Lại nói Lạc Anh sau khi qua cổng nhân giới liền tới một động tiên, đây là nơi dừng chân của tộc nhân nàng khi ở nhân giới, bên ngoài động có thiết kế trận pháp chỉ có người của hồ tộc mới có thể vào.
Nàng ăn vào vào hóa dung đan dung mạo dần trở nên thanh tú, không quá bắt mắt nhưng không kém phần thanh cao.
Nàng bước ra khỏi động nhìn ánh sáng chói chang của mặt trời, hai tay giơ lên thành loa hét lớn: "Nhân giới, ta tới rồi".
Rồi nàng vui vẻ bước xuống núi.
Lạc Anh khi xuống núi bắt gặp một phàm nhân đầu tiên, người này là một nữ nhân trung tuổi đang vác củi trên lưng, lưng của bà đã gập hẳn xuống mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn gồng mình từng bước đi xuống.
Lạc Anh liền chạy tới: "Đại thẩm, có cần ta giúp gì không?".
Nữ nhân trung niên giật mình vì tiếng nói, trượt chân mắt thấy sắp ngã xuống liền có một bàn tay đỡ bà.
"Đại thẩm có sao không, ta không phải cố ý".
Lúc này đại thẩm mới nhìn rõ người phát ra tiếng nói là một cô nương thanh tú tầm 15, 16 tuổi, trên người mặc lụa tơ tằm dù không biết phẩm chất ra sao nhưng bà cảm thấy chắc rất nhiều tiền.
Bà đáp: "Không sao, tiểu cô nương sao lại một mình trên núi vậy".
"Khụ, đại thẩm người không sao là tốt rồi, còn ta sao, ta là đi lịch lãm khắp nơi, thấy núi này cảnh sắc không tồi liền dừng chân ngắm nhìn".
"Đại thẩm, nhìn người vác như vậy nhiều củo để ta giúp người nhé.".
"Không cần đâu cô nương ta có thể vác được".
"Đại thẩm đừng từ chối ta được không, ta mới tới nơi này chưa quen vì vậy muốn hỏi thăm một chút, vác giúp ngài coi như là lệ phí hỏi đường, mong ngài giúp ta.".
Đại thẩm chần chừ lại nói: "Tiểu cô nương, bó củi này rất nặng, ta chỉ sợ..", Lạc Anh ngắt lời: "Ngài yên tâm đi, bó củi này đối với ta chỉ là chuyện nhỏ.".
Nói rồi nàng giúp người phụ nữ dỡ bó củi xuống, dùng một tay nhấc bó củi lên cùng đại thẩm xuống núi.
Trong lòng đại thẩm cảm thán cô nương này thật khỏe a.
Vừa đi đại thẩm vừa nói chuyện với nàng, nguyên lai nơi này là Nguyệt Quốc một trong ba đại cường quốc, hai nước còn lại là Lân Quốc và Trạch Quốc, ba nước này kiềm chế lẫn nhau hình thành thế chân vạc nên mấy năm nay biên cương coi như an ổn.
Đại thẩm họ Mai tên Đào người ở thôn Đông Khê, lấy chồng họ Lý ở thôn Tây Khê, vì vậy mọi người thường gọi bà là Lý đại nương, hai thôn Đông, Tây Khê chỉ là một thôn nhỏ gần thị trấn Thanh Sơn, thị trấn này có sông Thanh Hà chảy qua nên khá là đông đúc nhộn nhịp, cuộc sống của người dân nói đây cũng coi như khá tốt.
Lý đại thẩm lần này lên núi là muốn chặt củi mang đi bán lấy tiền.
Trong nhà bà chỉ có một mẫu ruộng cạn muốn nuôi đứa con trai bảy tuổi của mình là không đủ vì vậy bà phải cố kiếm nhiều củi để nuôi gia.
Khi xuống núi sắc trời cũng đã muộn, đại thẩm liền nhiệt tình mời nàng ở lại nhà, nàng cũng không quen biết ai ở đây liền nhanh đồng ý, Lý đại thẩm dẫn nàng tới một ngôi nhà ở cuối thôn, được bao phủ bởi một tường vây khá thấp, khi nàng còn đang quan sát xung quanh thì bỗng có bóng đen chạy vụt lại, một đứa nhỏ ôm trầm lấy Lý đại nương, "Nương, nương cuối cùng ngài cũng về rồi".
Lý đại nương ngồi xổm xuống ôm đứa bé vào lòng: "Tiểu Bảo ngoan, nương hôm nay về hơi trễ con đã ăn chưa?", "Tiểu Bảo muốn ăn cùng nương".
"Được rồi, chúng ta vào ăn cơm thôi, Lạc cô nương cùng đi thôi".
"Đại nương người gọi ta là tiểu Lạc được rồi".
"Vậy được rồi, tiểu Lạc theo ta vào rửa mặt rồi ăn cơm".
Cậu bé lúc này dường như mới nhận ra sau lưng nương mình còn có một người.
"Nương..".
"Tiểu Bảo đây là Lạc tỷ tỷ, nương gặp tỷ ấy trên núi nhìn kìa tỷ ấy còn giúp nương vác củi nữa, con mau cùng Lạc tỷ tỷ chào hỏi đi.".
"Lạc..
Lạc tỷ tỷ".
"Tiểu Bảo thật đáng yêu!".
Bên tai tiểu Bảo bỗng đỏ lên ngượng ngùng cười.
Lạc Anh theo Lý đại nương tới bếp đặt củi xuống rồi tới vại nước rử mặt.
Sau đó bọn họ cùng ăn cơm tuy nói là ăn cơm nhưng cũng chỉ có ít cháo loãng, bánh ngô và một ít dưa muối, dù vậy nàng đã thấy rất vui vì hiểu được gia cảnh của đại nương bữa ăn như vậy là rất tốt rồi.
"Tiểu Lạc, cháu có dự định gì tiếp không?".
Lúc này đã ăn cơm xong, Lạc Anh vừa giúp Lý đại nương dọn dẹp vừa nói chuyện.
"Cháu dự định tiếp tục đi du ngoạn xung quanh".
"Vậy sao, phải rồi ngày mai trên thị trấn có hội hoa đăng rất nhộn nhịp cháu muốn đi không?".
"Hội hoa đăng ạ, cháu chưa tham gia bao giờ.", "Hội hoa đăng ở Thanh Sơn cứ 3 năm lại tổ chức một lần rất náo nhiệt nếu cháu đi du ngoạn có thể đến xem một lần.".
"Vâng, đạ tạ đại nương, cháu nhất định sẽ đi xem".
Lý đại nương nhìn Lạc Anh dường như nhớ về thời con gái của mình mỗi khi tới hội hoa đăng lại háo hức muốn đi xem, thời gian đã dần dần mài mòn những cảm xúc rộn ràng đó, những gì còn lại với bà chỉ còn lại là nỗi lo cơm áo gạo tiền, nhưng hôm nay bà lại nhớ đến những niềm vui ấy nhớ cái ngày bà và chồng bà gặp nhau trong ngày hội hoa đăng giúp họ lên duyên vợ chồng, lúc này những nỗi lo toan thường ngày dường như được xóa bỏ, làm cho bà thoải mái nhiều hơn.
Đến tối Lý đại nương liền ngủ với con trai nhường lại một phòng cho Lạc Anh, nàng rất cảm kích bà.
Lạc Anh nằm trên giường ngủ nghĩ lại ngày đầu tiên ở nhân gian thật thuận lợi, cười thật vui vẻ, rồi nàng nhắm mắt lại ngủ mà không biết rằng bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, cuộc đời nàng sắp xảy ra biến cố lớn khiến cho nàng cảm nhận được những tình cảm của thế gian..