Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

“Ách…”, ta dốc bình đổ ra một chút, “Đây là kem rửa mặt ta
điều chế từ quả dưa chuột, dùng rất tốt, huynh có muốn thử một chút hay
không?”.

“Vậy còn cái này?”, thật bất ngờ là hắn cũng không có hỏi
kem rửa mặt là cái gì, lại ném tới đây một vật.

Ta sờ sờ, cười khan nói: “Lệnh, lệnh bài Kỷ gia, ta trộm về…”.

“Cái này?”.

“Ám khí…”, thật ra thì chỉ là cây bút máy hình con thỏ!

“…”.

“Cái này gọi là chocolate, có thể ăn, muốn nếm thử không?”.

“…”.

“Cái này là thuốc cao mật ong…”.



Dạ Kiếm Ly không nói gì, ta có chút căng thẳng, vừa định đứng
lên, lại nghe hắn nhẹ nhàng hừ lạnh, “Còn cái lọ thuốc viên này, không phải là kẹo
đậu đường[1] đó chứ”.

Hỏi trúng điểm quan trọng nhất rồi! Từ lúc bắt đầu đến giờ
ta vẫn đang cố gắng suy nghĩ xem giải thích bình độc dược kia như thế nào, bên
trong ngoại trừ mấy viên giải dược Diệt Hồn và một ít thuốc gây mê ta giấu
riêng, còn lại mỗi một viên đều là kỳ độc mà ta lừa gạt từ tay Trường Sinh! Mỗi
viên đều không có thuốc nào chữa trị được… Ta bắt đầu hối hận tại sao không cần
thiết mà lại mang theo nhiều thứ đáng sợ như vậy, căn bản đều không dùng đến!

“Ha hả, ha hả ha hả”.

Ta gãi đầu rồi cười khúc khích, bất kể nói thế nào, trước hết
cười cho hắn ngất luôn rồi hẵng nói, mau cố gắng suy nghĩ đi, Tiểu Kỷ, vận dụng
trí khôn đặc biệt của mày đi.

Đáng tiếc ta cuối cùng không phải là mỹ nhân, cười lên cũng
không thể làm hoa mắt hay là làm rung động lòng người.

Cảm nhận được không khí áp suất thấp từ bên Dạ Kiếm Ly truyền
đến, ta kịp thời dừng tiếng cười, “Đó là thuốc!”. Thượng đế, phù hộ ta nói cho
trót lọt nha…

“Trị cái gì?”.

“Trị đau bụng kinh”.



Lần này Dạ Kiếm Ly cũng không nhịn được nữa, hắn cuồng nộ
kéo vạt áo trước ngực ta, gầm lên: “Kỷ Triển Nhan!”.

Ta chỉ đành cười khan, “Tiểu Dạ Tử… Nam nữ thụ thụ bất
thân…”.

Hắn hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ lạnh này nghe có vẻ hơi
nghiêm khắc quá đi.

“Không cần biết cô là ai, đừng có tưởng là ta không có biện
pháp bắt cô, Kỷ Triển Nhan”. Hắn lạnh lùng nói: “Cười đùa tức giận mắng thì
thôi… Ta chỉ muốn cô biết, ta nếu như muốn cái mạng của cô, bất cứ lúc nào ta
cũng có thể!”.

“Vậy Tiểu Kỷ cũng muốn cho Dạ công tử biết…”, ta hé miệng cười
một tiếng, “Muốn mạng của ta thì rất dễ dàng, nhưng mà giết Tiểu Kỷ rồi, chỉ e
cuộc sống sau này của huynh cũng không thể yên bình…”.

Trong nháy mắt sát khí mãnh liệt đập vào mặt, Dạ Kiếm Ly bấu
lên cổ ta, năm ngón tay dần dần siết chặt.

Mặt của ta từng chút từng chút đỏ lên, trong lòng sợ hãi cực
kỳ, cái miệng tím ngắt lúc mở lúc đóng, có vẻ muốn nói chuyện.

Dạ Kiếm Ly chắc là cũng tò mò muốn nghe xem lời trăn trối của
ta là cái gì, cho nên ngón tay buông lỏng một chút. Ta như bắt được cái phao cứu
mạng, liền hít đầy một hơi.

“Cô nói gì?”, hắn hỏi, ngay sau đó dường như dán lỗ tai sát
lại muốn nghe hơi thở mong manh của ta.

Ta ngậm miệng không đáp, chết cũng không thể cho hắn biết, mới
vừa rồi ta rất không có khí tiết, vừa nói một câu ‘đại hiệp tha mạng’.

Hắn buông tay, giọng nói mang theo sự tàn bạo: “Suýt nữa thật
sự giết cô rồi, Tiểu Kỷ, cô luôn khiến cho người ta mất đi tự chủ như vậy
sao?”.

“…”, ta từng ngụm thở hổn hển, trong lòng âm thầm lần lượt
đem tất cả tổ tiên nhà hắn ra thăm hỏi một câu.

“Cô mới vừa nói cái gì trong miệng?”.

“Không có, không có gì…”, ta thở dốc, nói: “Huynh, đại gia
có khỏe không?[2]“.

“Ta, đại gia?”, Dạ Kiếm Ly kịp nhận ra là ta đang mắng hắn,
giận quá lại cười, “Cô nha, rõ ràng tham sống sợ chết đến mức xanh cả mặt, lại
lập tức mạnh miệng được ngay”.

Ngoài miệng ta trống rỗng hừ lạnh một tiếng, trong bụng thật
ra là đang tính toán nếu như hắn lại bóp cổ ta nữa, ta sẽ trực tiếp quỳ xuống đất
nói ‘ta không dám nữa’, đừng bảo là ta chân chó[3] nha, làm người muốn sống thì
phải thực tế một chút.

“Như vậy, mạng của cô, cứ giao cho ông trời đi”, hắn cười
nói, ta còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ của hắn, đã có cảm giác đột nhiên có một thứ
bị nhét vào trong miệng, theo cổ họng trượt xuống.

“Đây là thuốc trong bình thuốc viên của cô, cô đoán xem, đó
là viên gì?”.

Lần này… Thật thảm rồi…

Dạ Kiếm Ly con mẹ huynh!

Trước khi bóng tối bao phủ, ta một lần nữa hung hăng mắng chửi.

* * *

Ta không muốn mở mắt, cứ để cho ta chết như vậy đi, lần này
không chết lần sau cũng chết, chạy trời không khỏi nắng mà.

Một hồi lâu không ai để ý đến ta, ta tủi thân đẩy một mí mắt
ra, trước mắt một mảnh mông lung mờ ảo.

Lại có thể nhìn thấy một chút bóng rồi! Ta vui mừng ngồi dậy,
mặc dù rất mơ hồ, nhưng đối với việc nửa tháng qua mỗi ngày đều sống trong bóng
tối, sống một ngày bằng cả một năm mà nói, chuyện này quả thực tựa như tới được
thiên đường. Viên độc dược này chẳng những không độc chết ta, nói không chừng
còn có thể lấy độc trị độc, có thêm một tác dụng khác.

Cảm giác này giống như được sống lại! Ta cố gắng đánh giá
chung quanh, biết mình vẫn nằm trên mặt đất, bốn bề rơi lả tả các loại bảo bối
kem rửa mặt, chocolate, thuốc cao mật ong của ta, trên bàn bày một vật là lạ,
sau khi cẩn thận lục lọi mới phát hiện ra đó là bảo giáp Càn Khôn Vô Cực Hộ Tâm
của ta, đã trải qua sinh tử đại nạn ta càng cảm thấy nó thân thiết vô cùng, cho
nên đem tất cả bảo bối cất vào đó, mở khóa túi áo đeo ở trước ngực, bảo giáp
này chính là nhờ Tiểu Hồng dùng kim loại đặc biệt may lại, vừa có thể bảo vệ
tính mạng vừa có thể chứa đồ vật, dễ dàng mau lẹ, Thanh Phong Các gần như mỗi
người đều có một cái.

“Thì ra vật này còn có cách dùng kỳ diệu như thế”, phía cửa
có tiếng người vọng đến.

Ta rùng mình một cái, trên lưng có cảm giác rét lạnh. Lúc
này nhất định phải tiếp tục giả vờ đui mù thôi, ta chậm rãi xoay người lại, ánh
mắt không có tiêu cự nhìn lên mặt bàn, chỉ cảm thấy có một người đứng ở cửa,
thân cao dáng thẳng, áo đỏ như lửa.

“Tiểu Dạ Tử, hạ độc không chết được ta thì huynh cũng đừng
nhìn lén ta thay quần áo có được không?”, ta trấn tĩnh nói.

Dạ Kiếm Ly không nói gì, dường như đang tìm tòi nghiên cứu
cái gì đó. Dây thần kinh của ta căng thẳng đến mức sắp đứt rồi, hơi sơ sót một
chút thôi là người này nhất định sẽ phát hiện ra ánh mắt của ta đã có chút khôi
phục, cho nên ta lên tinh thần, làm bộ như bình thường sờ soạng bước tới cửa.

Đi tới trước mặt hắn, Dạ Kiếm Ly đột nhiên nhẹ cười lên, cho
dù ta không nhìn thấy rõ nhưng vẫn cảm thấy nụ cười đó như một ánh nắng rực rỡ.

“Mới vừa rồi nhìn thấy Tiêu cô nương, nhìn mỹ nhân vào ban
ngày, quả thực là phong tình khác xa đêm hôm qua”.

Ta bái phục rồi, đại ca à, huynh bây giờ là thanh niên trẻ
tuổi kiện toàn, cảm thấy hứng thú đối với mỹ nữ là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà cho dù huynh thích Tiêu Linh, cũng không cần phải ngày ngày đem chuyện
đó giắt ở khóe miệng có được không, van cầu huynh âm thầm nghĩ tới Tiêu Linh
yêu dấu của huynh ở trong lòng là được rồi, bày tỏ với ta làm cái gì chứ.

Ta suy nghĩ một chút, đột nhiên cười xấu xa nói: “Cô ấy thật
sự rất đẹp sao?”.

“Mềm mại thướt tha như vậy, gọi là thiên tiên hạ phàm cũng
không quá đáng”.

“Vậy sao?”, ngay sau đó ta cười đến mức hết sức lưu manh,
“Như vậy, so với huynh thì như thế nào?”.

Dạ Kiếm Ly ngẩn ra, e là không ngờ ta sẽ hỏi như thế. Thật
đáng tiếc vẻ mặt đặc sắc tuyệt luân của hắn giờ phút này trong mắt ta chỉ là một
khối mơ hồ, ta đặt mấy ngón tay lên cằm hắn, khẽ dùng sức nâng lên, cực kỳ giống
như một kẻ hái hoa tặc biến thái đang đùa bỡn con gái nhà lành.

Không cần hoài nghi gì nữa, ta chính là đang câu dẫn hắn đó
nha. Trong tiểu thuyết cũng hay viết như vậy, nữ chính đôi khi chủ động phóng
khoáng, sẽ tóm được mỹ nam thuần tình dễ dàng như trở bàn tay… Đỏ mặt đi, tim đập
nhanh đi, vì lần đầu bị đùa giỡn nên tự nguyện hiến dâng cả đời đi.

Ta còn đang hài lòng với bản thân, đột nhiên có cảm giác
ngang hông bị níu lại, ta theo đà chống lại không nghiêng vào thân thể hắn, bỗng
có một bàn tay chui lên eo của ta, nhất thời từ thắt lưng đến cổ nổi da gà như
măng mọc sau mưa.

Ta mở to hai mắt mông lung, có cảm giác hắn đang nhích lại gần,
đôi môi đỏ mọng khẽ mở.

Hôn?

Không có!

Không có hôn ư?!

Không có!

Hắn cười ẩn nhẫn, trong mắt ta là đường môi hình vòng cung
duyên dáng, tản ra vầng sáng nhàn nhạt làm động lòng người.

“Eo của cô thật thô”.



“Đó là do có bảo giáp Càn Khôn Vô Cực Hộ Tâm!”, ta nghiến
răng nghiến lợi tức giận nói.

Dạ Kiếm Ly cười vô tội, ta liền sờ lên trước ngực của hắn,
ách… Hình như là rất đầy đặn có da có thịt.

“Ngực huynh thật to”.



“Cô… Nói nhảm…”, hắn chán nản, ngay lúc này không nghĩ ra được
làm sao để cãi lại, hẳn là không ngờ rằng một cô gái có thể lớn mật đến như vậy.

Ừ thì ta nói nhảm, nhưng đại gia à, ngài cũng có bản lãnh
nói nhảm vậy.

Ta đắc ý nện bước hình chữ bát (八) rời
đi, cảm giác được ánh mắt của Dạ Kiếm Ly giằng co sau lưng ta, đột nhiên nhớ ra
ta bây giờ đang mù, không thể đi một cách ngang ngược đắc ý như vậy được, cho
nên vừa nhìn thấy trên mặt đất có một vật thể không rõ, ta làm bộ như không hề
để ý bước tới một bước, sau đó ngã nhào ra đất như trong dự đoán.

Vốn là ta chỉ nghĩ đến như vậy, hơn nữa kế hoạch thực hiện
cũng rất thuận lợi.

Chẳng qua, Tử Hà tiên tử đã nói, ta chỉ đoán được phía trước,
nhưng không đoán được kết cục phía sau[4].

Vấn đề chính là ở chỗ mà ta ngã nhào tới, ta làm sao biết được
phía sau là một cái bàn cơm!

Dạ Kiếm Ly nhìn thấy ta chôn trong một đống thức ăn cơm thừa
rượu cặn, lông mày cong lên như sợi mì, cười đến kinh thiên động địa, hoàn toàn
không giữ chút hình tượng.

Cứ cười đi, ta oán độc nằm ngay đơ trên mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui