Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Tất cả thị vệ lui ra ngoài, một mình ta đứng trước tấm màn lụa
màu xanh nhạt, mùi thơm lưu luyến, gió đêm thanh tĩnh. Chỗ yên ắng không có một
bóng người như thế này mà là tẩm cung của Trưởng công chúa Tây Trạch sao? Sao cứ
âm u như một nơi ma quái vậy nè…

Ta đứng một lát thì khắp người đều không thoải mái, lại nhớ
tới Dạ Kiếm Ly vừa nãy ở trong căn mật thất với Tư Mã Hiển Dương, không biết có
sao không… Thôi bỏ đi, ai mà thèm nghĩ tới cái tên khốn đó, da mặt ta nóng lên,
nhưng trong lòng lại dấy lên nghi ngờ, Dạ Kiếm Ly hắn ta không ngại giả trang thành
một cô gái xấu xí đi theo ta tới đây, mục đích của hắn rốt cuộc là gì?

Lúc này vừa đúng nửa đêm, không khí nơi này lại yên tĩnh như
vậy, ta thuận thế ngồi xuống mặt đất, mí mắt trên và mí mắt dưới xảy ra một cuộc
đánh nhau kịch liệt tranh giành lãnh thổ, cuối cùng mí mắt trên thắng lớn,
thành công chiếm đoạt hết tất cả diện tích bao phủ tầm mắt ta, làm cho ta ngủ đến
mức giống như con heo chết.

Thời gian dường như chỉ là thoáng qua, lại dường như đã trôi
qua thật lâu.

“Kỷ cô nương”.

Hơ, có người gọi ta? Ta mơ mơ màng màng đáp một tiếng, xoay
người đột nhiên chạm phải một mảnh vải mềm mịn, liền kéo tới lau nước miếng
trên khóe miệng.

“… Kỷ cô nương”.

Giọng nói hình như đã bắt đầu khó chịu, ta lại đáp một tiếng:
“Dậy rồi mà…”, sau đó túm lấy mảnh vải mềm đó rồi ngồi dậy, trước mắt mông lung
mờ mịt, chỉ cảm thấy cả người bị mặt đất cấn đến mức phát đau, liền tiện tay
tìm một chỗ dựa lưng vào, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hình như có cái gì đó không đúng lắm.

Ta ngẩng đầu, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy dáng người một phụ nữ.

Nơi này sao lại có phụ nữ a… Ta chép chép miệng bước tới gần,
đột nhiên lại cảm thấy có cái gì đó càng không đúng.

Phụ nữ bên trong tẩm cung của Trưởng công chúa… Hẳn chỉ có
thể là Trưởng công chúa chứ còn ai vào đây…

Ta lập tức nhảy dựng lên lau nước miếng dụi dụi mắt, cười đến
híp mắt thấy cả hàm răng, vội vàng nịnh hót: “Công chúa cát tường”.

Người trước mắt ta mặt mũi thanh tú, khoác một bộ váy màu
xanh lục nhạt, hoàn toàn không có khí chất tao nhã sang trọng như Trưởng công
chúa, hóa ra là nha hoàn, xì, ta bĩu môi.

“Kỷ cô nương, đêm khuya còn cho mời, thật sự thất lễ, xin bỏ
qua cho”.

Giọng nói này cùng với giọng nói trên đại điện ngày trước giống
nhau như đúc! Lời nói rất văn hoa nho nhã, nhưng giọng điệu thì lạnh băng đến
kinh người.

Nha hoàn cái búa á, nếu như ta đoán không sai, mọi quyền lực
ở Tây Trạch đều tập trung trong tay Trưởng công chúa này! Nếu như nịnh nọt đúng
chỗ, có cho tiền thì Tư Mã Hiển Dương cũng không dám đụng đến ta. Được! Cho dù
Trưởng công chúa này có là băng đá vạn năm, ta cũng quyết tâm hòa tan bằng tinh
thần cách mạng nhiệt tình nhất!

“Đâu có đâu có, không có thất lễ một chút nào, Công chúa
nương nương triệu kiến, tại hạ đương nhiên nghe lệnh”.

“Kỷ cô nương, mời ngồi”.

“Công chúa nương nương xinh đẹp như hoa, lại tao nhã như thế,
tại hạ cảm thấy thật là bái phục, cảm giác thân thiết tự nhiên, không khỏi sinh
ra sùng bái mãnh liệt với nương nương, tình cảm này có thể sánh với nhật nguyệt,
giống như nước sông cuồn cuộn không dứt, càng giống như Hoàng Hà vỡ đê không thể
thu về…”.

“…”, vẻ mặt Trưởng công chúa không hề thay đổi, chỉ lẳng lặng
nhìn ta.

“Ta đột nhiên cảm thấy Công chúa rất là quen mặt nha, có lẽ
chúng ta có duyên a… Chi bằng chúng ta kết bái làm tỷ muội đi, thế nào? Oa ha
ha ha ha…”, lúc này phải phát huy tối đa tinh thần mặt dày không biết nhục của
Vi Tiểu Bảo a.

“Nói đến quen mặt…”, cô ta đột nhiên lạnh lùng, “Cô cũng rất
giống một người quen cũ của ta”.

Lời này hình như đã từng nghe ai nói rồi, ta lục lọi trong đầu,
vắt hết cả óc tìm kiếm trong trí nhớ, a, phải rồi, ta đấm hai tay vào nhau, “Hoắc
tiên sinh cũng đã từng nói vậy”.

Ta vừa dứt lời, cô ta lập tức đứng phắt dậy, hoàn toàn trái
ngược với vẻ băng lãnh vừa rồi, một thoáng kích động, thân thể khẽ run, trong
khoảnh khắc đó ta còn cho rằng cô ta muốn nhào đầu về phía trước cắn ta, sợ đến
mức vội vàng co chân lên trên ghế.

“Hoắc tiên sinh?!”, cô ta vội vàng hỏi: ” Hoắc tiên sinh
nào?!”.

“Ách, chính là… Hoắc Thanh Phong a”.

“Hoắc Thanh Phong…”, cô ta cúi đầu tự lẩm bẩm: “Chàng… Chàng
vẫn khỏe chứ?”.

“… Ừm, đại khái là vẫn khỏe”.

“… Chàng vẫn khỏe, chàng vẫn khỏe…”, cô ta đau lòng quay mặt
đi, “Nhưng ta thì không khỏe được…”.

Trong nháy mắt, ta bừng tỉnh ngộ, vị Công chúa này và Hoắc
tiên sinh, e là cũng có mối gian tình nha, tính tình nhiều chuyện bị khơi dậy,
ta nịnh hót cười nói: “Công chúa và Hoắc tiên sinh là người quen cũ sao?”.

Một lúc lâu cô ta không nói gì, đến khi quay mặt lại thì đã
khôi phục vẻ bình tĩnh, vừa rồi còn kích động đến vậy mà, ta bĩu môi, đột nhiên
nghĩ ra… Nếu cô ta quen biết Hoắc tiên sinh, mà bọn họ đều nói ta giống một người…
Chẳng lẽ vị Công chúa này cũng quen biết Dạ Hướng Vãn?

Hai mươi năm trước cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Hoắc tiên sinh và Trưởng công chúa Tây Trạch cả hai đều tìm
tới ta để kể lể chuyện đời thế này, ta mơ hồ có cảm giác không đúng, ta không
dám châm chọc cười nói nữa, cẩn thận hỏi: “Cái này… Công chúa nương nương, đêm
khuya triệu kiến, là để làm gì vậy?”.

Công chúa khẽ mỉm cười với ta, tóc gáy sau lưng ta lập tức dựng
đứng. Rốt cuộc đã được nhìn thấy thế nào là cười lạnh trong truyền thuyết a, lại
còn là cười lạnh một cách đứng đắn, thật đáng sợ.

“Kỷ cô nương”, cô ta đột nhiên nghiêm giọng nói: “Ta có một
chuyện muốn nhờ cô”.

“Chuyện, chuyện gì?”, ta cà lăm, có cảm giác sắp có chuyện không
hay.

“Hai mươi năm trước, ta ở Đông Lăng, lẻn vào hoàng cung, một
lòng muốn vì Phụ hoàng đoạt lấy giang sơn Trung Nguyên, không ngờ Độc Cô hoàng
triều trị quốc rất anh minh, không thể nào chỉ cần mấy ngày là có thể ra tay.
Nhưng khi đó, lại xuất hiện một cô gái, cô ta rất tinh quái, Đông Lăng hoàng đế
xem cô ta như là thiên nữ chuyển thế, đưa lên làm sủng phi, nên ta bèn thừa dịp
này trà trộn vào hoàng cung”.

Ta thoáng chốc như bị gõ tỉnh, “Cô, cô là… Chẳng lẽ cô là…”.

“Phải”, vẻ mặt cô ta lãnh đạm tiếp tục nói: “Ta là Tư Mã Đồng
Lạc, Trưởng công chúa của Tư Mã hoàng triều Tây Trạch, cũng chính là tỳ nữ duy
nhất bên cạnh sủng phi năm đó của Độc Cô Vân Thượng, Hoàng đế Đông Lăng đời thứ
ba mươi bốn, Lạc Đồng”.

Cô ta chính là Lạc Đồng?! Đường đường là Trưởng công chúa một
nước, lại chính là nha hoàn hai mươi năm trước?! Ta kinh ngạc đến mức quên mất
phải nói gì, mơ hồ cảm thấy như kiểu “mọi tội ác sắp sửa phơi bày trước ánh mặt
trời”, mọi chuyện dường như càng ngày càng không cách nào khống chế được, bọn họ
ai cũng chạy tới kể lể cho ta nghe những chuyện này, những bí mật bị cất giấu từ
hai mươi năm trước, tại sao phải nói cho ta biết?! Ta không muốn biết, một chút
cũng không muốn!

“Đêm đó sủng phi trở dạ…”.

“Cô đừng nói nữa!”, ta đột nhiên đứng lên, “Ta không muốn biết!
Cô đừng nói nữa!”.

Chuyện xảy ra ngay trong khoảnh khắc, chỉ nghe thấy một tiếng
nổ vang ầm ầm, có thứ gì đó đột nhiên từ trên trời rơi xuống, một cái lồng sắt
lớn chụp lấy cả ta và cái ghế, ta lập tức bị biến thành con rùa kẹt trong mai.

“Cô muốn làm gì?!”, ta hai tay nắm lấy song sắt, giống như
con tinh tinh trong sở thú liều mạng giãy dụa. Trong lòng lại thật sự sợ hãi,
Tư Mã Đồng Lạc này đã có chuẩn bị trước, cô ta đã sớm biết ta sẽ có phản ứng như
vậy, cho nên mới bày ra sẵn cái bẫy này!

“Kỷ cô nương, những chuyện ta muốn cô làm thật ra thì cũng tốt
đối với cô mà thôi, xin im lặng nghe ta nói”, cô ta dường như không nhìn thấy bộ
dạng ta ở trong lồng nhe răng nhếch miệng, vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, nói: “Đêm
đó sủng phi trở dạ, Tiêu hoàng hậu ghen ghét cô ta đã cướp đi Độc Cô Vân Thượng,
nên bỏ tiền mua chuộc ta tráo đổi con của hai người. Ta vốn chuẩn bị lợi dụng
chuyện này, làm dấy lên loạn chính nội bộ Đông Lăng. May mà trời cũng giúp ta,
kế hoạch này ít nhất đã thành công một nửa”.

Cô ta nói rất mơ hồ, nhưng ta nghe thấy rất rõ ràng, người
này muốn mượn sự đối địch giữa Tiêu Thái hậu và Hoắc tiên sinh, rồi nuốt trọn cả
Đông Lăng a.

“Tiêu Thái hậu chán ghét con trai ruột của mình, đến lúc này
ta chỉ cần ra tay giúp đỡ Độc Cô Bạch, ngôi vị Thái tử liền dễ như trở bàn tay.
Về phần Tiêu Thái hậu, chỉ cần cho bà ta biết, Độc Cô Niệm Vãn mà bà ta thương
yêu hai mươi năm chính là con trai của sủng phi kia, còn bà ta thì lại đích
thân hạ cổ làm hại Độc Cô Bạch con ruột của mình, cho dù bà ta không phát điên,
thì cũng không thể tạo uy hiếp gì đối với con trai mình…”.

Quá… Quá là lợi hại, ta nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm,
kế hoạch này nghe thì đơn giản, nhưng muốn làm thì phải nhẫn nại suốt hai mươi
năm. Quá độc… Chỉ vì quyền lực, chỉ vì dã tâm của cô ta, liền giẫm đạp lên tất
cả những người vô tội kia sao?

Ta đột nhiên nghĩ đến bạch y công tử ngày đó, thân thể gầy yếu,
ôn văn nho nhã, hắn từng nói rằng, “nhưng nếu ngay cả người thân cận nhất để phản
bội cũng không có, thì đó mới là bi thảm”. Ta lại nghĩ tới Niệm Vãn, khuôn mặt
xinh đẹp cười đến bi thương mơ hồ lộ ra chút đau khổ, hoàng cung đối với y,
cũng chỉ là một cái lồng giam hào nhoáng.

“Cô…”, ta đã bắt đầu khó chịu, “Muốn đoạt thiên hạ đến mức
như vậy sao?”.

“Thiên hạ?”, cô ta đột nhiên có chút thất sắc, “Ta muốn
thiên hạ này ư? Nếu nói là lúc bắt đầu, chính xác là ta muốn chứng minh với Phụ
hoàng, ngài chỉ biết yêu thương đệ đệ của ta, nhưng ta mới là người có thể vì
ngài mà đoạt được thiên hạ… Nhưng mà sau đó, đơn giản là vì người đó… Chàng
không hề nhìn đến ta, trong mắt chàng vĩnh viễn chỉ có cô ta! Cho dù cô ta ta
đã gả cho người khác… Hai mươi năm nay, chàng chưa từng quên cô ta một ngày
nào, không hề đặt ta ở trong lòng dù chỉ một chút… Ta hận! Ta rất hận!”.

Thì ra là cô ta yêu Hoắc tiên sinh, đáng tiếc người Hoắc
Thanh Phong yêu chính là Dạ Hướng Vãn. Ta cười có chút hả hê, ngoài miệng lại
nói: “Bỏ qua đi mà, dù gì chuyện cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy…”.

“Chính là bây giờ, trò hay mới bắt đầu”, cô ta đột nhiên lại
cười, đây là cái loại nụ cười đắc ý trong lòng.

Dự cảm xấu trong lòng ta bỗng nhiên bùng lên, “Cô, cô muốn
giúp Độc Cô Bạch như thế nào?”.

Tư Mã Đồng Lạc cười càng thêm âm lãnh, nhẹ nhàng nói: “Hòa
thân”.

Hòa thân!

Khóe mắt ta giật giật, “Đừng nói với ta là…”.

“Đúng, chính là muốn Kỷ cô nương đi hòa thân”.

A a a a a a a a a a a a…

Bớ Thượng Đế Jesus Diêm Vương Satan Phật Như Lai Thánh
Allah, từ khi lão nương đến cái nơi quái quỷ này, đây là chuyện buồn cười nhất
mà ta nghe thấy đó! Ta xin hứa sau này ta sẽ ngoan ngoãn không đi loạn khắp nơi
làm hại dân chúng, ta thề ta sẽ chuyên tâm gọt khoai tây cắt khoai tây, dù cho
bị đặt cho cái tên khó nghe đến thế nào ta cũng nhận, van xin các vị mau đánh
thức ta đi.

Tư Mã Đồng Lạc nhìn ta đứng trong lồng sắt làm động tác cầu
nguyện, ánh mắt có chút ngạc nhiên. Ta biết mê tín cũng vô dụng, không thể làm
gì khác hơn là cam chịu quay đầu lại quát lên: “Nếu ta không đi thì sao?”.

Bản chất lưu manh của ta nổi lên, hai chân nhấc khỏi ghế ngồi
phịch xuống mặt đất, trong mắt ánh nói “Lão nương không đi thì cô làm gì được
ta”, tư thế lưu manh một trăm phần trăm.

Vẻ mặt Tư Mã Đồng Lạc vẫn không thay đổi, bốn phía đột nhiên
có tiếng động rất nhỏ, ta vội vàng nhìn lại, sau đó lập tức bày ra khuôn mặt
tươi cười, “Cái này… Công chúa nương nương, có gì thì cứ từ từ thương lượng, cần
gì phải động dao động kiếm…”.

Bà nội nó, từ khi nào bốn phía đã có rất nhiều cung thủ mai
phục, bất kể là trên trời hay dưới đất, toàn bộ đầu mũi tên đều hướng vào ta, lạy
trời cho bọn họ cầm thật chắc a, đừng có trượt tay một phát là ta đi đời nhà
ma.

“Kỷ cô nương, cô vốn là Các chủ Thanh Phong Các, mặc dù thất
thế, lần này gả cho Độc Cô Bạch không tốt sao? Đường đường là Thái tử phi một
nước, vinh hoa phú quý, danh vọng quyền lực, cái gì muốn có đều có…”.

Nói thật hay, quả thật nghe rất mê người, hừ, ta bĩu môi,
chuyện Tiểu Hồng ám sát ta, quả nhiên là cô ta cũng biết. Cặp mắt ta đảo tròn,
lập tức có sáng kiến, “Vâng, Công chúa nương nương nói thật đúng, Tiểu Kỷ hẳn
là phải giúp một tay, chậc chậc, vinh hoa phú quý thì ai mà không thích”.

Tư Mã Đồng Lạc nghe thấy ta đồng ý, lại không hề cao hứng,
cô ta chỉ nhẹ nhàng nói: “Như thế cũng không được, Kỷ cô nương thông minh giảo
hoạt, chỉ e đến giữa đường lại quên mất đã đồng ý với ta”.



Ách, bị nói trúng tim đen rồi. Ta vốn định chỉ đồng ý lúc
này, dù sao cô ta cũng không thể theo ta cả đời, trước hết chỉ cần làm cho cái
đống mũi tên tua tủa kia không chỉa vào người ta nữa, thì làm cái gì ta cũng chịu.

Nhưng mà vì sao cô ta lại biết ta đã nghĩ tới chuyện giữa đường
chạy trốn, chẳng lẽ gần đây ta quá thành thật, ngay cả kỹ năng nói láo để sinh
tồn cũng hết mới lạ rồi sao??? A, Tiểu Kỷ không biết nói láo có còn là Tiểu Kỷ
nữa không? Thật kinh khủng quá!

Ta làm bộ ai oán nói: “Nếu Công chúa nương nương không tin,
vậy Tiểu Kỷ cũng không có cách nào khác…”.

“Có cách”.

“Ách?”.

“Có cách”, cô ta đột nhiên nói: “Muốn Kỷ cô nương nói được
làm được, cũng không phải chuyện gì khó”.

Bên ngoài màn lụa màu xanh biếc, đột nhiên xuất hiện vài
bóng người.

Những người đó chậm rãi bước vào, cảm giác quen thuộc phát
ra mãnh liệt, nụ cười châm biếm trên khóe miệng ta lập tức bay mất.

Mấy tên thị vệ đi tới, quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Công chúa,
đã dẫn tới”.

Ta vừa nhìn thấy rõ mấy người bị trói gô phía sau, trái tim
lập tức căng chặt, túm lấy song sắt, điên cuồng rống lên.

“Lão Trương!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui