Dịch: Sói già đơn độc
Vương Thắng đặt nhẹ nhàng thanh kiếm do đại sư rèn xuống bàn, tay cầm đao xoay vài vòng rồi nhét lại trong bao da, xong mới nhẹ nhàng nói: "Cứ coi như ta mua thanh kiếm này đi, nhưng vẫn còn chưa đủ!"
Cô gái cùng tên mập bây giờ tất cả tâm trí đều bị thanh đao quân dụng của Vương Thắng hấp dẫn, nhìn thấy hắn cất đao rồi vẫn chưa hết thèm, mắt cứ chăm chăm vào túi quần Vương Thắng, giống kiểu có thể nhìn xuyên qua vậy.
Chỉ có thần binh thật sự mới có thể ẩn giấu khí tức thần thánh, không cần hoa văn phù phiếm, nên mới biến thành màu đen không ai chú ý. Tên mập mở to hai con mắt tí hí của hắn ra để nhớ từng chi tiết của thanh đao, hắn phát hiện chuôi đao này không phải làm bằng vàng hay gỗ. Nhiều năm buôn bán hắn đã gặp qua rất nhiều báu vật cũng như các loại nguyên liệu chế tạo vũ khí, nhưng hắn không thể phát hiện thanh bảo đao này làm bằng chất liệu gì.
Nhìn đi, đây mới thật sự là thần binh! Cái gì mà tác phẩm của đại sư? Cái gì mà Linh Lung Các? Cô gái che mặt xấu hổ hận không có cái lỗ nào để chui xuống. Cứ nghĩ lấy bảo kiếm ra để khoe khoang với Vương Thắng. Ai ngờ đâu thứ mình coi như bảo bối trong mắt người ta còn không bằng rác rưởi. Còn định cười nhạo người ta sao? Cười cái rắm!
Mãi đến khi Vương Thắng mở miệng, cô gái mới phản ứng được. Sắc mặt trong nháy khuôn mặt bỗng nóng lên. Cho dù nàng có che mặt, Vương Thắng cùng tên mập quản lý cũng có thể thấy trên má nàng xuất hiện chút đỏ ửng.
"Không dám không dám!" Vương Thắng nói thanh kiếm này hắn mua nhưng vừa bị người ta cắt như cắt đậu hũ mà còn đòi bán giá cao thì năm mơ sao? Cứ coi như cô gái da mặt đủ dày cung không có chuyện đem tổn thất của thanh kiếm này đổ lên đầu Vương Thắng:”Chúng ta kiến thức nông cạn, làm sao dám để tiên sinh gánh chịu, thật sự xấu hổ.”
Tên mập quản lý bên cạnh cũng run rẩy không dám ngẩm mặt, đầu hắn cúi gần như có thể đụng tới bộ ngực, có lẽ do béo nên mới làm được độc tác kinh điển này. Hắn quả thật không dám hé răng, người ta chỉ tùy tiện lôi ra một thanh đao nhỏ mà đã gọt được thanh bảo kiếm tự xưng thần binh của nhà mình như gọt vỏ táo, mình còn dám vênh váo trước mặt họ huyênh hoang vũ khí chém sắt như chém bùn, cái này không phải tự vả vào mặt mình sao?
Tên mập bây giờ xấu hổ đến mức không dám ngửa mặt nhìn Vương Thắng. Cũng may tiểu thư lên tiếng phá vỡ cục diện, dẫu sao cũng là một cô gái thông minh, nói năng nhẹ nhàng cũng giải quyết đơn giản.
“Là tiểu nữ làm càn!” Cô gái che mặt biết mình không thể đứng im, dù sao cũng là nàng giới thiệu thần binh này, nên chuyện thanh kiếm bây giờ có tiếc cỡ nào nàng cũng phải cắn răng mà nhịn xuống:”Để tiên sinh chê cười rồi.”
"Không có gì, người làm ăn với nhau mà." Vương Thắng cũng không cảm thấy có chuyện gì, lúc đầu hắn chỉ muốn công pháp tu hành, bây giờ nhìn lại còn có thể có thêm nhiều món đồ tốt, trong lòng cực kì vui vẻ, sẽ không tính toán cái gì: "Tiếp tục chuyện lúc nãy đi, dù sao chúng ta vẫn chưa bàn xong giá cả."
Vương Thắng chỉ tiện tay đã lôi ra một món thần binh kinh khủng như vậy, cô gái cùng tên mập quản lý bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của hắn. Nghĩ đi, người ta lấy đại một thanh đao nhỏ ra thôi thì vũ khí của đại sư của Linh Lung Các đã bị gọt như táo vậy rồi. Nói hắn có nhiều phương pháp nâng cấp chất lượng hàng hóa, cái này còn đáng tin hơn Lucy Cưng nói em chưa có người yêu nữa.
Chỉ có mấy tên đầu bị lừa đá mới bỏ qua một khách hàng tiềm năng như vậy. Đó là chưa tính hiện tại đang có một cục thịt béo ngậy ngay trước mặt. Phương pháp chế tạo Đường Sương- nắm được thứ này thì Bảo Khánh Dư Đường sẽ lần thứ hai bước chân lên nấc thang đỉnh cao, cho nên cô gái che mặt sẽ không hề keo kiệt mà ra giá.
Suy nghĩ một lúc, trong đầu cô gái chợt lóe lên suy nghĩ, nụ cười xuất hiện trên môi, rất tự tin mở miệng nói:”"Tiên sinh, lần trước tiên sinh ra ngoài có mang về một cái túi lớn cùng một cái rương, có lẽ rất quan trọng với tiên sinh." Ngươi không thích vũ khí cũng không sao, ta không tin ngươi có thể từ chối vbảo vật này.
Vương Thắng gật đầu, ba lô cùng hộp súng tất nhiên đối với mình vô cùng trọng yếu. Đấy chính là toàn bộ trang bị còn sót lại của mình ở thế giới này. Những thứ đó nếu hết thì không thể thay thế, tất nhiên là quan trọng rồi. Chưa tính những kẻ khác ngoài mạng của hắn ra còn rất quan tâm tới những thứ trên người hắn nữa.
Nhưng cô gái này nói như vậy, chẳng lẽ có cách nào giúp mình bảo vệ những trang bị này hay sao? Vương Thắng không rõ ý nên vẫn im lặng gật đầu đợi cô gái này nói tiếp.
“Không giấu gì tiên sinh, lần trước tệ quán có vô tình mua được một cái nhẫn trữ vật vô cùng cao cấp.” Nhìn Vương Thắng gật đầu nàng vui mừng nói tiếp:” Không gian rất lớn, dài sáu thước, rộng hai thước. Rất thích hợp để đựng túi đeo lưng cùng cái rương của ngài, không biết tiên sinh có thích nó hay không?”
“Nhẫn trữ vật? Pháp bảo không gian ư?” Vương Thắng không kìm chế được hỏi lại, Tên mập quản lý lập tức nói lại cho Vương Thắng nghe. Mọi người ở đây đều biết hắn là một tên người rừng, không biết nhẫn trữ vật cũng bình thường.
Nhẫn trữ vật có thể coi như một không gian thu nhỏ mang theo bên mình. Được chế tạo từ một loại nạp thạch vô cùng quý giá bên trong tự động hình thành một loại không gian, có thể chứa một vài vật lớn nhỏ khác nhau.
Không gian trong nhẫn trữ vật có to có nhỏ, tiểu nhân chỉ có loại to hơn cái đầu người chuyên đựng mấy thứ đồ linh tinh, còn loại lớn thì giống tiểu thư vừa nói, dài đến mấy thước.
Có điều, đối với Vương Thắng mà nói, dài sáu rộng hai cũng quá đủ để cất balo và rương đựng súng rồi. Chưa kể thứ này chỉ có Nguyên Hồn của chủ nhân mới khởi động được, cái này thật giống ông trời cố ý chuẩn bị cho mình vậy.
Có cái nhẫn này, Vương Thắng không cần phải lo lắng mất trang bị nữa hay mỗi lần ra ngoài phải nghĩ xem nên mang theo thứ gì, hư hỏng thì hủy làm sao. Cái thứ này quá tuyệt vời rồi.
Lấy, nhất định phải lấy! Vương Thắng nhất quyết phải lấy được cái nạp giới này. Trong lòng đang nóng như lửa nhưng trên mặt hắn vẫn không hiện một chút ngạc nhiên nào, lạnh nhạt nói:” Cái nạp giới này cũng miễn cưỡng tạm được."
Nghe thấy Vương Thắng nói miễn cưỡng tạm được, cô gái cùng tên mập làm sao không hiểu ý cơ chứ, miễn cưỡng chính là còn thiếu chút nữa. Với người khác thì không quan trọng nhưng với Vương Thắng hiện tại thì nó vô cùng cần thiết.
Mong tiên sinh nói rõ:" Cô gái che mặt trong lòng thở dài một cái, nói đến bây giờ thì vụ làm ăn này đã thành công rồi, chỉ cần bỏ thêm một chút xíu nữa thôi thì xong ngay thôi. Ngay cả hàng cao cấp như nhẫn trữ vật còn lôi ra làm ăn thì còn cái gì quý giá nữa cơ chứ?
“Thôi thế này, các ngươi đưa đại một bộ công pháp cơ bản cho ta đi!” Vương Thắng bây giờ chẳng cần che giấu nữa, nói thẳng mục đích của mình. Nhẫn trữ vật là một niềm vui bất ngờ, công pháp mới là thứ mình muốn. Xem ra làm ăn với Bảo Khánh Dư Đường quả thật không lỗ.
Nghe thấy câu này, đừng nói tên mập quản lý, ngay cả mỹ nữ che mặt cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả hàng nóng như nhẫn trữ vật còn lôi ra được, một quyển công pháp cơ bản là cái đinh gì? Chỉ cần nghĩ đến sau này lượng tiền thu về khi bán Đường Sương thôi thì quả thật vụ làm ăn này Bảo Khánh Dư Đường lời đậm rồi. (mịa, thế quái nào bên bán cũng lời mà bên mua cũng lời)
Tên mập chạy nhanh đi như một cơn gió, Vương Thắng không thể nào tin vào mặt mình được, làm thế quái nào cái con lợn ì ạch này có được tốc độ bàn thờ như thế cơ chứ? Nhoắng một cái đã quay lại, trên nay còn cầm theo một cái hộp nhỏ dâng lên trước mặt Vương Thắng. Sau đó lại chạy đi thêm một vòng nữa (ta tự hỏi sao tên béo này không đi lấy cả hai cùng lúc luôn nhỉ, hắn tập thể dục à?), lần này mang về một cuốn sổ ghi chép tất cả các loại công pháp của toàn bộ các chi nhánh Bảo Khánh Dư Đường đang sở hữu để tùy ý Vương Thắng chọn.
Cô gái biết Vương Thắng chưa bao giờ cầm những thứ đồ này nên rất nhiệt tình hướng dẫn (khách vip phải có ưu đãi chứ hehehe), lúc đầu làm mãi không được, cuối cùng phải dùng máu của mình mới để Nguyên Hồn cùng nạp giới thành lập một tia liên hệ, khiến nạp giới nhận chủ.
Muốn sử dụng nạp giới thì cần phải có linh khí, Vương Thắng liên hệ cái bóng xám trong không gian Nguyên Hồn hỗ trợ mới thành cồng mở ra không gian trữ vật trong nhẫn.
Cảm nhận được một không gian rộng lớn hình chữ nhật dài sáu thước khiến Vương thắng vô cùng hài lòng. Tiện tay lấy chén trà trên bàn làm vật thí nghiệm lấy ra bỏ vào, cười híp mắt không thấy trời đất đâu nữa.
Cô gái che mặt cùng tên mập quản lý nhìn nhau, Nguyên Hồn của Vương Thắng quả thật quá tệ rồi. Với một cao thủ Nguyên Hồn bình thường, hay đơn giản chỉ cần đạt tới nhất tinh Nguyên Hồn, có thể tu luyện ra một chút linh khí đều có thể nhẹ nhàng liên kết nạp giới, còn tên này lúc đầu làm đủ mọi cách cũng không thể liên kết được, lại phải chơi cái trò nguyên thủy chích máu nhận chủ.
Lúc này hai người mới chính thức bỏ đi tâm tư không nên có trong lòng. Mặc dù Nguyên Hồn của Vương Thắng cấp bậc không cao cho lắm nhưng trên người đâu đâu cũng thấy báu vật, bọn họ không dám có chút tâm tư nào cả. Cũng không cần thiết, cô gái che mặt cũng từng nói, bọn họ là người làm ăn, chỉ cần có tiền, không cầm quá quan tâm chuyện người khác.
Đợi một lúc để Vương Thắng làm quen với nạp giới, tên mập quản lý mới tự mình mở ra cuốn sổ ghi chép, từ từ giới thiệu các loại công pháp tu luyện để Vương Thắng chọn lựa.
Chi nhánh của Bảo Khánh Dư Đường cũng không thể nào xuất ra các loại công pháp cao cấp, tất cả cũng chỉ là công pháp cơ bản mà thôi. Nhưng công pháp cơ bản cũng có rất nhiều loại khác nhau, chia ra mấy loại lớn dựa theo chủng loại Nguyên Hồn. Loại thích hợp với cá thì chỉ có hai loại nhưng chí ít cũng phải nhất tinh Nguyên Hồn mới có thể tu luyện.
Bây giờ cả cô gái lẫn tên mập thật sự bối rối, họ nhớ rõ Vương Thắng sở hữu một cái Nguyên Hồn bỏ đi. Cả cái thiên hạ này đào đâu ra công pháp tu luyện cho Nguyên Hồn bất nhập lưu? Thà bắt bọn họ dạy chó mèo nói tiếng người còn dễ hơn.
Không lẽ miếng ăn vào mồm rồi còn phải nhả ra sao? Tên mập suy nghĩ rất lâu, hắn ở chi nhánh nhiều năm như vậy, hàng hóa trong này thứ nào cũng biết. Nghĩ mãi hắn mới sực nhớ ra, có một loại công pháp khá phù hợp. Cái thứ này không yêu cầu điều kiện tu luyện hà khắc, cũng chẳng cần đòi hỏi cấp bậc Nguyên Hồn, đơn giản chỉ cần người nào có Nguyên Hồn thì có thể tu luyện (sao cứ có cảm giác như hàng chợ trời thế nhỉ?).
Theo lý mà nói, môn công pháp này cực kỳ thích hợp với Vương Thắng, nhưng hắn cũng không thể mở miệng, cái thứ rẻ bèo này lôi ra trao đổi không phải khiến mọi người cười hắn thối mặt sao? Vương Thắng nhìn thấy tên mập ấp a ấp úng liền gặng hỏi mãi hắn mới ngập ngừng nói ra.
Cái món này tên là Hỗn Nguyên Công, cấp bậc cực thấp. Nó thấp đến mức đám trẻ trâu à trẻ con giai đoạn mới nhập môn đều xem thường. Không những vậy, môn công pháp này thực chất chỉ có nội dung phương pháp tu luyện trụ cột căn bản, ngay cả nội dung cũng không đề cập xem dùng cho loại Nguyên Hồn nào, cứ chung chung vậy thôi.
Ngươi chỉ cần bước chân ra đường, tùy tiện hỏi một người bình thường hay đám trẻ con đều biết danh tiếng của bộ công pháp này, còn giá trị sao? Ngươi mang một bó rau ra đổi có khi còn được cả rổ đấy.
Vừa nghe đến đây, khuôn mặt Vương Thắng mới nở một nụ cười sảng khoái. Cái công pháp bị người ta gọi là rác rưởi này chẳng phải thứ mình đã tìm kiếm bao lâu nay hay sao?
Có thể Vương Thắng sau khi nghe xong, nhưng là khuôn mặt vui mừng. Hắn hiện tại thiếu, còn không phải là loại này nhất thứ căn bản sao?
Chú thích:
- Mình từ chương sau đổi tên Đường Cát thành Đường Sương cho hợp với câu chuyện nhé hjhjhj