Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Khí lạnh đầu xuân từ từ tan rã, sắc trời đã có chút ấm áp, các
cô nương cũng không cần phải mặt quần áo mùa đông thật dày nữa, người nào có sức
khỏe tốt đã có thể mặc áo lụa mỏng thướt tha, ví dụ như nha hoàn Đào Nhi của
Đông Tuyết cô nương.

Buổi sáng, tú bà Vong Ưu Lâu đóng cửa như mọi ngày, ngáp một
cái chuẩn bị trở về phòng chợp mắt.

Phía trên, bóng dáng Đào Nhi bước vào phòng của giai nhân
Yên Chi đầu bảng, nhưng chỉ một khắc sau, giai nhân liền nổi giận đùng đùng chạy
xuống lầu. Không cần phải hỏi, khẳng định là Tiểu Kỷ lại lén ngủ nướng nữa rồi.

“Má má!”, Yên Chi nhìn thấy tú bà, “Má không quản được cô
ta!”.

“Má cũng muốn lắm chứ bộ”, tú bà vừa nói vừa bước lên lầu,
“Nhưng con nhìn xem cô ta thế kia, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, vừa
xoay người đi là lại làm biếng ngay”.

Yên Chi theo đuôi tú bà lên lầu, “Không lẽ má cứ mặc kệ cô
ta như vậy sao?”.

Tú bà buồn ngủ đẩy cửa phòng mình ra, “… Mà cũng nói, phụ nữ
vừa sinh con xong, nên nghỉ ngơi bồi bổ một chút”.

Nói tới đây, hai người không hẹn mà cùng nhìn về cục bột
tròn trịa hồng hào trên giường tú bà, vẻ mặt lập tức thay đổi.

“Tiểu Ôn Đường, cho bà ngoại ôm một cái nào”, tú bà ôm lấy
Diệp Ôn Đường, cười tươi như hoa.

“Nào, cho dì ôm một cái nữa”, Yên Chi dịu dàng đón lấy Diệp
Ôn Đường, “Nhóc con à, vẻ ngoài của con xinh như thiên thần, không được lười biếng
như mẹ con nha”.

“Tiểu Kỷ nói nó không phải là con của cô ta, nhưng mà má
cũng không tin lắm…”.

“Nhưng nếu nó thật sự là con của cô ta, con cũng không dám
tin…”.

“Rốt cuộc là…?”.

“Hay là nhặt được…”.



Cùng lúc này, một con mèo lười nào đó đang ngủ chèo queo
trên giường, đột nhiên hắt hơi một cái.

Hắt hơi xong, bao nhiêu cơn buồn ngủ cũng bay theo mất. Cô
hùng hùng hổ hổ đứng lên, mặt nạ bạch ngọc rớt xuống đất, vội vàng nhặt lên phủi
phủi, cẩn thận lấy mảnh vải bọc lại, nhét xuống dưới gối.

Cảm thấy hơi hơi đói bụng, Tiểu Kỷ bước ra khỏi phòng, trời
đã sáng thế này rồi sao? Cô vươn vai mệt mỏi, sau đó chậm rãi mò tới nhà bếp.

Thật là nhớ món thịt viên Dương Châu, mà thôi, dù sao đồ ăn
của Vong Ưu lâu cũng nổi tiếng trong vùng. Con mèo lười Tiểu Kỷ ló đầu lên
ngoài cửa sổ, không khác gì một tên trộm, nhanh tay vồ lấy một cái bánh vân phiến[1],
rồi vội vàng ngồi thụp xuống.

Ngồi im một lúc lâu không dám động đậy, bánh sắp bị bóp nát
ra tới nơi, nhưng vẫn không có tiếng la hét của đại nương nhà bếp.

Dựa theo kinh nghiệm lâu nay, đại nương nhất định sẽ nhanh
chóng phát hiện ra đồ ăn sáng bị thiếu mất một miếng, lập tức rống lên sư tử Hà
Đông, một tiếng “Tiểu Kỷ” sang sảng vang dội bầu trời.

Nhưng hôm nay lại yên tĩnh lạ thường. Tiểu Kỷ vội vàng nhét
bánh vào trong miệng, đứng lên ngó vào nhà bếp.

Bọn nha đầu trong nhà bếp đều tụ lại một chỗ, không biết
đang líu ríu bàn luận cái gì.

Tiểu Kỷ vừa định bước tới hỏi, đột nhiên ngoài sân trước có
tiếng mở cửa rầm một cái, bên trong Vong Ưu Lâu bỗng dưng rầm rập tiếng chân
như sấm dậy, hình như tất cả mọi người đều chạy ra đại sảnh.

Đây là một chuyện chưa bao giờ xảy ra.

Cô cũng chạy theo mọi người ra đại sảnh, trước khi đi dĩ
nhiên cũng không quên tiện tay chộp thêm vài cái bánh phù dung[2], ăn ngấu nghiến
suýt nữa nghẹn đến nuốt không trôi.

Mấy cô nương tụ lại thành một vòng tròn, chờ Tiểu Chi vừa mới
chạy về ra sức thở hổn hển xong, liền ào ào nhào tới hỏi.

Tiểu Chi suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, sau khi quát mọi người
im lặng, mới liếm đôi môi khô nẻ, thấp giọng nói: “Bên Phẩm Tú Phường đưa ra Hồng
Tụ cô nương!”.

Mọi người lập tức xôn xao, tú bà ngáp dài, lười biếng hỏi một
câu: “Vậy còn Thưởng Thúy Các thì sao?”.

“Là Thanh Thanh cô nương!”.

Sắc mặt Yên Chi cứng đờ. Tiểu Kỷ không hiểu đã xảy ra chuyện
gì, cười hì hì bước tới, “Cô nương, có chuyện gì vậy?”.

Nàng cũng không để ý đến cô. Tú bà vội vàng hỏi tiếp: “Thanh
Thanh? Ông trời ơi… Cô ta nhất định sẽ diễn một bài Vũ Văn Lộng Mặc[3]. Má đoán
Hồng Tụ cũng sẽ múa cho xem…”.

“Oa, má má thật là lợi hại”, Tiểu Chi không quên nịnh nọt,
“Vừa đoán đã trúng phóc”.

Nhưng tú bà cũng không vui vẻ lên nổi, “Hai bà già chết tiệt
ở Phẩm Tú Phường với Thưởng Thúy Các quả thật là biết hành hạ người ta…”.

Tiểu Kỷ càng nghe càng không hiểu, vội vàng chọt chọt bà tám
Đào Nhi bên cạnh, “Chuyện gì vậy?”.

Đào Nhi cười thần bí, “Cô không biết hả? Aiz, Vong Ưu Lâu
này, cũng chỉ có một mình cô ngày ngày ngủ nướng không biết trời trăng gì…”.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”.

“Hơn mười ngày nữa là tới ngày thành Tô Châu lựa chọn hoa
khôi, ừm, không ít thanh lâu phường các xa gần đều đẩy giai nhân của mình lên bảng,
nghe nói bậc quyền quý ngoài thành cũng đến xem, nếu như được chọn, sau này
không cần phải sống chết kiếm tiền ở kỹ viện… Nói không chừng còn có thể tốt
phước gả cho một nhà nào đó”.

Tiểu Kỷ bừng tỉnh ngộ, hóa ra những người này đang thám
thính tình hình quân địch.

Không cần phải hỏi, Vong Ưu Lâu tất nhiên sẽ đưa Yên Chi cô
nương đi tham dự. Chà, nếu Yên Chi được chọn đi tham dự, vậy mình có bị ảnh hưởng
gì không? Dám cá là sẽ bận tối mắt tối mũi theo nàng. Tiểu Kỷ suy nghĩ một
chút, bỗng dưng chột dạ nhếch miệng cười với Đào Nhi, nhấc chân định chuồn mất.

“Tiểu Kỷ”.

Người nào đó tê rần cả lưng.

“Ngươi nói xem ta phải chuẩn bị thế nào đây?”.

Tiểu Kỷ cứng ngắc xoay người lại, “Cô nương quốc sắc thiên
hương, chỉ cần đứng đó là đủ để dìm hết mấy cô nàng dung chi tục phấn tầm thường
kia rồi, đâu cần chuẩn bị gì cho phiền phức”.

“Phải không vậy? Ha hả ha hả ha hả”, Yên Chi cười vui vẻ.

“Ha hả, ha hả ha hả, ha hả ha hả ha hả”, Tiểu Kỷ cũng cười nịnh
hót.

“Bớt nói nhảm đi!”, Yên Chi túm lấy cổ áo Tiểu Kỷ, “Đi theo
ta… Chuẩn bị bút mực!”.

Thế cho nên, Tiểu Kỷ lại bắt đầu kiếp sống rèn luyện đau
thương.

Quả thật có những kẻ trăm phương nghìn kế muốn chen vào xem!
Tiểu Kỷ nhe răng nhếch miệng đuổi hết bọn họ ra ngoài, xoay người lại thấy Yên
Chi thản nhiên cười, cũng chẳng thèm liếc mắt tới một cái.

Yên Chi cô nương đứng đầu bảng Vong Ưu Lâu đã ba ngày nay
không tiếp khách, có thể tưởng tượng ra một đám si tình hấp hối sắp chết đến
nơi.

Yên Chi lau hai vết mực trên mặt, chợt nhìn lại nét vẽ mang
hơi thở rối loạn của mình. Xem ra, muốn so tài với tài nữ Thanh Thanh cô nương
của Thưởng Thúy Các, thật sự không có cửa.

Còn khiêu vũ là thứ tất cả các cô nương đều biết, nhưng Hồng
Tụ cô nương của Phẩm Tú Phường là người lợi hại nhất. Muốn vượt qua người ta
trong vòng vài ngày, cũng không có khả năng.

Vậy thì…

“Cô nương à, ta nói, chọn hoa khôi không phải là luyện xiếc,
cô đội chén lên đầu làm gì a…”.

“Nha đầu ngốc, Yên Chi cô nương đang luyện dáng đi”, Đông
Tuyết dựa cửa xem náo nhiệt, chậm rãi nói: “Tiểu Kỷ, còn không mau lau mồ hôi
cho cô nương nhà ngươi”.

Hoa khôi hay không nói cho cùng cũng xuất thân từ kỹ viện,
thật sự sẽ có loại đàn ông không để tâm đến chuyện này sao? Tiểu Kỷ nghi hoặc
gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch, ngắt một bó hoa tươi bên cửa sổ,
cười thần bí.

* * *

Mười ngày trôi qua trong chớp mắt.

Tất cả mọi người đều trông ngóng đến buổi tối, trên đường
cái của thành Tô Châu chưa bao giờ xuất hiện nhiều mỹ nữ như vậy, nhưng những
cái tên mỹ lệ đứng đầu bảng vẫn còn đang núp trong kiệu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Xem ra, người cổ đại cũng biết cách tạo ra cảm giác bí ẩn.

Địa điểm thi chọn hoa khôi là ở quán rượu Kỷ gia. Tú bà của
Phẩm Tú Phường đã đến từ sớm, đang câu được câu không tán gẫu với tú bà của Thưởng
Thúy Các.

“Ta nói, Tiểu Tửu Hồng à, Thanh Thanh nhà muội chuẩn bị đến
đâu rồi?”.

Tú bà Thưởng Thúy Các cười toe toét, “Lâm tỷ tỷ lại còn lấy
cái biệt danh lúc trẻ ra trêu chọc muội sao? Nghe nói nha đầu Hồng Tụ nhà tỷ
cũng rất lợi hại mà”.

“Con bé đó, đi đứng cũng không xong, đầu đau chết”, tú bà Phẩm
Tú Phường cười nói, đột nhiên ra vẻ bí mật dựa sát vào tú bà Thưởng Thúy Các,
“Sao không thấy cô nương của Vong Ưu Lâu tới?”.

“Hừ, Tiểu Như Ý của Vong Ưu Lâu, lúc trẻ rất tài hoa, lần
này lựa chọn hoa khôi, vậy mà không hề có chút tin tức gì của bà ta”.

“Phải rồi, năm đó ba người chúng ta là ba đóa kỳ hoa của Tô
Châu… Tiểu Như Ý chính là bông hoa đỏ nhất!”.

Tiểu Kỷ đi ngang qua bên cạnh, vô tình cảm thấy ớn lạnh bên
tai: Ba đóa hoa này quả nhiên kỳ lạ.

Tú bà, cũng chính là Tiểu Như Ý trong lời đồn đại, mặt mày hớn
hở bước vào quán rượu Kỷ gia.

Ba đóa kỳ hoa năm đó rốt cuộc gặp lại nhau, không khí trong
phòng bỗng dưng kỳ quái, ba lão tú bà trước dùng ánh mắt thăm hỏi nhau một
phen, sau dùng những câu khách sáo dối trá kinh khủng.

Tiểu Kỷ không hơi đâu nghe mấy bà già này nói nhảm, xoay người
bước ra khỏi quán rượu Kỷ gia, quẹo sang khách điếm Kỷ gia, Yên Chi đang bày biện
phòng. Nghe nói buổi tối không có đồ ăn, liền sai Tiểu Kỷ ra ngoài mua bánh
trái gì đó về, đó cũng chính là việc Tiểu Kỷ thích làm nhất.

“Không được mua bánh thịt[4]“, Yên Chi hung hăng dặn.

Không mua thì thôi, trên đời đâu phải cô chỉ biết ăn vụng mỗi
món bánh thịt đâu?



Tiểu Kỷ ngân nga một điệu hát dân gian, trong tay xách một
cân mứt hoa quả, ách, hình như là đã nhẹ bớt hai lạng.

Cô còn thuận tiện mua một ít kẹo dẻo, định bụng sẽ tìm Diệp
Ôn Đường ôn lại chút tình cảm “mẹ con”.

Từ đằng xa, một cỗ kiệu dừng trước khách điếm Kỷ gia, cỗ xe
ngựa đằng sau kiệu nhìn rất quen mắt, cô ráng nhớ lại, hình như rất giống cỗ xe
ngựa xếp hàng ngay trước xe mình cái hôm trở về Tô Châu với Hắc đại nương.

Kỷ gia sai một tên phụ việc ra nghênh đón, kính cẩn vén rèm.

Không có gì kỳ lạ, nhưng có tiếng ho khan rất nhỏ vang ra.

Thân thể Tiểu Kỷ chấn động mạnh, suýt nữa đánh rơi mứt hoa
quả trong tay.

Người đó đứng khá xa, cơ hồ không thể thấy rõ mặt mũi.

Nhưng khi hắn đứng lên, áo choàng trắng nhẹ nhàng lay động,
gương mặt thanh tú tao nhã ngẩng lên, nhìn kỹ hai chữ “Kỷ gia”, một lúc lâu
sau, khẽ cong khóe miệng.

Một nụ cười khuynh thành.

Không ngờ ngươi vẫn thích cười như thế, Độc Cô Bạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui