Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Gia gia Kim Tương Ngọc ở trên một ngọn núi nào đó, cái tên
núi rất dài, ta chưa hề nghe qua, dù sao trên lá thư nhỏ mà Tư Mã Hiển Dương viết,
ta đã len lén vẽ một cái mặt cười ở phía trên, đây là dấu hiệu mà người trong
thôn đều biết, mặc dù Trường Sinh không hẳn là người của Thanh Phong Các, nhưng
mà cũng không khác biệt lắm. Sau khi đưa lá thư này cho La Yến Thanh, không biết
ả tìm đâu ra một con chim bồ câu, buộc thư lên trên chân chim bồ câu rồi cho nó
cất cánh. Con chim bồ câu kia phạch phạch mấy cái, đáp xuống một gốc cây, sửa
sang lông cánh rồi mới lười biếng bay đi.

Ta vẫn hết sức hoài nghi, phương thức gửi qua bưu điện bằng
bồ câu này…

Ta chột dạ nhìn thoáng qua Tương Ngọc, nếu như Trường Sinh
không chạy tới kịp, cũng đừng trách ta a… Muốn trách thì trách con chim bồ câu
kia kìa, chưng xào hấp nướng tùy cô, chỉ cần cô chia cho ta một bắp đùi là được.

Tương Ngọc thu dọn xong một túi hành lý, có chút buồn bã
nhìn quán trọ, nói: “Nếu không phải là phải rời khỏi đây, ta cũng đã nghĩ ra một
cái tên cho quán trọ này”.

“Là tên gì?”, Tiểu Liên tò mò hỏi.

“Hmm… Kêu là quán trọ Long Môn đi”.

“A, cái tên này không tệ nha”, Tiểu Liên khen, không chú ý tới
sau lưng cậu ta, ta và Tư Mã Hiển Dương lập tức biến sắc. Chẳng lẽ ta thật sự
đã cứu cái ả Kim Tương Ngọc mở hắc điếm trong phim đó sao? Nên mau mau rời khỏi
chỗ thị phi này thì tốt hơn.

Tư Mã Hiển Dương hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, cho nên, xe
ngựa được chuẩn bị rất nhanh.

“Cô nương, còn chưa thỉnh giáo đại danh của cô”, Tương Ngọc
nói.

“Tiểu thư nhà ta họ Kỷ”, Tiểu Liên đột nhiên cướp lời, “Cùng
nhau gọi tiểu thư cho quen”.

Tương Ngọc gật đầu, ánh mắt lại không rời khỏi Tiểu Liên, ta
cười nói: “Đây là Tiểu Liên, biết chút võ công. Tương Ngọc lại hiểu y thuật,
chúng ta chẳng phải là vô địch sao?”.

Lòng đề phòng của Tiểu Liên đối với nàng vẫn không giảm, thật
ra thì ta cũng vậy, nhưng mà tối hôm qua sao ngươi lại không tới hả? Lỡ đâu Kim
Tương Ngọc này là một người xấu, lão Đại của ngươi giờ phút này không phải đã
bay tới thiên đường rồi sao.

Tiểu Liên nhận thấy ánh mắt khó chịu của ta, trầm mặc một hồi
lâu, đột nhiên nói: “Đêm qua có con muỗi, đánh thế nào cũng không chết, làm cho
em một đêm ngủ không ngon”.

Con muỗi? Ta suy nghĩ một chút, chẳng lẽ cậu ta đang nói La
Yến Thanh? A, đích thị là La Yến Thanh không cho phép Tiểu Liên tới cứu ta, mà
Tiểu Liên cũng không thể đành nhau với ả…

Người đẹp mà làm nhiều chuyện xấu quá sẽ bị trời phạt a,
đáng giận.

A? Các vị hỏi còn người không đẹp sao? Người không đẹp là đã
đủ thảm lắm rồi, còn không cho người ta làm chuyện xấu sao hả?

Cho nên, ta cứ làm chuyện xấu.

(Tiu Ú: ngụy biện!!! toàn là ngụy biện!!!)

Thật ra thì trước giờ ta đã theo dõi túi hành lý của Tư Mã
Hiển Dương từ lâu, mặc dù không có gì hấp dẫn, nhưng người ta dù gì cũng là Môn
chủ một Môn a, giàu hơn nhiều so với Các chủ nghèo túng như ta. Mặc dù ta rất
muốn trộm, nhưng mà tà tâm cũng không có đủ can đảm để trộm. Cho nên đành phải
ra vẻ đáng thương nhìn Tiểu Liên.

Tiểu Liên nghiêng mắt nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của ta,
hiểu rõ ý đồ của ta, lập tức không thèm nhìn tới ta nữa.

Cho nên ta lại quay sang nhìn Tương Ngọc, Tương Ngọc chỉ mở
to mắt, có chút u mê, hiển nhiên không hiểu ý ta.

Nói đến Tương Ngọc này, đen thì đen một chút, xấu cũng xấu
xí một chút, nhưng ánh mắt lại rất xinh đẹp nha, hắc bạch phân minh, sâu thẳm
trong trẻo, ta đột nhiên nhớ tới Niệm Vãn, những lúc y đứng đắn, cũng có ánh mắt
như vậy, trong sáng không có một chút tỳ vết nào. Ta có chút nhớ nhung y, cái
tên Niệm Vãn thích gây náo loạn giống như một đứa trẻ kia, không biết y ở trong
cung ra sao rồi, ta vừa rời đi, nói không chừng Tiêu Kiến Nhân đã tìm đến y gây
phiền phức, nhưng mà bây giờ ngay cả bản thân mình ta còn không bảo vệ nổi, thật
sự là không có cách nào lo lắng cho y.

Ta nháy mắt với Tương Ngọc, Tư Mã Hiển Dương đang nhắm mắt
nghỉ ngơi đột nhiên nói: “Triển Nhan, chỗ chúng ta phải đi, không cần dùng đến
bạc”.

Trái tim bé bỏng của ta mạnh mẽ run lên, lúng túng nhìn anh
ta, Tư Mã Hiển Dương ôn hòa nhìn ta, sao anh ta lại biết ta muốn làm gì… Tuy
trong lời nói của anh ta không có chút nghiêm nghị, nhưng ta vẫn ngửi thấy mùi
uy hiếp, có bạc, ta mới có thể làm nhiều việc. Cho nên lập tức lảng sang chuyện
khác, “A ha hmm, ai nói muốn bạc đâu… Cái này, Tương Ngọc a, gọi em như vậy ta
cảm thấy chưa thân thiết, chi bằng gọi em là Tiểu Tương Tử có được không?”.

“Cái rương nhỏ?”, Tiểu Liên lặp lại: “Ta thích gọi Tiểu Hạp
Tử hơn”.[1]

“Ngươi muốn gọi gì mặc kệ ngươi”, ta nghiến răng nghiến lợi
trừng mắt với cậu ta.

Tương Ngọc nhìn ta, dường như cảm thấy buồn cười, lại cố gắng
nhịn xuống, chỉ khẽ gật đầu.

Nói thật, ta gọi Tương Ngọc thấy khó chịu a, không chỉ nói tới
quán trọ Long Môn kia, mà nhớ tới quán trọ Đồng Phúc[2] là ta cũng cảm thấy kỳ
quái rồi, sợ nàng nói một hồi lại lòi ra thêm chuyện gì kinh khủng nữa…

Một ngày đổi hết bốn con ngựa, xe ngựa đi như bay. Ta say xe
ngất ngưởng đến mức sắc mặt không tốt chút nào, Tiểu Tương Tử xuống xe tìm được
mấy viên dược thảo cho ta uống vào, hiệu quả duy nhất chính là ta dựa vào người
Tiểu Liên ngủ thật say.

Khi ta tỉnh lại thì bên ngoài có tiếng khuân chuyển đồ đạc ồn
ào, phản ứng đầu tiên của ta chính là xe ngựa đã dừng lại rồi, Tư Mã Hiển Dương
và Tiểu Liên cũng không ở trong xe ngựa, ta nằm trong lồng ngực Tiểu Tương Tử,
nàng đang vén rèm cửa sổ xe ngựa nhìn ra phía ngoài.

Ta bò dậy, nàng mỉm cười nói với ta: “Tiểu thư cô đã tỉnh rồi?”.

Trong lòng ta dâng lên cảm giác quỷ dị, Tiểu Liên gọi thì
không sao, thêm nhiều người gọi thì… Dường như đời này ta không có số làm tiểu
thư.

Ta gật đầu với nàng, hỏi: “Tư Mã công tử và Tiểu Liên đi đâu
rồi?”.

“Đang ở bên ngoài”.

Ta thò đầu ra, đúng lúc nhìn thấy Tư Mã Hiển Dương móc ra một
tờ ngân phiếu, đưa cho một người ra dáng lão bản.

Phía trên ngân phiếu rõ ràng in chữ năm trăm lượng.

Đầu ta nóng lên, gào thét xông ra ngoài: “Không —thể — đưa —
được”.

Vốn trên ngân phiếu chỉ có hai bàn tay, bây giờ có ba bàn
tay.

Tư Mã Hiển Dương kỳ quái nhìn ta, “Tại sao không thể đưa?”.

“Anh mua cái gì rồi?”.

Tư Mã Hiển Dương xoay người lại chỉ ngón tay, ta nhìn thấy
ba xe ngựa, đổ mồ hôi hột.

“Một xe thức ăn, một xe đồ dùng hàng ngày, một xe nước…”.

Ta quay sang phía lão bản hỏi hết nợ vốn, cẩn thận kiểm tra
đối chiếu một lần, rõ ràng phát hiện ra không đáng giá nhiều bạc như vậy.

“Còn phải thối lại bảy mươi hai bạc đây!”.

Tư Mã Hiển Dương im lặng. Lão bản tức giận nhìn ta, ánh mắt
lăng trì đủ cho ta giảm một lớp mỡ. Ta vui vẻ rạo rực nhận lấy bảy mươi hai lượng
bạc kia, vô cùng tự nhiên nhét vào trong túi mình, Tư Mã Hiển Dương liếc ta một
cái, coi như không nhìn thấy.

Ta đột nhiên kịp nhận ra, “Không phải chúng ta đi Triêu
Thánh Môn sao? Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?”.

Tư Mã Hiển Dương không nói tiếp. La Yến Thanh cưỡi ngựa chạy
như điên lao tới, mồ hôi ánh lên hai má ả đỏ au hết sức động lòng người, “Khởi
bẩm Môn chủ, mọi chuyện đều đã làm thỏa đáng”.

Tư Mã Hiển Dương gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Ta vẫn đứng phía
sau không đồng ý không buông tha, tiếp tục hỏi: “Làm chuyện gì cơ?”.

La Yến Thanh dùng ánh mắt giết người ép ta lên xe ngựa, ta
nguyền rủa ngươi sớm muộn gì cũng bị Tư Mã Hiển Dương bỏ rơi, đáng ghét. Sau
khi Tư Mã Hiển Dương lên xe, Tiểu Liên cũng đi lên theo, trong tay ôm bộ quần
áo mùa đông khá dày, đưa cho ta cùng với Tiểu Tương Tử hai bộ.

Khí trời mặc dù có chuyển lạnh, nhưng cũng không đến mức mặc
quần áo mùa đông thế này chứ. Ta vượt giới hạn dựa sát vào Tư Mã Hiển Dương,
“Anh mua nhiều đồ như vậy, bộ muốn ngủ đông hả?”.



Tư Mã Hiển Dương nhíu đầu lông mày, vừa định nói chuyện, Tiểu
Tương Tử vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng: “Tư Mã công tử muốn đi thuyền sao?”.

Đi thuyền? Cô đừng nói đùa nha… Ta khinh thường, lại thấy Tư
Mã Hiển Dương gật đầu. Ta lập tức rung động, đột nhiên có cảm giác bị lừa bán
đi, Tư Mã Hiển Dương nói là cứu ta, nhưng chưa từng nói muốn cứu ta tới chỗ
nào, anh ta cùng với Tiểu Hồng có lẽ là…thông đồng chăng?

Ta chấn động cả người, Tiểu Liên yên lặng khoác quần áo mùa
đông lên trên người ta, cho ta một ánh mắt an tâm.

Tiểu Tương Tử ngồi đối diện lại không có phản ứng gì, nàng
chỉ ngó chừng Tiểu Liên, ánh mắt kỳ dị.

Aiz nha, nha đầu này không phải là dùng trực giác đặc biệt của
phái nữ đã phát hiện ra thân phận thực sự của Tiểu Liên đó chứ? Do đó trái tim
nguyện trao đi, tình cảm như nước sông cuồn cuộn không thể thu lại?!

Ta nghĩ đi nghĩ lại, tự mình cảm thấy hoang đường, hung hăng
lắc lắc đầu, ngăn bản thân tiếp tục nghĩ ra chuyện gì quỷ quái hơn nữa. Không
khí bên trong xe ngựa bỗng dưng có chút sượng sùng, chắc là có liên quan tới địch
ý của ta đối với Tư Mã Hiển Dương, theo lý mà nói, anh ta sẽ không hại ta,
nhưng mà chuyện có lý chưa chắc đã là công lý. Anh ta cứu ta, quan hệ giữa hai
người bọn ta lại giống như bọn cướp và con tin. Thôi thôi, nếu như anh ta thông
đồng với Tiểu Hồng thật, cũng chỉ là điều mà ta đã đoán trước rồi.

Xe ngựa đi được hai canh giờ, rốt cuộc ngừng lại. Ta cơ hồ
đã muốn nôn ra trên người Tiểu Liên, cho nên khẩn cấp xuống xe ngựa, sau đó lập
tức hóa đá dưới ánh mắt của Tư Mã Hiển Dương.

Gió lạnh ướt mặn, âm thanh sục sôi mạnh mẽ. Đây… Đây là…

Biển!

Ta tưởng rằng chỉ ngồi thuyền bè qua một cái hồ nhỏ! Đây lại
là biển, có quỷ mới biết phải trôi về nơi nào a!

Ta xoay người liếc nhìn Tiểu Liên: Chúng ta trốn đi đi.

Nhìn Tiểu Liên có vẻ cũng đã dự đoán trước, cậu ta thừa dịp
Tư Mã Hiển Dương và La Yến Thanh đi nói chuyện với nhà đò, lặng lẽ đến bên cạnh
rỉ tai ta: “Mới vừa rồi lúc cầm quần áo mùa đông, ta đã để lại ám hiệu cho lão
Trương. Chúng ta trước tiên phải ổn định theo Tư Mã Hiển Dương, rồi tương kế tựu
kế”.

Sắc mặt ta xanh lét, “Ta không lo lắng cái này, ta chỉ lo lắng…
Tiểu Tương Tử đâu rồi?”.

“Tiểu thư, em ở đây”.

“Cho ta xin thuốc chống say tàu xe”.

Tiểu Tương Tử nhận lệnh rời đi, khi ta ngẩng đầu lên, Tư Mã
Hiển Dương đang nhìn ta, có một chút đề phòng, vừa có một chút chờ đợi. Ta đột
nhiên lại mềm lòng, Tư Mã Hiển Dương đối với ta, cuối cùng cũng không phải là xấu.

Thế giới này, người có thể hiểu anh, cũng chỉ có tôi mà
thôi.

Thật sự phải lên thuyền sao? Nếu đi, bất cứ chuyện gì cũng
có thể xảy ra, bao gồm cả chuyện xấu nhất nào đó. Có lẽ, ngay cả chạy trốn cũng
không có chỗ trốn, ta còn có thể gọi là may mắn sao?

Ta đột nhiên nhớ tới lời nói của Tư Mã Hiển Dương, rốt cuộc
đã hiểu anh ta nói “không cần dùng đến bạc” là có nghĩa gì.

Ta ngơ ngác nhìn La Yến Thanh chuyển đồ trong xe ngựa lên
thuyền, trong đầu rối loạn, một lúc lâu, phía sau đột nhiên có người nói: “Tiểu
thư”.

Ta xoay người nhìn Tiểu Tương Tử, tay nàng giơ lên một bọc
cây cỏ vừa hái, ta thật sự không nhìn ra cái đống cây cỏ đó có chỗ nào giống
thuốc, nhưng ta vẫn vô cùng cảm kích, nàng nhìn ta, nụ cười rất dịu dàng.

Ta đột nhiên có dũng khí, nắm lấy tay nàng, ánh mắt liếc
nhìn Tiểu Liên.

Chúng ta, lên thuyền thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui