Ngày hôm sau, Dương Mạn Văn vừa hồi phục tinh thần sau khi nghỉ ngơi một đêm ở bệnh viện đã vội vàng giục Tống Dịch đưa bà đến thăm Tống Nhiên, Tống Dịch muốn mẹ mình nghỉ ngơi thêm nhưng bà quá cương quyết khiến cậu đành phải làm thủ tục xuất viện cho bà rồi bắt taxi đi thẳng đến sở cảnh sát. Tống Nhiên thức trắng đêm trong phòng tạm giam, lúc đối mặt với gương mặt đầy nước mắt của mẹ cô cũng không còn sức để khóc cùng bà, chỉ nhẹ giọng an ủi:
- Mẹ đừng lo, các anh cảnh sát đối xử với con tương đối tốt, con vẫn được ăn cơm ngon và có chỗ ngủ đàng hoàng. Mẹ và Tiểu Dịch bên ngoài phải để ý đến sức khỏe của mình, tuyệt đối đừng bỏ bữa hay thức đêm. Mẹ nhớ phải khuyên răn Tiểu Dịch học hành thật tốt, đừng để bất cứ chuyện gì làm xao nhãng, năm sau nó thi đại học rồi.
Tống Nhiên nói rất nhiều, giống như cô đang để lại tâm thư cuối cùng trước khi rời xa. Dương Mạn Văn không muốn nghe con gái mình nói thêm, bà chỉ cần Tiểu Nhiên của bà trở về nhà cùng bà.
- Mẹ à…
- Ừ mẹ nghe!
- Anh cảnh sát bảo rằng con chưa đủ tuổi vị thành niên, vậy nên hình phạt cũng sẽ giảm nhẹ. Con cũng không có cách nào thoát ra được, mẹ và Tiểu Dịch nhất định phải sống thật tốt chờ con trở về!
Dương Mạn Văn đau khổ nhắm mắt, con gái bà vậy mà chấp nhận án phạt, bà thì lại không thể làm gì để đưa cô ra. Dương Mạn Văn gật đầu, sau đó dặn dò cô phải sống thật tốt, ở trong đó nhớ cố gắng cải tạo để sớm ngày được ra. Lúc này quản lý thông báo đã hết giờ thăm, nhưng Tống Nhiên lại xin anh cho cô thêm 5 phút, cô có chuyện nhất định phải nói với Tống Dịch. Quản lý thấy vậy thì cũng rộng lượng cho cô thêm thời gian rồi cho Tống Dịch vào.
- Chị!. ngôn tình ngược
- Tiểu Dịch, chị sẽ nói nhanh vì chỉ có 5 phút thôi, em phải nghe thật kĩ này! Em phải chăm sóc cho mẹ thật tốt đợi ngày chị ra, còn em thì phải học hành thật chăm chỉ, cùng Tiểu Hi Văn vào trường đại học yêu thích…
- Em…
- Để yên chị nói nốt! Chuyện còn lại chị đã thức nguyên đêm để suy nghĩ, mặc dù không muốn nhưng em chắc cũng hiểu hiện giờ chị chẳng còn mặt mũi nào gặp Mạc Dương và mọi người nữa…
Nói đến đây Tống Nhiên chợt nghẹn lại, nhưng vì thời gian sắp hết nên cô đành nén nước mắt nói tiếp:
- Nếu có ai đến tìm chị, cứ nói rằng chị đã chuyển đến thành phố khác học đại học rồi. Còn Mạc Dương… bảo với anh ấy rằng chị xin lỗi vì đã thất hứa, hãy coi như chị và anh ấy đã chia tay… Làm phiền em, làm tất cả những việc này cho chị, chị sẽ sớm ra ngoài thôi!
- Tù nhân số 181, đã hết giờ thăm rồi.
- Nhớ nhé, hã…
Tống Nhiên cuối cùng vẫn không thể kìm được nước mắt, cô nghẹn ngào nói:
- Hãy… hãy tạm thời coi như chị đã biến mất khỏi nơi này!
Tống Dịch nhìn bóng dáng chị mình dần khuất sau cánh cửa, chảy nước mắt nói lời chào chị rồi đứng lên ra về. Chị ấy nói nhiều như vậy, ra vẻ cứng rắn như vậy nhưng chung quy vẫn không nỡ rời khỏi tất cả những người thương yêu của mình.
Tống Dịch ngồi trên xe cùng mẹ trở về nhà, trong lòng cậu vẫn lấn cấn mãi một điều: Tống Nhiên khẳng định rằng chị ấy không làm gì Chu Giai Tuệ, vậy thì dựa vào đâu họ lại kết tội chị ý và vì đâu mà Tống Nhiên lại chấp nhận hình phạt này?
[…]
Đúng như dự đoán của Tống Nhiên, không chỉ Mạc Dương gọi đến vào hôm ấy mà sau đó cũng có vài người bạn gọi vào máy cô nhưng cậu đều chỉ trả lời đúng một câu: chị ấy đang bận. Hôm thứ 7, Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ đã đến tận nhà để tìm cô, Tống Dịch mời họ vào và thuật lại đúng những gì Tống Nhiên đã nhắc nhở cậu. Hai người họ nghe xong chỉ biết ngạc nhiên há hốc mồm, cứ hỏi đi hỏi lại vì không thể tin Tống Nhiên lại có thể dứt áo ra đi một cách thầm lặng và dễ dàng như vậy. Mắt thấy Tống Dịch không muốn nói thêm gì về vấn đề này nữa, hai người tạm biệt cậu em rồi ra về, Đinh Tiểu Vy kiềm chế đủ lâu, vừa ra khỏi cổng cô như phát rồ nói:
- Em không tin con bé lại là người như vậy, ít nhất cũng phải thông báo cho chúng ta biết chứ?! Tình cảm bao năm qua giữa chúng ta với Tống Nhiên không là gì hay sao?!
- Chắc là…
Lục Minh Từ muốn nói gì đó để giúp Đinh Tiểu Vy bình tĩnh lại, nhưng chính bản thân cậu cũng rất sốc với sự việc đột ngột này. Liệu Mạc Dương đã biết hay chưa?