Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Ta ăn hết miếng cá của Tiểu Liên trước, vẻ mặt Tiểu Tương Tử
bỗng dưng xám xịt.

Xem ra ta không đúng, lại vội vàng ăn hết miếng cá Tiểu
Tương Tử gắp cho, đáng thương cho ta nghẹn một họng đầy cá. Bây giờ làm tiểu
thư cũng không xong a, ta đây nên theo người nào chọc người nào bây giờ…

Ở bàn bên cạnh, Tư Mã Hiển Dương và Mộ Dung Kích vẫn tiếp tục
màn khen ngợi lẫn nhau. Dĩ nhiên bọn họ không nhìn thấy bọn ta ở bên này đang
sóng ngầm mãnh liệt, bởi vì hai người bọn họ còn đang bận âm thầm so đấu nội lực,
chén rượu sôi trào đến mức có thể nấu bánh chẻo được rồi. Trong khoảnh khắc
này, ta bắt đầu lo lắng có khi nào bọn họ sẽ giống như trong ti vi, đấu đến cuối
cùng bất phân thắng bại, một bàn rượu tiệc thơm ngon biến thành một đống nát
bét. Cho nên ta quơ lấy đôi đũa liều mạng nhét vội nhét vàng tất cả thức ăn vào
miệng, Tiểu Liên ngạc nhiên nói: “Tiểu thư sao cô lại ăn vội như vậy?”.

“Ực…”, trong miệng ta chất đầy thức ăn, nói năng đứt quãng,
“Thức ăn… trên thuyền… ít… Không cho… không cho bọn họ… phá nát”.

Tiểu Liên bừng tỉnh ngộ, vẻ mặt muốn nói “lão Đại à cô thật
sáng suốt”, cho nên cậu ta cũng bắt đầu tọng một đống đồ ăn vào miệng.

Đứa nhỏ này hẳn là cũng đói, chẳng còn chút nữ tính nào, ta
dùng cùi chỏ huých huých cậu ta, mấp máy khóe miệng nói thầm một câu: “Đàng
hoàng một chút đi”.

Tiểu Liên không phục, chép miệng đáp trả một câu: “Cô cũng
không biết xấu hổ, lại còn nói ta”.

Ta nhìn sang Tiểu Tương Tử, nàng đang hết sức chăm chú nhìn
Tư Mã Hiển Dương và Mộ Dung Kích, chẳng lẽ trận chiến nội lực đến màn gay cấn rồi
à? Khớp xương của Tư Mã Hiển Dương khẽ trắng bệch, Mộ Dung Kích cười càng âm trầm,
Tiểu Liên thì lo ăn uống đến mức hình tượng thục nam cũng hoàn toàn biến mất.

Ta ngơ ngác nhìn bọn họ, đột nhiên Tiểu Tương Tử cười nói:
“Aiz nha, chén rượu của Tư Mã công tử và Mộ Dung công tử bị gió biển thổi lạnh
hết rồi, để Tương Ngọc đổi lại chén khác cho hai vị”.

Tiểu Tương Tử sao lại xen vào việc của người khác thế này,
Tư Mã Hiển Dương thở phào nhẹ nhõm, Mộ Dung Kích nheo mắt lại, giống như tia X
quang càn quét ta một phen. Tiểu Tương Tử là nha hoàn của ta, hắn hiển nhiên
cho rằng ta sai khiến nàng. Nhưng mà Thượng Đế làm chứng, ta ngoại trừ cảm thấy
món ăn có chút mặn, cũng không nhìn ra cái gì khác a.

“Kỷ cô nương thông minh hiểu ý, mắt nhìn người của Tư Mã
huynh thật tốt”. Mộ Dung Kích nói.

Lòng ta lạnh run, người này quả nhiên xem ta và Tư Mã Hiển
Dương là một đôi. Tư Mã Hiển Dương cũng không cãi lại, chỉ khẽ mỉm cười, “Mộ
Dung huynh quá khen rồi”.

Ta vừa định nói chuyện, đột nhiên cảm thấy ánh mắt quái dị của
Tiểu Tương Tử, chẳng lẽ nàng cũng hoài nghi ta và Tư Mã Hiển Dương có gian
tình? Ta thật oan uổng a…

Tư Mã Hiển Dương lại không nhìn tới ta, đứng dậy mời rượu
đoàn người Mộ Dung gia, mọi người trước bàn đứng lên, Tiểu Liên cũng đã rót đầy
rượu cho ta và Tiểu Tương Tử. Mộ Dung Kích khách khí nói mấy câu, mọi người uống
một hơi cạn sạch. Rượu này hơi cay, Tiểu Liên ho khan mấy tiếng, đứa nhỏ này
hình như chưa từng uống rượu, ta vừa lo lắng nhìn cậu ta, vừa ngồi xuống.

Trong tích tắc, cái mông của ta dùng một tư thế nhiệt liệt
mà quyết tuyệt, tiếp xúc thân mật với sàn boong tàu.

Tiếng “phịch” nặng nề lan rộng giữa bàn tiệc tĩnh lặng, mọi
người kinh ngạc nhìn khuôn mặt ta nhăn nhó dữ tợn bởi vì đau đớn.

Mẹ nó, có kẻ chơi khăm ta!

Khoảng thời gian sau đó, ta cố hết sức cúi thấp đầu, cố gắng
dìm mình chết đuối trong chén súp rong biển trước mặt.

Tiểu Liên hết sức thông cảm, gắp cho ta rất nhiều món ăn,
trên khóe miệng Tiểu Tương Tử vẫn treo một nụ cười bí hiểm. Ta nhớ rất rõ vừa rồi
cái chân thò ra dưới mặt bàn đẩy cái ghế của ta ra là chân của ai, nhưng mà tại
sao Tiểu Tương Tử lại muốn chơi xấu ta? Hay là sau khi nghe nói ta và Tư Mã Hiển
Dương có chuyện mờ ám… Aiz nha, chẳng lẽ…nàng thích Tư Mã Hiển Dương?!

Ta lập tức rung động nhìn Tư Mã Hiển Dương, gió biển thổi phất
phơ vài sợi tóc trước trán anh ta, ánh nắng hoàng hôn rọi sáng từng đường nét
tuấn mỹ, Môn chủ Triêu Thánh Môn, bất luận là nhìn từ góc độ nào, cũng là tình
nhân cực kỳ hoàn mỹ trong mộng của các thiếu nữ a… Sao ta không sớm nghĩ ra nhỉ,
ta đấm hai tay vào nhau, Tiểu Tương Tử nhất định là cũng giống như La Yến
Thanh, đã thầm trao trái tim cho Tư Mã Hiển Dương rồi.

Ta hiểu ra, vỗ vỗ tay Tiểu Tương Tử, vẻ mặt tươi cười muốn
nói “Em phải cố gắng lên ta nhất định giúp em”. Tiểu Tương Tử liếc ta một cái,
ta đột nhiên cảm thấy vẻ mặt này rất giống Dạ Kiếm Ly, lười biếng mà vô tâm.

Bởi vì ăn quá nhiều, ta vịn bụng giống như một bà bầu bước
ra khỏi bàn cơm, nhìn thấy Mộ Dung Kích lại chúc mừng. Tiểu Tương Tử đang đỡ
tay ta đột nhiên tăng lực, đau đến mức ta nhe răng nhếch miệng.

Về tới gian phòng, ta chạy mấy bước về phía giường gỗ khắc
hoa, mãnh liệt bổ nhào tới nằm lăn ra giường, ôm bụng thỏa mãn thở dài.

“Tiểu thư?”.

“Sao?”.

“Cô và Tư Mã công tử từ khi nào đã…qua lại với nhau?”.

A, quả nhiên nàng còn đang lo lắng chuyện này, ta cười híp mắt
vẫy vẫy tay với nàng, “Tới đây”.

Tiểu Tương Tử sắc mặt âm trầm đi tới.

Ta ôm lấy eo nàng, cười nói: “Em quá đa tâm rồi, ta cùng với
Tư Mã Hiển Dương là trong sạch, còn trong trắng hơn đậu hũ non nữa”.

Tiểu Tương Tử bị ta kéo ngã xuống giường, ánh mắt như có
chút xấu hổ, ta hiểu tâm tư của nàng, cho nên tiếp tục trêu đùa, “Em thích Tư
Mã Hiển Dương, ta biết mà”.

Nàng sửng sốt một chút, lúng túng lắp bắp, “Em, em không có
thích hắn…”.

Á à, còn đang xấu hổ, thật là đáng yêu quá. Ngón tay tà ác của
ta sờ sờ mặt nàng, “Yên tâm yên tâm, ta sẽ giúp em mà”.

Nàng không nói gì nữa, lông mi dày rũ xuống, để lại một bóng
râm trên làn da, có vẻ như muốn nói nhưng còn quá xấu hổ. Ta phát hiện ra Tiểu
Tương Tử mặc dù không xinh đẹp, nhưng giọng nói rất êm tai, khí chất quyến rũ
vô tình lộ ra ngoài, nói không chừng nàng và Tư Mã Hiển Dương rất có cơ hội. Ta
nằm trên giường suy nghĩ lung tung, căng da bụng chùng da mắt, mí mắt dần dần
trĩu nặng.

Con thuyền dao động kịch liệt, dường như có tiếng người la
lên hai chữ “có bão”, trên bong thuyền có tiếng cãi nhau cực kỳ rộn ràng. Đầu
ta đau như muốn vỡ tung, trong dạ dày giống như có vật gì đó quay cuồng giãy dụa
muốn thoát khỏi bao tử.

Đây chính là…kết quả của việc ăn quá nhiều…

Ta “ọe” một tiếng nôn hết sang bên cạnh, cùng lúc đó có tiếng
thét chói tai bùng phát, không giống như giọng nữ, dường như còn có chút quyến
rũ hấp dẫn, giọng nói này thật là dễ nghe.

“Kỷ…”, giọng nói đó ẩn nhẫn, “Cô đứng lên cho ta!”.

Ta chép chép miệng, trong đầu hỗn loạn không cách nào suy
nghĩ, ói hết xong quả là dễ chịu, “Đã quá…”.

Trong ánh trăng mơ hồ, hình như có người bưng nước tới,
không ngừng lau dọn tắm rửa bên cạnh giường. Con thuyền vẫn dao động lắc lư, ta
thỏa mãn ợ lên vài cái, người nọ tựa hồ lập tức nhảy dựng lên, có vẻ vô cùng
ghét bỏ ta. Ta kẹp chặt cái chăn xoay người tiếp tục ngủ khò khò, mơ màng nhớ
được có một bàn tay lạnh như băng tỉ mỉ chà lau khóe môi ta, động tác mềm nhẹ
như thể không dám chạm tới.

Khi tỉnh lại, ta có chút mê man, cúi đầu nhìn khăn trải giường,
đã được lau sạch đến khác thường. Cho nên ta yên tâm duỗi dài cái lưng mỏi, thấy
Tiểu Tương Tử bưng chậu nước vào phòng, phía sau còn có Tiểu Liên đi theo.

“Chào buổi sáng a”, Tiểu Liên đáp một tiếng.

“Ngày hôm qua ta nằm mộng, quên mất gần hết, hình như là còn
ói trên giường…”.

“Hmm, thật sự là rất đáng sợ”, Tiểu Liên cười nói.

Cây lược gỗ trong tay Tiểu Tương Tử đột nhiên gãy làm hai
khúc.

“Sao vậy?”, ta tiếc nuối nhìn cây lược.

“Không có chuyện gì”, Tiểu Tương Tử nhếch lên một nụ cười,
“Em muốn buộc tóc cho tiểu thư”.

Kiểu tóc phức tạp của người cổ đại, đến bây giờ ta cũng chưa
học xong, ngày thường đều là Tiểu Hồng buộc tóc giúp ta, ngay cả cách Tiểu Liên
búi tóc tròn cũng đúng kiểu bài bản hơn ta nhiều.

Ta ngoan ngoãn ngồi trước gương đồng, Tiểu Tương Tử đứng sau
lưng ta, một tay vén tóc của ta lại, dùng lược chậm rãi chải xuôi.

“Tiểu thư?”.

“Hửm?”.

“Tóc của cô sao lại ngắn như vậy?”.

“Ách, sở thích cá nhân”, ta thuận miệng đáp. Nhìn thấy vẻ mặt
Tiểu Tương Tử trong gương có chút sượng sùng, cho nên cười nói: “Ta nói nhảm
thôi… Cái đó, bởi vì ta không biết chải tóc… Cho nên…”.

Dường như ở thời đại này, con gái mà không buộc tóc thì cũng
kỳ lạ giống như con gái không mang giày vậy. Ta giải thích cứng nhắc, đành nhìn
sang Tiểu Liên cầu cứu.

Tiểu Liên không hổ là siêu cấp thêu dệt chuyện xưa không sai
một chút, lại lôi câu chuyện “Liên gia nhà bọn họ” ra, “Tóc tiểu thư dài ra rất
chậm… Những người bị như vậy không ít đâu, nhà ta cũng có một tiểu nha hoàn bị
như vậy”.

Tiểu Tương Tử hiển nhiên không tin, nhưng mà nàng không hỏi
nữa. Không biết tại sao, toàn thân Kim Tương Ngọc này đều lộ ra một vẻ thần bí,
nhưng trực giác của ta lại vô cùng tin tưởng cái loại thần bí này, giống như là
có một người, các vị không cách nào đoán được ý đồ của người đó, nhưng mà các vị
cứ muốn làm ngơ cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, sau đó vào lúc các vị
không ngờ tới, người đó sẽ làm cho các vị vui mừng ngoài ý muốn.

Cuối cùng Tiểu Tương Tử chải cho ta một búi tóc tròn rất
đúng chuẩn. Thật ra thì ta cực kỳ muốn đổi kiểu tóc khác, đáng tiếc Tiểu Tương
Tử tỏ vẻ nàng chỉ biết búi tóc tròn, ta đành câm nín nghẹn ngào, thôi bỏ đi, tất
cả mọi người búi tóc giống nhau cũng tốt, chứng minh ta làm tiểu thư hài hòa có
sức ảnh hưởng tới nha hoàn đến cỡ nào.

(Tiu Ú: lại tự sướng -.-)

Đêm qua dường như đã trải qua một trận bão, bây giờ trên sàn
boong tàu ngổn ngang rong rêu vỏ sò vỏ tôm, trên cột buồm còn treo một cọng
rong biển khổng lồ tung bay đón gió.

Bụng ta lại kêu ùng ục, tối hôm qua còn no đến mức ói lên ói
xuống, sao bây giờ đói như vậy…

Tiểu Liên chạy ra lan can, chỉ về một phương xa, hô lên: “Tiểu
thư cô nhìn xem, cá!”.

Cái đuôi của một con cá lớn mà ta không biết tên, lóe sáng
lướt qua mặt biển. Ta chợt nhớ lại hoạt động tiêu khiển giết thời gian duy nhất
trong những ngày sống ở hoàng cung.

“Tiểu Tương Tử!”, ta hưng phấn kêu lên: “Chúng ta đi câu cá
đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui