Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

“Vậy thì…”, ta cười mờ ám, “Tiểu Dạ Tử, huynh có nguyện ý
cùng ta lên núi làm thổ phỉ không?”.

“Thổ phỉ?”, Dạ Kiếm Ly ngẩn người, “Ai làm thủ lĩnh?”.

Ta đang lo lắng không biết hắn có đồng ý hay không, hoàn
toàn không ngờ hắn sẽ hỏi một câu như vậy, cho nên cũng đần mặt, “Ách, đương
nhiên là ta”.

“Ta biết mà, cô là thủ lĩnh, bọn ta bán mạng cho cô, vậy
chia phần ta thế nào?”, Dạ Kiếm Ly hừ lạnh một tiếng.

“Cái này… Ta tám huynh hai!”.

“Ta bảy cô ba!”, Dạ Kiếm Ly nhướn mày.

“A? Ta mới là thủ lĩnh mà”, ta vùng vẫy, “Hay là, ta sáu
huynh bốn?”.

Dạ Kiếm Ly hé miệng nhưng không thèm nói gì, ta có linh tính
xấu, thôi bỏ đi, không thả con cá nhỏ thì không bắt được con cá to.

“Năm năm mỗi người một nửa!”, ta vươn ra năm đầu ngón tay, vẻ
mặt thống khổ, “Không thể nhiều hơn nữa!”.

Khóe miệng hắn giật giật, suýt nữa phì cười ra tiếng. Có cái
gì đó không đúng a, bây giờ là lúc lo lắng về chuyện chia cho hắn bao nhiêu tiền
sao? Cái cần lo lắng là…

“Ta nghĩ là…”.



“… Được”.

“Huynh nói cái gì?”, ta mở to hai mắt nhìn hắn.

“Được”, Dạ Kiếm Ly cười ngượng ngùng, đôi mắt phượng trong
trẻo cong lại như vầng trăng non, cánh môi đỏ tươi khẽ mở, vẻ mặt ấm áp.

Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ không đồng ý, định đùa giỡn hắn một
chút rồi thôi, ai mà ngờ hắn lại gật đầu dễ dàng như vậy, cho nên bối rối tới mức
cảm thấy tay chân dư thừa không biết làm gì, trái tim cũng nhảy binh binh trong
ngực.

“Chờ đến sau khi những chuyện này kết thúc…”.


Dạ Kiếm Ly đột nhiên im bặt, ta thấy lạ ngẩng đầu lên, chẳng
biết từ lúc nào bên cạnh xuất hiện một thiếu niên áo đen, hẳn là Úy Phong, thị
vệ thân cận của Độc Cô Bạch. Hắn kính cẩn thấp giọng hành lễ, “Tam điện hạ, Quận
chúa”.

Không khí tốt như vậy bị hắn cắt ngang, Dạ Kiếm Ly hiếm lắm
mới hào phóng với ta một lần, lỡ sau này không ai thèm lấy ta thì làm sao bây
giờ hả? Ta giận đến nghiến răng nghiến lợi, cáu gắt: “Chuyện gì?”.

“Điện hạ căn dặn, sương sớm rất lạnh, xin Quận chúa giữ sức
khỏe”.

Ta ngẩn người, Dạ Kiếm Ly bĩu môi một câu chua lòm: “Hai người
đúng là ân ái quá nha”.

A a a, ta biết mà, người ta nói đời người khó khăn là chuyện
đương nhiên, nhưng vì sao đời sống tình yêu cũng phải ảm đạm như vậy hả? Ta đau
lòng nhìn Dạ Kiếm Ly phẩy tay áo bỏ đi, tức giận quay lại trừng mắt, mới phát
hiện ra tên thị vệ kia đang nhìn ta chằm chằm, giống như cũng đang tức giận ta.

Hiện tại không có ai bảo kê, cái tên Úy Phong này võ công
hình như không tệ, vẫn nên khách khí một chút thì tốt hơn. Cho nên, ta chần chừ,
“Ngươi…”.

“Đây là Kim Thiền Bảo Giáp điện hạ đưa cho Quận chúa”, căm hận
trong mắt Úy Phong chợt lóe lên.

Ta nhìn xuống bộ áo màu vàng trong tay hắn, tò mò chọc chọc
ngón tay, “Cho ta hả? Làm chi vậy?”.

Căm phẫn trong mắt Úy Phong bùng phát, “… Đây vốn là bảo vật
huynh đệ chúng ta liều mạng đoạt lấy cho điện hạ, vậy mà điện hạ chỉ nghĩ đến
an nguy của Quận chúa, mong Quận chúa vào ngày đại hôn nhất định phải mặc”.

Kỳ hạn nửa năm đã sắp đến, nửa tháng sau là tới ngày đại
hôn, hiểm nguy rình rập chắc chắn không cần phải nói. Trong lòng ta chấn động,
nhận lấy bộ Kim Thiền Bảo Giáp, Độc Cô Bạch cuối cùng vẫn đối xử thật tốt với
ta.

Không phải từ lúc bắt đầu đã tốt sao? Hơn nữa lại còn là quá
tốt, ta làm sao mà không nhận ra cơ chứ. Chẳng qua, từ trước đến giờ, ta chỉ muốn
làm bộ như không biết.

Ta hiểu vì sao Úy Phong ghét ta, cho nên nhét trả lại hắn,
khẽ mỉm cười, “Vật bảo vệ tính mạng này, để cho hắn dùng vẫn tốt hơn”.


Lần này đến lượt Úy Phong kinh ngạc, hắn không nói gì nữa,
ta gật đầu, xoay người đi tỏ vẻ không có gì bận tâm, “Ta cũng từng có huynh đệ,
bọn họ cũng giống các ngươi, vì trung nghĩa dù nước sôi lửa bỏng cũng không tiếc,
nhưng mà…”, ta nhịn nhẫn một lúc mới tiếp tục nói: “Nếu Độc Cô Bạch gặp chuyện
không may, các ngươi không nguyền rủa ta mới lạ. Nhưng nếu ta chết… Những người
đau lòng cho ta, đã không còn trên cõi đời này nữa”.

Úy Phong ngây ngốc, muốn cầm lấy Kim Thiền Bảo Giáp cũng
không được, mà không cầm cũng không xong.

Ta cười cười, “Thiên hạ này, bớt đi vài người đau lòng cũng
tốt”.

Ta đóng cửa phòng, đầu óc vẫn còn đắm chìm trong không khí
khoa trương vừa rồi, lời nói đầy tính nhân văn như vậy, hình như là… giả tạo
quá mức rồi hả?

A a, muốn Tiểu Kỷ ta không sợ chết, trừ phi gà trống biết đẻ
trứng a.

Ta mắc mớ gì mà lại giả vờ cao thượng đem trả lại bộ Kim Thiền
Bảo Giáp thế này? Hối hận quá a… Cao thượng đúng là ma quỷ.

Mà cũng nhờ Úy Phong nói ta mới tỉnh ra, gần đây ta đắm chìm
trong nhi nữ tình trường, đầu óc lơ là, quên mất mình đang ở trong tình thế
nguy hiểm đến mức nào, bao nhiêu kẻ đang nhìn ta như hổ rình mồi. Ta nghĩ đến
đây, cảm thấy nóng máu, đến ngày đại hôn, không cần biết kế hoạch của Dạ Kiếm
Ly là thế nào, chắc chắn phải tìm cho mình một con đường lui trước đã.

Từ sau hôm trung thu, ta cũng chưa gặp lại Tiểu Hồng, nghe
nói là về nhà với lão gia gì đó, lí do thật hay, nàng ta làm gì còn lão gia
nào, chắc là đến trú ẩn trong hang ổ của Lộ Văn Phi. Độc Cô Bạch hình như đã
vào cung rồi, nghĩ đến bộ dạng của Tiêu Thái hậu, ta chợt cảm thấy lo lắng, có
khi nào hắn sẽ gặp chuyện không may? Ta ra khỏi phòng tìm hỏi nha hoàn, mới biết
Dạ Kiếm Ly cũng vừa hồi cung, nói không chừng là hai mỹ nam đi cùng nhau.

Bọn họ đều đi rồi.

Trong lòng ta đột nhiên có cảm giác vừa khủng hoảng như mưa
gió nổi lên mà vừa trống rỗng.

Dạ Kiếm Ly và Độc Cô Bạch, cũng không phải là đèn dầu đã cạn,

thật ra thì hai người bọn họ ta không cần phải lo lắng cho ai, người mà ta nên
lo lắng nhất chính là bản thân ta cùng các huynh đệ. Cái thế giới này quá điên
cuồng, có khi giết người đoạt mệnh, thi thể chôn cất xong rồi, cũng có người tới
đào lên đòi lấy lại công bằng, bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh.

Ta lấy lại bình tĩnh, ôm một dĩa đầy điểm tâm, trở về phòng
tiếp tục buồn bực suy nghĩ kế sách.

Đã năm ngày, không hề có tin tức của Độc Cô Bạch và Dạ Kiếm
Ly, bên trong Bạch phủ hết sức yên tĩnh, không khí có hơi quỷ dị.

Thế nhưng bên ngoài đô thành lại là bầu không khí hân hoan
khác hẳn, còn có mười ngày là đến lễ đại hôn của hoàng tử, nhà nhà giăng đèn kết
hoa, hai bên đường dán giấy đỏ, không khí rất vui vẻ náo nhiệt.

Hai không khí trái ngược nhau khiến cho người ta có cảm giác
xấu, ta trốn ở trong phòng không dám ra khỏi cửa, thường xuyên nghe lén bọn hạ
nhân tám sau lưng ta, tin đồn mới nhất ta mới nghe được là “Điện hạ chắc chắn
là đã chán Quận chúa, bỏ trốn cùng Nguyệt cô nương”.

Ta còn mong cho bọn họ bỏ trốn thật, như vậy còn bớt được một
gánh nặng. Ta không nhịn được lầm bầm, thành công hù dọa hai nha hoàn đang nói
nhảm bỏ chạy, lụm lên một cái giỏ xách chứa đầy táo, cắn rốp một cái, ăn ngon
lành.

Một quả táo còn chưa ăn hết, Đào Nhi đã lén lén lút lút đẩy
cửa vào, vẻ mặt đắc ý không cần nói cũng biết.

Ta nhìn thấy nàng như vậy, vui vẻ nghênh đón, “Được rồi
sao?”.

Đào Nhi gật đầu, ta mừng rỡ nhảy dựng lên, “Năm mươi lượng bạc
mà mua được một chiếc thuyền đi biển, Đào Nhi em đúng là thiên tài!”.

“Em chỉ làm theo lời Quận chúa căn dặn”, Đào Nhi cười híp mắt,
“Đồ dùng đủ cho hai mươi ngày, cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng mà…”.

“Nhưng mà cái gì?”.

“Đại nương bán áo tơi[1] ở chợ, nhất quyết không chịu giảm giá,
cuối cùng vẫn phải trả hai mươi tiền một cái”.

Ta nhíu mày, “Có mũ trùm không?”.

“Ách… Không có”.

“Hai mươi tiền mà còn không có mũ trùm!”, ta rống lên: “Bà
ta sao không đi làm ăn cướp luôn đi!”.

“Xuỵt…”, Đào Nhi giơ ngón tay, “Quận chúa, bình tĩnh, cẩn thận
tai vách mạch rừng”.

Ta khụ một tiếng, lập tức ngậm miệng, trong lòng vẫn không

thoải mái. Đào Nhi cười hì hì, “Quận chúa, người có tới năm trăm lượng bạc, vài
ba cái áo tơi cũng chỉ mất có vài lượng bạc, sao mà…”.

“Đây là bạc của điện hạ các ngươi mà”, ta thở dài, “Ngày sau
nếu có cơ hội nhất định sẽ…”.

“Chà, Quận chúa từ lúc nào đã trở nên hào phóng như vậy…”.

“Vớ vẩn, ta nói là nếu thôi, em nghĩ rằng có thể có cơ hội
thật sao?”.

Đào Nhi nở nụ cười khanh khách, cười một lúc, dần dần đổi
thành vẻ mặt trầm ngâm.

“Quận chúa, người… Thật sự không muốn mang Đào Nhi theo
sao?”, nàng cúi đầu, kéo kéo tay ta.

Trong lòng ta cảm động, nếu nói ta muốn đi Tây Trạch một
mình, chắc chắn là đang nói xạo, nhưng mà chuyến đi này nguy hiểm vạn phần, Đào
Nhi cũng chưa chắc giúp được gì, có khi còn liên lụy đến nàng. Nàng cứ ở lại chỗ
này, dù cho thiên hạ đổi chủ, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến một nha hoàn nho
nhỏ.

Ta lắc đầu.

“Người vẫn chưa tin tưởng Đào Nhi sao?”, nàng ấm ức dẩu môi,
“Mẫu thân đã mất, Quận chúa cũng bỏ đi, còn lại có một mình Đào Nhi…”.

Lòng ta đau xót, ôm chầm lấy nàng, nói nhỏ: “Nói nhảm gì đó,
bây giờ em giúp ta làm mấy chuyện này, tiết lộ ra ngoài là chuyện lớn mất mạng
như chơi. Nếu không tin tưởng em, ta làm sao dám nói cho em biết?”.

Đào Nhi lẩm bẩm: “Quận chúa cứu mạng Đào Nhi… Chỉ mong sau
khi Quận chúa cứu được huynh đệ, đừng quên nơi này còn có Đào Nhi nguyện ý vì
người vào sanh ra tử, vậy là được rồi”.

Trong lòng ta lại chấn động, không thể tin được Đào Nhi ngây
thơ tinh khiết ngày nào, ánh mắt từ trong trẻo đã trở nên thâm sâu, trải qua
bao nhiêu biến cố, nàng đã lột xác hết bao nhiêu lần? Nhưng người gây ra nỗi
đau đến tận xương tủy này, cuối cùng là ai?

“Từ sau chuyện của Tiểu Hồng, ta không còn tin tưởng ai nữa”,
ta thấp giọng, “Nhưng ta hứa với em, nếu như ta có thể sống sót trở về từ Tây
Trạch, ta sẽ dẫn em đi… Tuyệt đối không bỏ em ở lại đây một mình!”.

Đào Nhi lập tức nở nụ cười vui mừng, “Thật không?! Quận
chúa, người không có lừa gạt Đào Nhi phải không?”.

“Dĩ nhiên rồi, ta chưa bao giờ lừa gạt…”, ta khẽ mỉm cười,
“Huynh đệ của ta”.

(Tiu Ú: mọi người đừng ngạc nhiên vì sao Đào Nhi là nữ mà lại
gọi là “huynh đệ” nha, ở đây ý là “người nhà của ta”)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận