Nguyện Một Kiếp Yêu Em


Trên đường về nhà, Đình Thiên thi thoảng lại tủm tỉm cười.

Thiên Hàn thấy anh cười đến ngây ngốc, không nhịn được bèn lên tiếng:- Anh đừng cười nữa được không? Có gì mà vui đến vậy? Gặp lại tình cũ sao?- Nào có! - Anh vội phủ nhận - Hàn Hàn, vừa rồi có phải em cố ý gọi trà hoa nhài đúng không?Bây giờ anh mới hiểu ánh mắt kỳ lạ đó của cô.- Ừm! - Cô cũng không hề phủ nhận, lười nhác cầm điện thoại lướt mạng.

- Em cố tình chọc tức cô ta.Đình Thiên không khỏi thắc mắc:- Nhưng sao em biết anh bị dị ứng với hoa nhài?Thiên Hàn vẫn nằm dài trên ghế, lười nhác đáp:- Đoán! Lần chúng ta trở về từ thung lũng vùng ngoại ô.

Anh đưa em về, nơi anh đỗ xe có một chậu hoa nhài lớn đang kết rất nhiều hoa.

Em vô tình thấy anh đứng gần đó, xoa xoa tay.

Lúc anh ăn cơm, trên tay vẫn còn mấy nốt ban đỏ chưa kịp tan.

Nên em đoán, anh bị dị ứng với phấn hoa.

Lúc gọi đồ, em cố tình gọi trà hoa nhài, em nghĩ quen anh lâu như vậy, cô ta không thể nào không biết.Đình Thiên lại càng vui vẻ hơn.

Cô gái của anh, lại có thể để ý đến anh như vậy.- Nhưng mà cô ta nói cũng đúng! - Thiên Hàn đột nhiên bỏ điện thoại xuống, mặt chợt buồn - Em thật ra không hiểu gì về anh cả.

Chỉ có anh luôn âm thầm bên cạnh em, chăm sóc lo lắng cho em, kiên nhẫn chờ đợi, bao dung em.

Đối với tình cảm của anh, em đúng là không xứng.- Là anh tình nguyện! - Đình Thiên nắm lấy tay cô - Hàn Hàn, em đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy.

Em là cô gái tốt, yêu em anh chưa từng hối hận.- Ừm! - Cô gượng cười nhìn anh - Không sao hết.

Chúng ta còn có cả một đời để hiểu nhau! Đúng không?Đúng vậy, một đời.

Còn rất dài! - Hàn Hàn...!Chúng ta, kết hôn nhé! -----Vậy mà ở một nơi khác, lại có một đôi chuẩn bị ly hôn.

Trong phòng VIP của nhà hàng, Tiểu Lệ đang ngồi đối diện với Đại Hàn.

Cô nhẹ đẩy tờ đơn ly hôn đã có chữ ký đến trước mặt anh.

Đại Hàn không khỏi ngạc nhiên nhìn cô: - Lệ Lệ, em...?- Đợi sau khi Thiên Hàn kết hôn, hãy nộp đơn đi! - Tiểu Lệ chỉ bình thản nói với anh.

Nhìn vào mắt cô ấy lúc này, anh thực sự không đoán được cô ấy đang nghĩ gì.


Mấy ngày trước cô nói phải đến khu nghỉ dưỡng giải quyết một chút việc gấp.

Nhưng khi quay trở lại, dùng một tờ đơn ly hôn cùng anh nói chuyện.

Mặc dù, đây chính là điều anh muốn, nhưng anh vẫn cảm thấy không được thoải mái.

- Chuyện này, anh...- Cũng nên kết thúc rồi! - Tiểu Lệ lại lên tiếng.

Bao nhiêu năm qua, cô biết anh không hề yêu cô.

Ở bên cô, chỉ là do bố anh ép buộc.

Tuy vậy, anh vẫn luôn đối xử tốt với cô, ân cần quan tâm cô.

Cô cứ nghĩ chỉ cần bản thân kiên trì thêm một chút, thời gian sẽ làm anh thay đổi, tình cảm của bọn họ sẽ có thể tốt lên.

Nhưng mà cuối cùng cô đã hiểu, anh như vậy, chỉ là để có một ngày ly hôn với cô, anh sẽ bớt áy náy.

Cho nên, nếu sự kiên trì của cô đối với anh đều không có ý nghĩa, vậy thì kết thúc.

- Em sẽ nói với bố, đây là quyết định của em, anh không cần lo! Đại Hàn như không giám đối diện với ánh mắt của cô, cúi đầu nhỏ giọng nói: - Lệ Lệ! Sau này hãy tìm một người đàn ông thật tốt với em! - Chuyện đó anh không cần quan tâm! - Cô đột ngột cắt ngang lời anh - Chúng ta của sau này, đã không có chúng ta.

Cho nên anh cũng không cần cảm thấy áy náy hay phải có trách nhiệm với em.

Con đường phía trước, từ giờ em sẽ tự mình đi.

、Ngừng một lúc, cô nói tiếp: - Từ giờ đến khi con bé kết hôn, em sẽ ở lại khu nghỉ dưỡng.

Em sẽ nói với bố là có một dự án mới, không thể về nhà thường xuyên.

Anh hãy cứ nói như vậy.

Nói đến đó, cô định đứng dậy rời đi.

Chỉ thấy anh vội đứng lên nói với theo cô: - Chúng ta vẫn là bạn được đúng không? Câu hỏi khiến cô ngừng lại một chút, nhưng sau đó lại kiên định nói với anh mà không hề quay đầu lại nhìn anh: - Không thể! Nói rồi cô bước ra khỏi phòng, để lại anh một mình ngẩn người ở đó.


Bọn họ, sẽ cứ như vậy mà thực sự kết thúc.

-----Vài ngày sau, tin tức hai nhà họ Lâm - Hạ đã định ngày cưới được truyền ra ngoài.

Cứ ngỡ sẽ là đòn bẩy hữu dụng đẩy giá cổ phiếu lên cao, thế nhưng lại tạo nên một làn sóng công kích dữ dội trên mạng.

Mà người bọn họ hướng mũi dùi đến chính là Thiên Hàn.

Không những thế, đúng vào lúc này, có người còn cố ý đăng lên những hình ảnh của Đình Thiên và Lưu Hạ Anh thời còn yêu nhau ở trường đại học.

Những cử chỉ anh dành cho cô ta lúc đó đều vô cùng thân mật, cưng chiều.

Điều đó khiến cho những anh hùng bàn phím càng có cớ chỉ trích cô.

Bọn họ nói cô không thật lòng yêu anh, chỉ muốn lợi dụng anh.

Vừa mới nửa tháng trước, cô còn sớm tối ở bên người tình cũ.

Anh ta mới chết, cô liền coi Đình Thiên như kẻ thế thân, lấp đi khoảng trống.

Bọn họ nói, cô thủ đoạn hèn hạ, vì đạt được mục đích, không ngại làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của anh và Lưu Hạ Anh, khiến cho Lưu Hạ Anh chịu bao nhiêu đau khổ.

Cuối cùng, dùng quyền lực nhà họ Lâm, chèn ép cô ta rời xa Đình Thiên.

Quá đáng hơn, bọn họ còn nói anh là kẻ phụ bạc, có mới nới cũ.

Chỉ vì tìm được người con gái khác xinh đẹp quyền thế hơn, sẵn sàng làm tổn thương người bạn gái nhiều năm gắn bó là Lưu Hạ Anh.

Nói bởi vì hai người đều cặn bã giống nhau, nên mới đến với nhau.

Ngoài ra, đều là những bình luận cầu cho họ sẽ sớm chia tay, sớm gặp báo ứng.Ngồi trong phòng làm việc, Thiên Hàn thi thoảng lại mở mấy trang mạng đó ra đọc, chốc chốc lại cau mày xoa trán.


Lẽ ra là một câu chuyện tình cảm động, cuối cùng lại trở thành bê bối tiểu tam.

Miệng lưỡi thiên hạ, quả thực đáng sợ.

- Chị đừng xem nữa! - Phùng Đông lúc này không chịu nổi nữa, trực tiếp gập lại máy tính của cô - Mấy người ăn no dỗi việc kiểu này, chỉ sợ thiên hạ không loạn nữa thôi.

Chị nghe bọn họ nói làm gì cơ chứ.

Dù cho anh ta có nói thế thì tâm trạng cô cũng không thể nào khá hơn được.

Cô chống cằm thở dài: - Tôi như vậy, cũng giống một tiểu tam chuyên đi phá hoại hạnh phúc người khác sao? - Đương nhiên là không giống! - Phùng Đông lập tức phản bác - Chị dù rất xinh đẹp phong tình, nhưng đối với người lạ, lúc nào trên mặt chị cũng mang một vẻ lạnh lùng xa cách.

Đối với khách hàng, chị luôn cư xử rất chừng mực.

Trước khi Hạ tổng xuất hiện, trừ tôi, Bảo Quân và giám đốc Vạn ra, chưa từng có người đàn ông nào khác có thể đến gần chị.

Người như chị nếu thực sự có thể là tiểu tam, thì tất cả những người con gái khác đều có thể.

Ngừng một chút, anh ta lại tức giận mà nói tiếp: - Nói chị thì thôi đi.

Lại còn nói cả người như Hạ Tổng là kẻ cặn bã phụ bạc.

Trên đời này còn có người đàn ông nào si tình như anh ấy sao? Anh ấy đích thực là người đàn ông đáng được yêu thương trân trọng nhất đấy! - Là đang nói đến tôi sao?Tiếng nói từ bên ngoài cửa đột ngột vang lên.

Tiếp đó, Đình Thiên đẩy cửa tiến vào, trên miệng còn nở nụ cười tươi như hoa: - Thật không uổng công tôi tín nhiệm cậu đấy, Phùng Đông.

Hai người còn chưa kịp hiểu ý câu này của anh là gì, đã thấy anh tiến lại gần Thiên Hàn, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.

Phùng Đông giật bắn người, quay lưng lại nói lớn: - Tôi còn là đàn ông độc thân nguyên tem đó, hai người đừng tùy tiện phát cẩu lương như vậy được không? - Cậu thưởng thức không nổi có thể tự đi ra ngoài mà? - Đình Thiên dùng ánh mắt khinh thường cùng khiêu khích nhìn anh ta - Cửa ở bên đó! Khỏi phải nói, Phùng Đông tức muốn nghiến lợi: - Thật là uổng công tôi nói tốt cho anh! Nói rồi anh ta khuất dạng sau cánh cửa.

Lúc này, Thiên Hàn mới nhìn anh nghi hoặc: - Không uổng công tôi tín nhiệm cậu? Là ý gì? Anh mua chuộc người của em rồi sao? Thấy cô như vậy, anh cười vô tội nhìn cô: - Người của em sau này cũng sẽ là người của anh mà, đúng không? Anh chỉ sử dụng trước một chút thôi! Trắng trợn, lộ liễu.

Thiên Hàn thầm mắng tên trợ lý nào đó đúng là quá dễ dụ dỗ.

Hóa ra lâu nay cô chính là nuôi ong tay áo mà không hay.

Ôm một bụng tức giận xoay người, quyết không để ý đến anh nữa, bật lại máy tính tiếp tục làm việc.

Chẳng ngờ, mấy bài báo trên máy tính của cô lại lọt vào mắt anh, anh cau mày: - Bà Hạ, sao em lại để ý đến mấy bài báo kiểu này? Thiên Hàn nghe anh hỏi lại không khỏi rầu rĩ: - Thời đại này để bịa ra một câu chuyện thật dễ dàng.

Nói em thì thôi đi, còn nói anh khó nghe như thế! - Đừng quan tâm đến họ! - Anh cưng chiều vuốt tóc cô - Chuyện của chúng ta, không nhất định phải để cho người khác biết, đúng không? Chúng ta vui vẻ là được rồi! - Ừm! - Cô gật đầu tán thành - Chắc là do em hôm trước chọc cô ta tức chết rồi, nên cô ta mới đúng lúc này phá hoại chúng ta, bôi nhọ danh dự của anh! Người phụ nữ đó cũng thật là hèn hạ! - Vậy nên em nhất định phải bù đắp cho anh! - Đình Thiên nhìn cô bằng ánh mắt gian tà.


- Bù đắp? - Thiên Hàn như hiểu được ý đồ trong câu nói của anh, đưa tay vuốt ve ngực anh, cười đến vô tội - Em lấy thân bù đắp được không? Nghe thế Đình Thiên lại càng cười rạng rỡ: - Bà Hạ, em nói thật hợp ý anh! Đi thôi! - Vừa nói anh vừa đưa tay kéo cô đứng dậy.Thiên Hàn ngạc nhiên nhìn anh: - Đi đâu?- Đi xem thành ý lấy thân báo đáp của em.

Còn chưa để cho cô kịp nghĩ, anh đã kéo cô ra khỏi phòng.

-----Đến khi đứng trước một tiệm váy cưới lớn, cô mới hiểu anh muốn gì.

Anh kéo cô vào trong.

Nhân viên thấy anh thì niềm nở chạy đến: - Hạ tổng! Hạ phu nhân! Mời vào! - Của tôi đâu? - Chỉ thấy anh hỏi nhân viên một câu ngắn gọn như vậy.

- Mời ngài theo tôi! - Cô nhân viên vẫn giữ nụ cười tươi như hoa, đi trước dẫn đường.

Bước vào một căn phòng lớn, nổi bật ở giữa phòng chính là một chiếc váy cưới vô cùng đẹp.

Thiên Hàn hoàn toàn bị choáng ngợp bởi độ kiêu sa của nó.

Nguyên phần đuôi váy đã trải rộng gần hết diện tích căn phòng mà bọn họ đang đứng.

Ở vai và trước ngực, hàng vạn viên pha lê được đính kết vô cùng tỉ mỉ, công phu.

Còn có một chiếc khăn voan cực lớn che được gần như toàn bộ chiềc váy này.

Thực sự một từ "rất đẹp" thôi thì không đủ để nói về nó.

- Của em sao? - Cô hết nhìn bộ váy đến nhìn Đình Thiên.

- Còn có thể là của anh sao? - Đình Thiên bật cười trước câu hỏi của cô.

- Đẹp quá! - Cô không khỏi thốt lên.- Không đẹp bằng em! - Đình Thiên liền đáp lại.

- Thử đi! Thiên Hàn thoáng chút lưỡng lự.

Đã rất lâu, cô không còn nghĩ đến việc sẽ mặc lên người một chiếc váy cưới.

Sau khi Trịnh Kỳ bỏ lại lời hứa cùng cô vào lễ đường mà rời đi, cô thực sự đã không còn nghĩ đến nó.

Hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể một lần được xinh đẹp trong chiếc váy cô dâu, cuối cùng cô cũng đã chạm một tay đến hạnh phúc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận