Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao

Ngày thứ hai, lúc Thạch Mặc tỉnh lại thì đã không còn thấy Mị Ngạn Nhi ở đây nữa, tự mình đứng dậy để mặc lên trang phục có chút mất trật tự, rồi đi ra khỏi gian phòng.

Ở ngoài cửa phòng cũng không còn người nào, chỉ có một gã sai vặt đang quét dọn một đình viện ở phía xa xa, Thạch Mặc lặng lẽ cúi đầu rời đi, không muốn để cho người khác nhìn bộ dạng này của hắn hiện tại.

Trên đường đi, Thạch Mặc đụng phải hai người, cũng không nói cái gì, chỉ là cúi đầu đi, tận cho đến khi quay trở về phòng nhỏ của mình, sau khi Thạch Mặc đóng chặt cửa lại, cả người mới dán vào cánh cửa từ từ khuỵu xuống.

Thân thể đau quá, cũng rất lâu rồi không phóng túng như thế, khiến cho thân thể của hắn có chút ăn không tiêu mà đau nhức, thế nhưng, điều khó chịu nhất lại chính là trong tim hắn… đau quá.

Làm sao bây giờ, hắn nên làm sao bây giờ, cái cảm giác rung động lòng người đêm qua làm cho hắn đến hiện tại cũng khó có thể mà quên được, cái ôm mềm mại ấy, chính là tiến vào thật sâu rồi khắc cốt ghi xương vào tận tâm khảm hắn, cũng càng làm hắn biết được hắn sẽ vĩnh viễn không thể nào quên được việc đó.

Đó là một thứ có thể bỏ khoảng cách qua một bên, bỏ qua một bên mọi oán hận để yêus ay đắm, vô luận trước kia đã xãyr a chuyện gì, cũng có thể quên đi hết thảy!

Nhưng mà, sau thi tỉnh lại, lại làm cho hắn cảm thấy thật thống khổ, có chút khó có thể quên đi quá khứ, có chút oán trách mỗi khi nhớ lại, đệ đệ ở nơi này thống khổ suốt hai năm, cũng làm hắn không thể nào đi được, hơn nữa, cũng không phải không thể quên hắn đi, còn nàng thì…

Ở nàng, hắn cảm thấy oán hận, cũng cảm thấy tức giận, cũng là vì nàng không đối xử tốt với mình… nàng tức giận bi phẫn khi hắn mình đi, tức giận vì mình đã phàn bội sau lưng nàng, nàng muốn trừng phạt mình, nàng không muốn mình với hài tử ở cùng một chỗ, nàng cũng không giống như trước đây luôn tươi cười với hắn, cũng không còn dịu dàng nữa, hết thảy đều không còn giống so với trước đây, giống như đêm qua…

Nàng lộ ra sự lạnh lùng, động tác của nàng thô bảo, hết thảy đều muốn nói rằng, nàng không còn tình cảm với hắn nữa!

Đây chính là sự đáp lễ, là của hắn, và cũng là của nàng…



Sau đó cứ lặp lại một khoảng thời gian, Mị Ngạn Nhi thỉnh thoảng cũng gọi hắn đến để thị tẩm, vẫn như cũ dùng sự lạnh lùng, động tác thô bạo, nhưng sau đó đế hắn rời đi nhanh chóng, làm cho hắn cảm giác mình là một con rệp, ai ai cũng chán ghén, vì sao nàng hiện tại một ánh mắt hiền hòa cũng không thể trao cho hắn…

Hơn nữa, mỗi lần hắn nhắc tới chuyện của đệ đệ và hài tử, bọn họ lại không còn chút tình cảm nào, khiến hắn cũng không còn suy nghĩ nhiều nữa, nàng hoàn toàn không chút nào niệm tình cùng để ý tới sự lo lắng của hắn nữa.

Mà trong lúc ấy, hắn cũng gặp phải nam nhân mềm mại kia, vẻ xinh đẹp cao quý ưu nhã dịu dàng ấy, lại càng làm cho hắn cảm thấy tự ti hơn, đều cùng người này người nọ của nàng, đúng vậy a, bên người nàng nếu chỉ có người như hắn thì nàng làm sao chịu nổi, chỉ có hắn là đồ ngốc thôi, thế giới của nàng chính là cần những người cũng cao quý như nàng thôi!

Lúc ấy, người nam nhân kia hình như cũng không để ý tới hắn, mà nữ nhân bên cạnh y dường như cũng làm như không nhìn thấy hắn… Hai người bọn họ, đúng là một đôi, người thì đẹp đẽ như ngọc, còn người kia thì lại xinh đẹp như từ bức họa bước ra…

Thật sự rất xứng đôi, nữ nhân anh tuấn tà mị, nam nhân dịu dàng nhu nhược, trên mặt nữ nhân là sự dịu dàng sủng nịch, trên mặt nam nhân lại nở một nụ cười hạnh phúc, tay còn nữ nhân còn thân mật đặt lên vùng bụng nhô ra của nam nhân, tựa hồ cảm nhận được một sinh mệnh đang phát triển… Khiến hắn cảm thấy thực hâm mộ cùng ghen ghét.

Mang thai sinh mệnh tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng, đó chính là một nỗi thống khổ khó có thể nói nên lời mà chỉ có người từng trải qua mới có thể hiểu được, thực tế, người này về sau sẽ càng cảm thấy thống khổ hơn nữa.

Ngày ấy, nhìn thấy hai người kia nâng đỡ nhau đi, hắn cũng lặng lẽ rời đi, không muốn làm ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp này của mình, nhưng một màn kia lại khắc sâu vào trong lòng hắn, như một bóng đè không thể nào phắt bỏ được.



Vào buổi tối.

“Thạch công tử, chủ tử gọi người tới.” Lại là giọng nói của Mộng Nhi, Thạch Mặc cũng biết lại đến thời gian thị tẩm của mình.

Thạch Mặc đứng dậy, sửa sang lại trang phục rồi muốn đi ra ngoài, nhưng mà Mộng Nhi hôm nay lại có chút khác thường mà bước đến.

“Thạch công tử, thư này là chủ tử muốn nô tài giao cho người.” Mộng nhi đưa ra một tờ giấy mỏng.

Thạch Mặc nghi hoặc nhận lấy, mở ra rồi lại cảm thấy xấu hổ, bản thân mình không biết chữ, hắn khó xử nhìn Mộng Nhi.

“Mộng Nhi, ta không biết chữ.”

“Thư này là Triệt công tử ghi, hắn hiện tại đã được vương gia đưa về tiêu cục, hi vọng người có thể yên tâm” Mộng Nhi không nhìn trên giấy ghi cái gì, vì chuyện này đều do hắn làm, trong thư này hắn cũng đã nhìn bên trong ghi cái gì.

“Vương gia thả Triệt nhi rồi sao?” Thạch Mặc kinh hỉ hỏi.

“… Thạch công tử, tuy vương gia để Triệt công tử ở trong vương phủ hai năm, nhưng ngoại trừ việc tự do ở bên ngoài, thì vương gia đều trao cho Triệt công tử những thứ tốt nhất, còn mời vài sư phó về dạy cho Triệt công tử thứ gì đó, ngài nhìn xem, những chữ này chính là những gì mà Triệt công tử học được suốt hai năm qua, nô tài biết không nên nhiều chuyện, nhưng hi vọng Thạch công tử đừng hiểu lầm vương gia nữa, vương gia lúc trước làm thế cũng là vì nhất thời tình thế cấp bách.” Mộng Nhi không khỏi vì chủ tử nhà mình mà nói vài câu hữu ích.

Thạch Mặc không nói gì, chỉ là nhìn tờ giấy trong tay đến xuất thần.”

“Khụ, Thạch công tử, đã đến giờ rồi, chủ còn đang chờ người, người xem…” Mộng Nhi lên tiếng nhắc nhở.

“Được, ta sẽ đi.”Cẩn thận đem lá thư mà Mộng Nhi đưa tới gấp lại, cất kỹ vô trang phục của mình, Thạch Mặc mới theo Mộng Nhi rời đi.



Sau một cuộc mây mưa, Thạch Mặc một mình lấy quần áo ở dưới đất lên, Mị Ngạn Nhi mang theo một chút lười biếng nằm ở trên giường, lạnh lùng nhìn Thạch Mặc.

“Không muốn nói gì sao?” Tại thời điểm Thạch Mặc muốn rời khỏi, Mị Ngạn Nhi lại mở miệng, chặn lại bước chân định rời đi của Thạch Mặc.

“… Ta phải nói lời cám ơn sao?”Thạch Mặc không biết mình có nên nói lời cám ơn hay không, Triệt Nhi bị ở lại chỗ này cũng tại vì nàng, chẳng lẽ lúc Triệt Nhi được thả đi, hắn cũng phải nói lời cám ơn sao?

“Hừ, Thạch Triệt nếu không ở đây thì ngươi nghĩ ngươi sẽ quên được thân phận của mình sao? Ngươi cho rằng nếu bây giờ ngươi làm bổn vương không vui, bổn vương sẽ không có biện pháp trừng phạt ngươi sao?” Mị Ngạn Nhi hừ một tiếng, trong giọng nói nhiều hơn một chút uy hiếp.

Thân thể Thạch Mặc cứng đờ, chậm rãi xoay người quỳ gối trên mặt đất, mở miệng nói ra:”Vương gia, nô tài biết sai rồi, xin người trách phạt…”

Mấy ngày nay ở tại đây, chuyện như vậy hắn đã sớm thành thạo, nếu như đây là thứ nàng muốn, thì hắn cũng chỉ có thể thuận theo, không phải là muốn làm cho hắn thời thời khắc khắc nhớ kỹ thân phận của mình sao, vậy thì sao nào, cũng không quá khó, sự hèn mọn của hắn chính là càng phụ trợ cho sự cao quý của nàng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui