là thiên phú của ngươi.
Nó chỉ biến hóa khi ngươi biến hóa mà thôi…”
Tịch Ca trầm mặc thật lâu.
Trầm mặc xong, hắn bỗng nói: “Ban nãy cậu có nhắc tới ma cà rồng có kỹ thuật điều khiển thời gian lợi hại kia, trình độ của người đó thế nào?”
“Người đó ư?” Rhein, “Ta tận mắt nhìn thấy, ngài có thể khiến cả một tòa thành thị bất động… Thẳng đến khi ngài muốn nó sống lại.”
Tịch Ca: “??????”
Tịch Ca lộ vẻ mặt say mê, tựa như nghe chuyện thần thoại: “Dị năng của tôi có thể tiến hóa đến trình độ này???”
Rhein: “Ừ…”
Vẻ mặt cậu đầy miễn cưỡng.
Cậu cũng không thể xác định thiên phú của Tịch Ca rốt cuộc sẽ tiến hóa tới trình độ nào.
Sự kinh ngạc mới đầu đã rút đi, cậu chỉ biết là… cậu chưa từng thấy qua ai bắt đầu từ trình độ thiên phú thấp như thế, điều này làm cho Rhein không nhịn được bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Người sơ ủng ta vô cùng lợi hại, nên ta cũng không kém, chuyện này có thể hiểu được.
Nhưng vì sao ta sơ ủng Tịch Ca trình độ thiên phú lại thấp như vậy? Chẳng lẽ huyết mạch của ta có vấn đề?
Nhưng hễ cứ phán đoán vấn đề liên quan đến Tịch Ca, là cậu lại tự vả, huống chi Rhein tuyệt đối sẽ không thừa nhận huyết mạch của mình có vấn đề! Bởi vậy, tuy rằng trong lòng cảm thấy hậu duệ của mình thật sự có chút vô dụng, nhưng cậu vẫn rất là trấn định đáp: “Ừ… cố lên, tin vào bản thân, ngươi có thể làm được.”
Tịch Ca: “…”
Đột nhiên thật bi thương.
Đột nhiên không có lòng tin vào chính mình.
Tịch Ca rầu rĩ không vui rời khỏi phòng ngủ lầu hai.
Hắn định uống một ly sâm panh, còn muốn ngâm bể bơi, để an ủi tâm tình buồn bực của mình.
Nhưng trước đó, hắn còn phải giải quyết một vấn đề nhỏ.
Hắn đi tới phòng khách, mở chai sâm panh, rót hai ly, một ly cho chính mình, một ly đưa Lý Lập Phương đang ngồi trên sô pha: “Uống đi.”
Lý Lập Phương so với Tịch Ca còn rầu rĩ hơn, nhận lấy ly rượu, cậu ta uống một hơi cạn sạch: “Cảm ơn.”
Tịch Ca tiện tay đặt chai rượu lên bàn trà.
Hắn ngồi trên ghế sô pha, đầu tiên nhìn chằm chằm thảm trải sàn chống ma cà rồng im lìm trên đất, tiếp đến nhìn thấy tràng hạt mân côi không biết mình tháo ra từ khi nào rồi đặt trên bàn trà, cảm thấy bất lực:
Haiz, tuy rằng mình có rất nhiều vật chống ma cà rồng, nhưng cũng có tác dụng gì đâu… Là do cách sử dụng của mình không đúng ư? Thế quái nào ngoài kia có cả ổ ma cà rồng thì không mang đi phòng, lại cất hết ở nhà…
“Được rồi, ” Tịch Ca sắp xếp lại tâm trạng, nói, “Cậu có thể cho tôi biết, vì sao tạo ra Biển Đen đánh cắp năng lượng sinh mệnh…”
“Tôi nghèo chứ sao.” Lý Lập Phương mặt co mày cáu.
“Nghèo là có thể đánh cắp sinh mệnh của người khác à?” Tịch Ca đến cạn lời.
“Haiz, cậu không hiểu đâu, tôi nghèo lắm.
Từ nhỏ tôi đã thích đọc sách, hồi trung học có lần tôi về quê, nhàm chán liền lục lọi trong kho chứa đồ của ông nội, không ngờ tìm ra một cái rương cũ toàn là sách nước ngoài, một ít khoáng thạch kỳ quái và tấm da dê, khi đó tiếng Anh của tôi khá tốt, nhưng chỉ đọc hiểu được nửa bộ sách, bao gồm cả chữ viết trên da dê, tôi cũng rất tò mò…”
Tên này rốt cuộc muốn nói gì…
Tịch Ca tập trung nhìn kỹ, nhất thời phát hiện chai rượu vang vừa nãy hắn tiện tay đặt trên bàn chỉ còn một nửa, mà Lý Lập Phương vốn nên nơm nớp lo sợ vì vừa phạm tội, thế mà lại đỏ mặt tía tai, quơ quơ nửa ly rượu hết sức xúc động.
“Cậu say rồi…” Tịch Ca nói.
“Tôi không có say!” Lý Lập Phương kiên quyết nói, cậu ta đem cái ly đập lên bàn, tiếp tục thuật lại quá trình trở thành một thuật sư luyện kim của mình, “Sau đó tôi lại nghiên cứu, mới phát hiện những chữ tôi không biết là tiếng Latin, tôi đã rất ngạc nhiên tại sao trong nhà lại xuất hiện mấy thứ này, tôi bắt đầu nghiên cứu chữ Latin, dịch những bộ sách đó… thì ra ông tôi từng cứu một thuật sư vĩ đại, trước khi rời đi, ông ta phục chế rồi lưu lại nghiên cứu cả đời của mình, truyền lại cho hậu nhân học tập… Cậu nói xem, một chuyện thần bí như vậy, đổi thành cậu, có thể dửng dung như không sao! Chuyện này khác nào người vác xẻng đào đất, kết quả đào được một rương vàng thỏi sau vườn chứ?”
Tịch Ca: “Tôi không có hứng với vàng thỏi…” Nhưng hắn cũng thừa nhận, “Nhưng nếu có cuốn sách dạy luyện kim đặt trước mặt tôi, tôi cũng sẽ nghiêm túc đọc.
Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu, mấy thứ chúng ta đang nói đến không liên quan cái lông gì đến tiền bạc cả.”
“Cậu xem cậu xem, cậu cũng có hứng thú!” Lý Lập Phương giống như đứa nhỏ được người lớn khen ngợi, cao hứng phấn chấn, “Tôi cũng có hứng thú, cho nên sau khi dịch xong mấy thứ kia, tôi bắt tay vào luyện kim, thứ đầu tiên tôi làm, chính là Biển Đen, chính là pháp trận làm trụ cột trung tâm, cải tiến từ nguồn suối sinh mệnh —— “
“Nhưng tôi không có tiền, tiền thuê nhà ở thủ đô lại đắt như vậy, một tháng ba nghìn, có thẻ sinh viên cũng chẳng giảm giá được bao nhiêu, sắp chịu không nổi…” Lý Lập Phương đột nhiên lại khóc lớn, “Mà luyện kim thì cần rất nhiều tài liệu, cho nên tôi đột nhiên nghĩ, nếu có thể dùng số liệu viết pháp trận, chẳng phải sẽ tiết kiệm được một khoản ——”
“Quả thật cậu đã tiết kiệm được một khoản…” Tịch Ca chậm rãi nói.
“Nhưng mới thuận lợi được ba ngày!” Lý Lập Phương lại kích động, “Hai ngày đầu vẫn ổn, đến ngày thứ ba không biết tên ngốc nào, cho cá voi chơi game, khiến hệ thống báo động liên tục! Này còn chưa tính, sáng chế của tôi còn thu hút một tên ma cà rồng, tên ma cà rồng đó thao túng tôi, chơi acc nữ theo đuổi tôi trong game —— cô lợi dụng tôi!”
“Hả?” Tịch Ca.
“Cô lợi dụng tôi! Cô lừa tình tôi! Cô còn là một nhân yêu (1)!” Lý Lập Phương đột nhiên kích động, la to.
“Trong game cô đáng yêu lại đối xử tốt với tôi như vậy, chỉ cần cô nói rõ với tôi, tôi chẳng sợ ăn kham ở khổ, thắt lưng buộc bụng cũng sẽ thỏa mãn cô, cho cô thật nhiều năng lượng sinh mệnh mà!”
“Xoảng” một tiếng, Lý Lập Phương vứt cái ly, ghé vào bàn trà gào khóc.
Chú thích:
(1) Nhân yêu: Để chỉ các chàng trai chơi game dùng nhân vật nữ.
Ritt: Lâu lắm rồi không đọc võng du, đột nhiên thấy khát quá:.