Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

“Ta không cần thiên hạ này”, hắn nói nhỏ: “Ta chỉ cần nàng,
có được không?”.

Một giây này, ta đứng ở đại điện hoàng cung, dưới một người
trên vạn người, kinh ngạc nhìn Độc Cô Bạch.

Thì ra còn có một loại tình yêu, tuy ngươi chưa từng có được,
nhưng trái tim ngươi đã bị đốt cháy trong đau đớn từ lâu.

Ta còn chưa trả lời, Niệm Vãn đã nở nụ cười tươi rói, ngả ngớn
dựa người vào vào cây cột trước bậc thang lên điện ngọc, không hề có chút phong
thái uy nghi của một hoàng tử, cất cao giọng, “Thật là nực cười, thiên hạ này,
khi nào thì đến lượt huynh lựa chọn?”.

“Vậy Tam đệ muốn thế nào?”, Độc Cô Bạch không nhìn đến Niệm
Vãn, khóe miệng vẫn mỉm cười.

Ta liếc nhìn sang, thật sự không nhận ra tí gì giống Dạ Kiếm
Ly, chẳng lẽ… Chẳng lẽ đó thật sự là Niệm Vãn?

“Cô nhìn ta làm gì?”, Niệm Vãn đột nhiên có chút sượng sùng,
“Quận chúa nương nương, chẳng lẽ cô đã thay lòng đổi dạ yêu Nhị ca? Quả là kẻ
thức thời mới là tuấn kiệt nha…”.

Ta vốn đã khó chịu trong lòng, nghe thấy Niệm Vãn nói mấy
câu như vậy lại càng mơ hồ tức giận. Còn Tiêu Thái hậu có vẻ lo lắng, “Niệm
Nhi, nói nhăng nói cuội gì đó? Mau sang đây với Mẫu hậu”.

Niệm Vãn vẫn không thèm quan tâm đến lời Tiêu Thái hậu, lúc
này, văn võ bá quan đã lấy lại nhịp thở bình thường, ta liếc mắt xuống phía dưới
một cái, không hề thấy quân binh gì ở bên ngoài điện, trong triều cũng không có
gì kỳ lạ, nhưng mà bình thường quá mức sẽ trở thành cực kỳ không bình thường.

Đại hôn của Hoàng tử, muốn vào được trong này, Tiêu Kiến
Nhân chắc chắn sẽ không dám cứ thế mà đi vào, nhất định là phải cải trang a,
như vậy, chỉ có thể cải trang làm quan viên trong triều.

Quan viên… Quan viên… Tại sao bỗng dưng ta lại mơ hồ có cảm
giác hoảng hốt thế này, không rảnh để ý tới Niệm Vãn và Thái hậu nữa, ta nhìn một
lượt quan viên văn võ trong triều, trong đầu đột nhiên lóe lên một cái bóng đèn,
ta chợt hiểu ra tại sao ta cảm thấy hoảng hốt rồi, sợ hãi đến mức không đứng vững.

Độc Cô Bạch vẫn nắm tay ta, phát hiện ra ta có vẻ khác thường,
nhẹ giọng hỏi: “Hòa Nhan?”.


“…”, ta siết chặt Độc Cô Bạch tay, run giọng hỏi: “Hải quan…
Tướng quân… Ừm, có phải vào triều không?”.

Độc Cô Bạch ngạc nhiên trả lời: “Có vào triều…”.

Hắn còn chưa nói hết câu, ta đột nhiên lui về phía sau một
bước, mắt đã nhìn thấy gương mặt tà mị của người nọ, ẩn trong hàng võ quan, người
nọ hiển nhiên nhìn thấy ta đã nhận ra hắn, không hề tránh né, ngược lại còn nở
nụ cười, vẻ mặt đắc ý.

Lộ Văn Phi! Lộ Văn Phi! Sao ta lại đánh giá thấp hắn cơ chứ?
Hắn ta… Không ngờ dã tâm lớn như vậy… Chiếm được Thanh Phong Các chưa đủ, hắn
còn muốn tranh đoạt thiên hạ sao?

Ngay lúc này, đằng sau lưng bỗng nhiên có tiếng vọng tới:
“Cô không ngờ sao?”.

Giọng nói u ám chứa đầy sự ghen ghét, ta không cần suy nghĩ
cũng biết là ai, tiếc là đã quá muộn.

Bàn tay Độc Cô Bạch đang nắm chặt tay ta lập tức bị đẩy ra,
hắn sợ hãi mở to mắt muốn kéo ta lại, nhưng ta bị trượt bậc thang ngã ra phía
trước, hai tay bị giật ngược lại về phía sau, đau đến mức muốn té xỉu.

Ta chưa từng nhìn thấy vẻ mặt Độc Cô Bạch hoảng sợ đến như vậy,
hắn kích động đến mức đôi mắt đỏ ngầu, “Nguyệt Nhi! Không được!”.

Ánh bạc lóe lên, ta nhìn thấy một cái cổ tay trắng trẻo mảnh
khảnh, cầm một thanh đoản đao sáng loáng, lao thẳng về phía cổ ta.

Bà nội nó, sử cũ lặp lại!

Ta ra sức ngã mạnh về phía sau, không đụng phải ai, thuận thế
thoát ra khỏi nhát đâm của nàng ta. Sau đó nhát đao chệch hướng đâm xuống bả
vai ta, máu tươi lập tức ào ra, ướt đẫm váy cưới đỏ nên cũng không chói mắt, chỉ
có ta tự biết mình đang rất đau, đến mức lôi hết ông nội ông ngoại Thượng Đế
Như Lai ra mắng một lượt.

Ta vừa chạm đất liền vội vàng lăn một vòng, né được nhát đao
thứ hai của Tiểu Hồng, chỉ còn cách mấy li. Lúc này mới chính thức nhìn thấy rõ
mặt nàng ta, trắng bệch tiều tụy, nhìn như người chết, hơn nữa, ánh mắt nhìn ta
trừng trừng, oán độc vô cùng, y hệt như một con ác quỷ bò ra từ trong mộ, rắp
tâm muốn lấy mạng ta cho bằng được.

Chuyện lớn như vậy, mà sao bên dưới không hề có một tiếng động

nào? Ta liếc mắt nhìn xuống dưới triều, giật mình sợ hãi, văn võ bá quan đều
ngã bệt dưới đất, sắc mặt đỏ bừng, không thể mở miệng, ngay cả Tiêu Thái hậu,
Niệm Vãn và Độc Cô Bạch đứng phía trên cũng không thể động đậy, nhưng mà đầu óc
bọn họ thì vẫn tỉnh táo, ai ai cũng hoảng sợ nhìn ta và Tiểu Hồng.

Tất cả mọi chuyện vừa rồi xảy ra trong nháy mắt, không thấy
bóng dáng Lộ Văn Phi đâu, không biết hắn và Tiểu Hồng đã hạ thứ độc dược không
màu không mùi gì lên mọi người, tại sao lại không có tác dụng với ta? Tiểu Hồng
đánh lén không được, liền giơ đao lao tới, hai lần đầu tránh được là nhờ may mắn,
lần này không được tốt số như vậy, chẳng lẽ… Đây chính là kết thúc sao?

Ta ngẩn người, vốn định né tránh, rồi đột nhiên đứng sững lại,
Tiểu Hồng nhìn thấy ta như vậy, sợ ta lại giở trò ma quái, cho nên cũng chậm
tay không đâm tới nữa. Nàng chỉ nhìn ta, uất ức nói: “Ta thật hận cô!”.

Chết đến nơi, ta bỗng nhiên có dũng khí, lưu manh đáp lại
như ngày xưa: “Ta cũng vậy!”.

Tiểu Hồng nghe vậy, không chịu nổi nữa, ném thanh đoản đao
ra đất, lấy ra một cái phi tiêu từ trước ngực áo.

Lần này thì có né cũng không được rồi, cũng không ai cứu được
ta, thật không ngờ, cuối cùng ta lại phải chết ở nơi này.

Ta không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Tiểu Hồng, ra sức nhìn
nàng ta trừng trừng, như thể muốn dùng ánh mắt đó lột da nàng ta xuống.

Phi tiêu phóng ra trong chớp mắt.

Ta cảm giác được nó xé gió phóng tới, giống như là muốn xé
nát linh hồn của nạn nhân.

Đột nhiên một bóng người nhào đầu về phía trước, ôm trọn ta
trong lồng ngực, trên mặt ta bỗng nóng lên, lúc này mới biết, thế nào gọi là trời
đất đầy mùi máu tanh. Trong đầu ta vẫn còn mơ hồ chưa kịp nhận ra, cái thứ đỏ
tươi này, là của ai?

“Niệm…”, ta nghe thấy một tiếng rên yếu ớt thảm thiết, Tiêu
Thái hậu nhìn người vừa lao về phía ta, khuôn mặt méo mó vì đau thương, khóe
môi bị cắn đến bật máu.

Tiểu Hồng vội chạy tới nhặt đao lên, xông lại muốn đâm ta,

ta cũng không hề ngẩng đầu lên, chỉ chờ nàng ta đâm chết mình cho xong. Nhưng một
lúc lâu, không thấy có gì xảy ra.

Ta nâng tầm mắt, Tiểu Hồng đau đớn hai tay ôm cổ, tựa hồ
đang chống lại cái gì bóp cổ mình, nước mắt tràn ra, hẳn là đau tới cực điểm.

“A ——”, nàng ta thét chói tai, xem ra là bị Thất Phong Huyết
Quyết phát độc. Ta lại mắt điếc tai ngơ, cũng không thèm để ý Lộ Văn Phi có thể
sẽ đánh lén.

Là máu sao? Nhưng máu sao lại đỏ tươi đến như vậy?

Ta ngây ngốc nhìn máu tươi phun ra theo nụ cười khuynh thành
quen thuộc của Niệm Vãn. Lớp tóc đen nhánh rơi xuống, lộ ra một đầu tóc bạc.

Hóa ra, bởi vì có mái tóc trắng làm nền, nên máu mới càng đỏ
tươi như thế.

Ta ngơ ngác vuốt lọn tóc của y, mơ hồ không rõ đã có chuyện
gì xảy ra, “Niệm Vãn?”.

Niệm Vãn cười híp mắt, “Tiểu Kỷ”.

“Tóc của ngươi…”.

“Trắng rồi”.

“Tại sao lại như vậy?”.

“Ta không biết”, Niệm Vãn phun ra một ngụm máu tươi, “Một
đêm sau khi cô và huynh ấy đến tìm ta… Toàn bộ biến trắng”.

Là một đêm bạc đầu.

Một đêm… Bạc đầu.

Tình cảm sâu đậm đến nhường nào, mới có thể bạc trắng một đầu
tóc đen?

Ta nắm lấy tay Niệm Vãn, nhìn thấy phi tiêu sau lưng y đâm
vào rất sâu, không còn cách nào cứu vãn.

“Niệm Vãn…”, ta run rẩy sờ lên lưng y, “Có đau không?”.

Lời nói trẻ con nghe thật buồn cười, nhưng Niệm Vãn chỉ khẽ
lắc đầu, dường như đang cố gắng nhặt nhạnh một chút sức lực cuối cùng, đầu óc
ta trở nên mụ mị, không biết phải làm gì, toàn thân run rẩy sợ hãi, mấy chai lọ
chứa dược liệu cũng không đem theo người, mà dù có đem theo thì cũng chẳng thay
đổi được gì.

“Ta, ta… Ta có thể cứu ngươi, ngươi ráng lên, nhất định phải
ráng lên!”, ta gào lên, nhưng không biết là đang gào cho Niệm Vãn nghe hay là

cho bản thân mình nghe, y bị thương nặng như vậy, nói y sống được chỉ là gạt
người! Bên tai ầm ỹ tiếng Tiểu Hồng kêu gào thảm thiết trên điện, ta buột miệng
hỏi: “Không phải là ngươi hận ta sao… Ngươi hẳn là phải hận ta…”.

Cố gắng lặp đi lặp lại những lời này, dường như nói như vậy
có thể khiến mình cảm thấy dễ chịu được một chút.

“Ta… chưa bao giờ… hận… cô”, Niệm Vãn gắng gượng nói, hơi thở
mong manh, “Nếu… cô chết, huynh ấy… chắc chắn… sẽ đau lòng…”.

Ta ngơ ngẩn, Niệm Vãn…

“Huynh… Huynh ấy nghĩ rằng ta ở trong cung là… được bảo hộ…
Thật ra thì cả đời này… ta đều bị giam cầm, đều vì… huynh ấy mà chuẩn bị… làm vật
hy sinh. Từ trước đến nay… Huynh ấy mới là… mới là người được chọn”.

“Vậy thì sao? Ngươi chỉ cần sống mạnh khỏe là được…”, ta run
giọng nói.

“Huynh ấy… không chịu… nhìn… Bây giờ, ta chết…”, gương mặt
tuyệt mỹ của y, nở một nụ cười thê lương, “Hmm, huynh ấy dù… dù có… muốn nhìn một
cái, cũng không nhìn được nữa”.

Dạ Kiếm Ly… Dạ Kiếm Ly!!!

Y yêu huynh a, huynh có biết không?

Tình yêu tuyệt vọng, bị giam cầm trong một cái lồng hoa lệ,
cho dù chịu ủy khuất, cũng cứ cố chấp một mình.

Nước mắt ta dâng lên, nhưng ta lại không dám để cho nó rơi
xuống, Niệm Vãn đã sắp đứt hơi thở, y cầm lấy tay ta, “Tiểu… Tiểu…”, y nói
không ra hơi, bỗng dưng không nói nữa.

Niệm Vãn đau đớn nhíu chặt đôi lông mày, đôi mắt toát ra ánh
sáng mờ ảo, vươn tay ra nhìn thẳng về phía trước.

“Ca…”.

Cánh tay thon dài vô lực rơi xuống, lòng ta đông lại.

Y đã chết.

Bên cạnh ngai vàng có tiếng rên rỉ kỳ quái, Tiêu Thái hậu
ngã ra đất, cố sức bò về bên này, vẻ mặt dại ra.

Một mùi thơm tỏa ra, lướt qua mái tóc bạc của Niệm Vãn, giống
như là y còn đang sống sờ sờ ở đây, cười đến quyến rũ.

Ta chậm rãi quay đầu lại, nước mắt đong đầy, ngơ ngác nói:
“Dạ Kiếm Ly, Niệm Vãn… đã chết”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận