Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

“Ái chà, tân lang thật tuấn tú”, cô cười, vươn tay tới mặt hắn,
“Còn không mau theo ta về làm áp trại phu quân?!”.

Cô cười, dường như cả người bừng sáng.

Phải, u sầu đau khổ thương xuân tiếc thu tuyệt đối không phải
là tính cách của cô, cô vẫn thích hợp với nụ cười thật lòng không lo không nghĩ
như thế này hơn, đó mới là Kỷ Triển Nhan.

“Nàng thật nghịch ngợm quá!”, Dạ Kiếm Ly hơi sẵng giọng,
nhưng không nhịn được khẽ phì cười, vẫn giống như một đóa Hồng Liên hé nở,
hương thơm thuần mỹ tỏa khắp thế gian.

Tiểu Kỷ còn chưa nói tiếp, Tiêu Linh đã lạnh giọng chen vào:
“Cô rõ ràng đã hứa với ta sẽ không xuất hiện nữa”.

Mọi người vốn không hiểu xảy ra chuyện gì, nghe thấy Tiêu
Linh nói như vậy, chẳng lẽ tân lang quả thật có ẩn tình khác?

“Đúng là ta có hứa”, Tiểu Kỷ cười híp mắt gật đầu, “Nhưng ta
mới đổi ý rồi”.

“Cô…”, Tiêu Linh còn tưởng Tiểu Kỷ sẽ nói ra một cái lý do
có tình có lý cảm động lòng người nào đó, ai ngờ đáp án của cô rất nhanh gọn lẹ,
chỉ có hai chữ: vô sỉ.

Thiết Thành Long thấy không vừa mắt, “Vị cô nương này, đã hứa
với người ta, sao có thể…”.

“Sao lại không thể?”, Tiểu Kỷ ngồi trên lưng ngựa cười cười,
nhưng sau đó vẻ mặt lập tức thay đổi, cực kỳ nghiêm túc đứng đắn, nói: “Có ai
quy định là không thể?”.

“Nói được làm được mới là đại trượng phu…”.

“Tại hạ chỉ là một tiểu nữ”.

“Một lời nói một gói vàng…”.

“Ngàn vàng khó mua mà… Ách, một vạn thì còn suy nghĩ lại”.



Thiết Thành Long bị chọc giận, râu mép giật giật.

Lão đã từng gặp nhiều người không nói đạo lý, nhưng chưa từng
thấy ai vừa không nói đạo lý mà còn vô sỉ đến thế… Nhìn cô nương này cũng thùy
mị, nhưng không thể nào so sánh với cháu gái Linh Nhi của lão được, đừng nói là
mắt Dạ Kiếm Ly có vấn đề đó chứ. Mà có khi nói cướp người cũng chỉ là một trò

đùa dai khôi hài, hay là tạm thời cứ giữ thể diện cho Túc Sát, thả bọn họ đi là
xong, ngày sau gặp mặt cũng dễ nói chuyện.

Nhưng lão không ngờ được, mắt Dạ Kiếm Ly quả thật là có vấn
đề nặng.

Bóng đỏ khẽ động, không khí âm trầm, chỉ trong nháy mắt, người
đứng trước mắt đã biến mất tăm. Con ngựa nhẹ hí một tiếng, Tiểu Kỷ cũng biến mất
theo, chỉ còn giọng nói vẳng tới từ ngoài cửa phủ.

“Huynh làm ta sợ hết hồn!”, Tiểu Kỷ oán giận.

“Im lặng!”, Dạ Kiếm Ly cũng không thèm liếc đến cô.

Quần hùng kinh hãi, khinh công cao thế này, dõi mắt khắp
thiên hạ cũng chỉ có Tuyệt Địa tiên nhân và các đệ tử của lão có thể thi triển
được, nay Tiêu Kiến Nhân đã chết, Tuyệt Địa tiên nhân đã quy ẩn, võ lâm giang hồ
này, còn có ai thắng được Dạ Kiếm Ly?

Dạ Kiếm Ly khẽ mỉm cười, “Tiêu cô nương, cô cũng biết, nếu
ta muốn đi, lúc nào cũng có thể đi được”.

Sắc mặt Tiêu Linh tái nhợt, gắt gao nhìn Dạ Kiếm Ly.

“Ta thiếu nợ cô nương rất nhiều, cho nên trước giờ không thể
bỏ đi”, Dạ Kiếm Ly quay đầu lại, cầm tay Tiểu Kỷ, “Cô không tin nàng ấy sẽ đến,
cho nên ta mới cùng cô diễn trò, hiện nay cô cũng thấy kết quả rồi đó. Nhưng dù
cho hôm nay nàng ấy không đến, ta cũng sẽ không thành thân. Ta vốn không muốn
khiến mọi chuyện trở nên thế này, nhưng cô cứ ngoan cố bức bách, xem như ta xin
lỗi cô vậy”.

Quần hùng ngạc nhiên, tất cả đều lặng người ngồi yên như xác
chết.

Tiêu Linh cắn môi, “Nhưng ta đã cứu chàng…”.

“Phải, đại ân đại đức của cô nương, Dạ mỗ vĩnh viễn không
quên. Mạng của ta là cô nương cứu, hôm nay ngay tại đây, muốn chém giết muốn
róc thịt, cô nương cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được”, Dạ Kiếm Ly kiên quyết
nhìn Tiểu Kỷ, “Chỉ có điều, nếu cô còn muốn thương tổn nàng ấy nữa, ta sẽ không
để yên”.

Ánh mắt lạnh lẽo như vậy, lời nói quyết tâm như vậy, gọi là
lãnh khốc tuyệt tìnhcũng không sai. Tiêu Linh nấc lên, xoay người lại rút ra một
thanh kiếm giấu dưới hỉ đường, hét lớn một tiếng rồi đâm thẳng tới Dạ Kiếm Ly.

Không ai ngăn cản, Dạ Kiếm Ly cũng không né tránh, hắn chỉ
quay đầu lại nhìn Tiểu Kỷ, Tiểu Kỷ cũng nhìn hắn, gương mặt hai người đều nở nụ
cười.


Mũi kiếm cách ngực một tấc, đột nhiên khựng lại.

“Chàng chưa bao giờ nhìn đến ta”, Tiêu Linh buồn bã nói: “Cả
đời này, ta muốn có cái gì, chưa bao giờ không chiếm được…”.

“Tiêu cô nương tướng mạo tuyệt thế, Dạ mỗ tự biết không thể
trèo cao”.

“Ta rất muốn giết chàng…”, Tiêu Linh khóc, “Nhưng lại không
thể nào ra tay được…”.

Thiết Thành Long yên lặng đoạt lại kiếm của nàng, “Linh nhi,
không nên đau khổ vì những kẻ phụ lòng người như thế này”.

Tiểu Kỷ xì một tiếng, “Không phải ông cũng là kẻ phụ lòng Tiểu
Như Ý sao hả?”.

“…”, gương mặt già nua của Thiết Thành Long lập tức đỏ bừng
lúng túng, rất muốn xông tới bóp chết Tiểu Kỷ.

Bỗng Dạ Kiếm Ly nắm tay cô, nhẹ nhàng giơ lên.

Các cô nương trong Vong Ưu Lâu mở to hai mắt, loại người như
thiên tiên hạ phàm này, thật sự thích Tiểu Kỷ sao?

Quần hùng cũng ngớ người, nghi ngờ ánh mắt Dạ Kiếm Ly có vấn
đề.

Nhưng Tiểu Kỷ tốt ở chỗ nào, cũng chỉ có hắn biết.

Đối với hắn, vậy là đủ, không còn ai tốt hơn được nữa.

Dạ Kiếm Ly nhìn mọi người xung quanh, im lặng một lúc rồi
nói: “Nàng ấy họ Kỷ, tên là Triển Nhan, trong cuộc đời này của Dạ mỗ, nàng ấy
chính là người duy nhất ta khuynh tâm ái mộ”.

Khoảnh khắc này, cô cười, rồi lại òa ra khóc mất hết hình tượng.

Huynh ấy yêu mình, thật sự yêu mình, không phải là một giấc
mộng.

Liệu đây có phải tình cảm cả đời không? Cô không biết, cũng
không muốn suy đoán. Chỉ cần, hiện tại có hắn nắm tay cô, cảm giác ấm áp khẽ
mơn trớn lòng bàn tay cả hai, đó là sự ấm áp của hạnh phúc.


Trải qua bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu ấm ức, nhưng vào giây
phút này, tất cả đều tan thành mây khói.

Chỉ cần huynh còn sống, vậy là đủ rồi.

Dạ Kiếm Ly, chỉ cần có thể gặp lại huynh, vậy là đủ rồi.

Hắn lau đi nước mắt của cô, cực kỳ dịu dàng, giống như muốn
chứng minh rằng tình yêu của hắn khắc cốt ghi tâm.

Chỉ cần được nắm tay nàng.

Không còn lạnh lẽo cô đơn nữa.

Tiêu Linh rơi nước mắt, trầm mặc một lúc, rồi chỉ quay lưng
đi, than nhẹ một tiếng: “Các người đi đi”.

“Linh Nhi…”, Thiết Thành Long đỡ lấy nàng.

“Đi ngay đi, trước khi ta thay đổi ý định”, Tiêu Linh lạnh
lùng nói, khựng lại một chút, thấp giọng nói tiếp: “Cô đã lấy Ngân Hàng giúp ta
phục hưng gia nghiệp, đa tạ”.

Mọi người lại càng không hiểu, Tiểu Kỷ chỉ thản nhiên cười,
“Cũng tốt hơn là bị Lộ Văn Phi trộm mất”.

Hai người nhìn nhau, đôi mắt phượng của Dạ Kiếm Ly nhìn
thoáng qua, trông thấy hết sự đau lòng ở khóe mắt người nào đó.

“Toàn bộ đều đem cho rồi sao?”, hắn thấp giọng hỏi.

“Ừ”, Tiểu Kỷ đau khổ lắc đầu, “Hai trăm hai mươi vạn”.

“Nàng thật sự đem cho hết sao?”, Dạ Kiếm Ly cười nhẹ, “Không
giống với kiểu của nàng”.

“Hừ, huynh thật không có lương tâm, lúc đó ta nhờ cậy cô ta
cứu huynh, cô ta đòi như vậy, ta dám từ chối sao hả?”.

Dạ Kiếm Ly phì cười, chậm rãi dẫn cô rời khỏi Tiêu phủ.

Lão Trương ho khan, Tiểu Liên ló ra sau một bàn tiệc, trong
bộ dạng một cô gái xinh đẹp động lòng người.

“Ơ? Xong rồi hả?”, vẻ mặt Tiểu Liên như đưa đám, “Ta còn
chưa được lên sân khấu mà”.

Lão Trương liếc Tiểu Liên một cái, nhẹ nhàng nói: “Đã làm
phiền các vị rồi, tân lang bọn ta đã cướp xong, mời các vị tiếp tục”.

Vừa dứt lời, khẽ gật đầu chào, rồi lập tức xoay người bước ra
ngoài.

Thiết Thành Long tức đến mức suýt chút nữa xì khói, tân lang
bị cướp mất, vậy thì còn cái gì nữa mà tiếp tục…

Tiểu Liên chạy theo phía sau lão Trương, vội la lên: “Lão Đại

nói, không cho chúng ta đi theo làm cái gì đó… Cái gì mà… A, đèn, bóng đèn[1]…”.

“Chúng ta không đi theo”.

“Vậy chúng ta đi đâu bây giờ?”.

“Hừm, chúng ta…”, lão Trương ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Thời
tiết hôm nay không tệ, đi tìm một ngọn núi…”.

… Mọi người đổ mồ hôi.

Thật sự muốn làm thổ phỉ sao?

* * *

Bên cạnh một chén trà nhỏ, Dạ Kiếm Ly đội một cái mũ có lưới
che mặt, tao nhã vô cùng.

“Nước trà gì mà nhạt toẹt thế này, thật là khó uống”, Tiểu Kỷ
bẹt miệng.

“Nàng ngâm trà không đúng cách, lại còn cằn nhằn gì ai?”.

“Ai nói, huynh còn chưa uống thử mà, huynh nếm thử coi, thật
sự là do trà dở mà”.

“Vậy phải xem người ngồi bên cạnh mình là ai mới nói được
trà có ngon không”, Dạ Kiếm Ly nhàn nhạt nhấp một ngụm, “Quả nhiên là rất khó uống”.

Tiểu Kỷ lúc đầu còn tưởng là Dạ Kiếm Ly đang nói móc cô, ngẩng
đầu lên định cãi lại, chợt phát hiện ra bàn bên cạnh có một người dáng vẻ cao
ráo nhìn rất quen, quen đến mức khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi.

“Không ngờ Dạ công tử lại là loại người cạnh khóe hèn hạ như
vậy?”, Lộ Văn Phi vừa mở miệng đã không thể nghe lọt lỗ tai, đúng là miệng chó
không mọc được ngà voi.

“Thúi quá”, Tiểu Kỷ đáp trả một câu: “Ngươi y chang như miếng
đậu hủ thúi, bốc mùi sang đến tận bên này”.

Dạ Kiếm Ly phì cười một tiếng, suýt nữa phun trà ra đầy bàn,
sắc mặt Lộ Văn Phi âm trầm, “Con gái con đứa như cô vĩnh viễn không học được lễ
nghĩa liêm sỉ”.

“Lễ nghĩa liêm sỉ với ngươi làm gì?”, Tiểu Kỷ ngoáy ngoáy lỗ
tai, “Ta bề bộn nhiều việc lắm a Tiểu Lộ Tử, bộ ngươi không thấy bọn ta đang ngọt
ngào thế này hả, vậy mà ai đó cứ chường mặt mình ra quấy rối, nhìn thật là chướng
mắt, thậm chí bị đánh mắng cũng không chịu cút đi chỗ khác, hình như cũng chẳng
biết lễ nghĩa liêm sỉ là cái ôn gì”.

Lộ Văn Phi “rắc” một tiếng bóp nát chén trà, nước trà văng
khắp nơi, lão chủ quán xót của vẻ mặt đau lòng.

“Này, Tiểu Lộ Tử, giấc mộng xuân thu của ta thực hiện được rồi”,
Tiểu Kỷ đắc ý dựa vào vai Dạ Kiếm Ly, “Nhưng giấc mộng xuân thu của ngươi thì
thật là thê thảm nha, có vẻ như đời này chẳng còn cơ hội nữa đâu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui