Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Tiểu Lừa không hổ là niềm kiêu ngạo của Dạ Kiếm Ly, đi lên
đường núi như vậy mà vẫn vững vàng vô cùng. Ta nhỏ giọng ngâm nga một điệu nhạc,
Dạ Kiếm Ly ở phía trước dẫn đường dắt Tiểu Lừa, thỉnh thoảng chéo áo tung bay
phật qua hai má của ta, nếu có người đi ngang qua nhìn thấy, nhất định sẽ cảm
thấy đây là một bức họa hoàn mỹ Bảo Kiếm Bạch Mã, Anh Hùng Mỹ Nhân… Anh hùng mỹ
nhân, anh hùng mỹ nhân, ừ, nếu như chân tướng diện mạo của Dạ Kiếm Ly tuyệt sắc
như trong lời đồn, thì hắn chính là một mỹ nhân đủ tiêu chuẩn rồi… Mà ta thì
làm sao có thể làm anh hùng đây? Ắc ắc.

“Nét mặt của cô có thể bớt gian trá chút được không…”, Dạ Kiếm
Ly lười biếng nói.

“Huynh có mắt sau lưng hả?!”.

“Người tập võ, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng”. Hắn
ngừng lại một chút, đột nhiên cười nói: “Ví dụ như, cô thì không thể nghe được
phía trước có mấy tên sơn tặc”.

Ta thoáng cái căng thẳng, lỗ tai dựng đứng thật cao. Dạ Kiếm
Ly không nói lời nào, như lâm vào đại địch. Không khí căng thẳng như kiếm bạt nỗ
trương, hết sức nghiêm trọng.

Thời gian một nén nhang trôi qua. Vài trận gió thổi qua, mấy
phiến lá khô xào xạc rơi xuống, cánh rừng yên lặng như thể cây cối cũng ngừng
hô hấp.

Một lúc lâu, ta nhướn cao một bên lông mày chậm rãi nói:
“Huynh chơi ta?!”.

Dạ Kiếm Ly rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, “Không có
nha, không tin cô có thể kêu to mấy tiếng thử xem xem”.

Ta nhờ vào những ngày qua luyện thính lực, mặc dù không bằng
cao thủ trong võ lâm năng lực siêu nhiên có thể nghe rõ tất cả, nhưng cũng vô
cùng nhạy cảm, nơi này ngay cả con sâu cũng không bò ra thì ở đâu ra có sơn tặc!
Ta tức giận quát: “Huynh ăn hiếp một người mù như ta mà xem được sao?!”.

Đột nhiên có một đồ vật gì đó từ trên trời giáng xuống, giống
như là một tấm lưới quấn ta vào bên trong, Tiểu Lừa cảm giác được vật lạ nên
không ngừng hí lên giãy dụa, ta hoảng sợ ôm chặt lấy cổ nó. Một tiếng cười rất
quen thuộc vang lên, “Lão Đại, con ả kia quả nhiên ở chỗ này!”.

Dĩ nhiên chính là lão Lục phu xe, sau một lúc bối rối ta mới
nghĩ tới Dạ Kiếm Ly, người này theo lời đồn đại không phải là võ công rất cao
sao? Thời khắc mấu chốt hắn lại chạy đi đâu mất rồi!

Tiếng bước chân lao đến như thủy triều ập tới. Ta cảm giác
được mình và Tiểu Lừa bị bọn sơn tặc vây vào giữa, đám thổ phỉ này chắc là sau
khi ăn giải dược Diệt Hồn, ói một trận không nhẹ, cho nên tới đây tìm ta trút
giận. Quả nhiên, tên trùm thổ phỉ cười nói: “Oa, đây không phải là cô nương thần
tiên ngày hôm qua sao?”

Bọn sơn tặc một trận cười to, trong đầu ta hiện lên trăm
ngàn chủ ý, lập tức đã có tính toán, cho nên cũng cười ha hả theo.

“Ngươi cười cái gì?”, trùm thổ phỉ hừ mũi nói.

“Chúc mừng các vị đại gia, các vị đã sắp thăng tiên rồi”.

“Tiểu nha đầu miệng toàn lời nói sảng, hôm qua làm hại chúng
ta còn chưa đủ thảm sao?!”.

“Ngài nói như vậy là oan uổng Tiểu Kỷ nha, thăng tiên chính
là linh hồn và cơ thể phải tinh khiết, không còn một chút uế khí nào, hôm qua
ngài không phải là đã phun ra hết sao? Đó chính là bước đầu tiên tẩy rửa toàn thân,
diệt hết uế khí phàm trần”.

“…”, trùm thổ phỉ trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên cười nói:
“Ngươi tiểu nha đầu này quá quỷ quyệt, lão tử không thể tin ngươi được nữa”.

“Không tin ư, vậy Tiểu Kỷ liền mời tiên nhân xuất hiện cho
ngài xem”.

Trùm thổ phỉ không nói gì, chắc là đang chờ xem kịch vui. Ta
đoán chừng Dạ Kiếm Ly không đi xa, nhưng mà như thế nào mới có thể làm cho hắn
ngoan ngoãn hiện thân giúp ta đuổi bọn người kia đi cũng là một vấn đề lớn.

Không còn cách nào khác, ta móc ra bảo bối luôn cất giấu bên
người, nhắm đâm vào ngay con mắt của Tiểu Lừa, hung hăng quát: “Ra đây!”.

Mùi vị quen thuộc từ rất xa thoang thoảng bay tới, một thân
bạch y phá không bay đến, bọn thổ phỉ cũng hít vào một luồng khí lạnh, nhưng
ngay sau đó liền im thin thít, là do ngạc nhiên hay là hoảng sợ thì ta không thể
nào biết được. Nhưng mà rất nhanh sau đó liền có tiếng người ngã xuống đất, ta
biết đã uy hiếp thành công, cho nên thu hồi cây bút máy bên cạnh mắt Tiểu Lừa.

Không có ai nói chuyện, chỉ có Tiểu Lừa vó ngựa bất an dậm dậm
mặt đất. Ta cho là Dạ Kiếm Ly sẽ tức giận, lại không ngờ rằng hắn vẫn bình tĩnh
như thế, giống như là một cái giếng cổ quái dị, sâu không lường được.

Ta thường nói hắn đương nhiên không đơn giản, nhưng như vậy
vẫn là coi thường hắn rồi.

“Đa tạ đã cứu giúp”, ta cười dài nói.

“Không cần khách khí”, Dạ Kiếm Ly cũng thản nhiên nói:
“Không biết trong tay Kỷ cô nương là vật gì?”.

“Ám khí đó nha”, ta bấm tách tách lên đầu cây bút máy, vuốt
ve hình con thỏ nhỏ phía trên, cười nói: “Thì ra là huynh thật sự rất thương Tiểu
Lừa”.

“Một con vật mà thôi, không ngờ Kỷ cô nương tâm địa thật ác
độc”.

“Tiểu Lừa đáng yêu như thế, dù huynh không hiện thân ta cũng
sẽ không đâm nó thật đâu”. Ta cười xong, đột nhiên lạnh nhạt nói: “Ta chỉ là
trêu người nói không giữ lời, huynh nói sẽ hộ tống ta đi tìm thần y Trường
Sinh, vì sao lại đổi ý?”.

“Nếu không phải trốn đi, làm sao có thể nghe được màn diễn
thuyết đặc sắc như vậy của Kỷ cô nương?”. Dạ Kiếm Ly lạnh nhạt nói: “Hơn nữa Dạ
mỗ cũng không nhớ rõ là có hứa với cô chuyện gì”.

Lần này đến phiên ta ngây ngẩn cả người, cười giỡn vẫn là cười
giỡn, hắn quả nhiên không hề chính thức hứa hẹn ta cái gì. Khá lắm Lệ Nhân Lệ
Đao! Ta cắn chặt hàm răng, móng tay hung hăng cấu vào thịt, ta sợ nếu ta buông
lỏng tay, cơn tức giận khôn cùng sẽ nổ tung lên. Đây là lần đầu tiên ở cổ đại,
ta thua trong tay một người cùng lứa tuổi, Dạ Kiếm Ly!

“Mà đừng nói ta không hề hứa hẹn với cô, chỉ là trong khoảnh
khắc vừa rồi cô dùng ám khí, ta cũng có thể lấy mạng của cô”.

Cảm nhận máu huyết toàn thân lúc lạnh lúc nóng, ta ổn định
tâm tình, nói: “Vậy Tiểu Kỷ thật là sơ sót, không biết Dạ công tử có phát giác
được thân thể mình không ổn hay không?”.

Dạ Kiếm Ly ngơ ngẩn, “Cô hạ độc?”.

“Hành tẩu giang hồ, tiểu nữ không có cách nào khác phải có
chút mưu mẹo”. Ta lười biếng cười, “Như vậy, Dạ công tử bây giờ có thể hứa với
Tiểu Kỷ được không?”.

Dạ Kiếm Ly không nói gì, ta nói ta hạ độc chỉ là chuyện nhảm
nhí, trên người ta mặc dù có rất nhiều loại độc dược, nhưng mà cũng không tìm
được cơ hội ra tay với hắn. Nhưng độc dược càng không dễ phát hiện không thấy
khác thường càng là độc dược lợi hại, cho nên Dạ Kiếm Ly cũng không thể không
khuất phục. Chỉ một thoáng có cơn tức giận mãnh liệt quất vào mặt ta, thổi
trúng làm đau khóe mắt ta, rốt cục hắn cũng chịu bộc phát ra cảm xúc chân chính
rồi sao… Hòa nhau một ván mà thôi, hừ hừ.

“Dạ mỗ nguyện ý hộ tống Kỷ cô nương đến chỗ thần y Trường
Sinh”, một lúc lâu sau, hắn thấp giọng nói, đoán chừng trong lòng hắn đang hận
không thể đem ta ra bầm thây vạn đoạn. Đột nhiên giọng nói lại trở lại ngọt xớt
như bình thường: “Tiểu Kỷ à, cô quả nhiên không đơn giản”.

“Cũng vậy thôi, Tiểu Dạ Tử huynh cũng không tệ”, ta cũng cười
như cao thâm, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cứ tiếp tục bịa chuyện như thế
này, ta chắc phải đổi tên thành Vi Tiểu Bảo.

Giang hồ vốn dĩ là như thế, ta và Dạ Kiếm Ly, hẳn là một khắc
cũng không hề tin tưởng lẫn nhau.

Một mực diễn trò sao? Hắn thật đúng là không biết mệt nha,
ta ngồi trên Tiểu Lừa lẳng lặng suy nghĩ, nếu như hắn biết ta căn bản không có
hạ độc gì thì…

Rùng mình một cái, trong lòng cuối cùng cũng yên bình, lại
tiếp tục lên đường. Nói đi thì cũng phải nói lại, bọn ta đây là đi tìm người, rốt
cuộc nên đi theo hướng nào đây…

“Tiểu Dạ Tử, huynh định đi đến chỗ nào đầu tiên vậy?”.

“Đi dự đại hội võ lâm, đương nhiên là đến Tô Châu”.

“… Huynh không phải là muốn dẫn ta đi tìm thần y Trường Sinh
sao?!!”.

“Ta đã hứa đem cô đi tìm ông ta, nhưng cũng chưa nói nhất định
là phải đi ngay lập tức, cho nên ta muốn làm chuyện của ta trước”.

Giọng Dạ Kiếm Ly vô cùng tà ác, hắn nhất định là đang trả
thù! Ta chán nản, ngày thường nhiều mưu kế quỷ quyệt như vậy nhưng bây giờ
không thể nghĩ được gì. Dạ Kiếm Ly thấy ta không nói lời nào, càng thêm đắc ý
nói: “Tiểu Kỷ cô nương thông minh lanh lợi tại sao không nói chuyện nữa?”.

“Tiểu Kỷ cô nương thông minh lanh lợi đang suy nghĩ vài vấn
đề”, ta bực bội trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui