Nguyện Nếu Có Kiếp Sau FULL


19.
Sau hôn lễ, ta và Thẩm Phù Xuyên sống vô cùng hòa thuận và thoải mái.

Là con người một lòng đặt tâm trên triều đường, hắn không có bất kỳ suy nghĩ dư thừa với nữ nhân, đem tất cả dục vọng đặt trên người ta.

Thành hôn tháng thứ ba, ta hoài thai, Thẩm Phù Xuyên cực kỳ vui mừng, từ một người có chủ kiến biến thành chỉ nghe lời ta.

Cuộc sống của ta trôi qua vô cùng thoải mái.
Nhưng khi ta ngồi trước gương đồng nhìn cây trâm ngọc trên tóc, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.

Đại thù chưa báo, lúc nào mới là những ngày thật sự thoải mái?
Giữa hạ, ta theo Thẩm Phù Xuyên nhận thánh ân, đến một sơn trang nghỉ mát.

Hắn gần đây rất bận, cả người đều gầy đi một vòng, nghe nói là vì giải quyết việc Dương tướng quân tại biên cương có ý tạo phản.

Hắn không đề cập chuyện này trước mặt ta, có lẽ là sợ ta nghĩ đến Dương Oánh Oánh mà động thai khí.
Thế nhưng đêm nay, ta vẫn không tránh khỏi ác mộng.

Người gi.ết qua người vô tội, trên tay không có gì khác ngoài máu tươi.

Thẩm Phù Xuyên ôm ta vào lòng khẽ vỗ về, thay ta lau mồ hôi trên trán, trực tiếp nói hối hận.

Hắn nói, ban đầu không nên để ta làm những chuyện bẩn thỉu như vậy, là hắn đã hại ta, mỗi lần nghĩ lại, hắn đều đau lòng không thôi.
Ta cười nhẹ “Không sao, ta nói rõ với nàng ta rồi, về sau có chuyện gì thì đi tìm ngài là được.”
Hắn xoa tóc ta, gật đầu khen ta làm rất tốt.
Ngày thứ hai, hắn mở đôi mắt xanh đen, thất thần một lúc mời rời giường, thoạt nhìn tinh thần có chút tệ.

Ta đem thuốc bổ cho hắn theo thường lệ, hắn nhìn bát thuốc một lúc lâu, lại bảo ta đem cho hắn chút điểm tâm ngọt.

Đợi ta trở lại, bát đã rỗng không, hắn cũng cầm theo điểm tâm ra khỏi cửa.
Ta nhìn quanh phòng, mở cửa sổ ra mới thấy một vũng bùn đen ở dưới gốc cây, ngửi một hồi mới thấy đây là mùi thuốc bổ.
Thẩm Phù Xuyên không uống bát thuốc đó, ta cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Mỗi ngày ta đều đem thuốc cho hắn, sau đó đi làm việc riêng, cho hắn có thời gian bỏ thuốc.

Chỉ là thời gian dài không dùng thuốc bổ, tinh thần hắn ngày càng sa sút, có lúc sẽ nói nhảm như người mất hồn.

Kể cả Thái y viện có muốn chữa, cũng không chẩn ra được hắn bị bệnh gì.

Dần dần, người kinh sợ hằng đêm từ ta biến thành hắn.
Hắn bắt đầu không ngủ thường xuyên.

Ban ngày thì tinh thần phấn chấn chạy đây chạy đó, đêm đến chỉ tựa vào bàn chợp mắt một lát rồi lại giật mình tỉnh giấc.

Lâu ngày, từ một người tuấn lãng phong dật, hắn biến thành một con ma gầy yếu.
Có một đêm, ta mở mắt nhìn thấy hắn ngồi bên thành giường, tay đặt trên cổ ta, như thể muốn lấy mạng ta.

Nhưng hắn chỉ cười ôn nhu “Có phải nàng sợ rồi không?”
Ta không lên tiếng, hắn bèn chuyển tầm mắt xuống bụng ta.

Tay hắn xoa nhẹ bụng ta, tựa hồ như rất hối tiếc mà nói “Có phải ta sẽ đợi không nổi không …”
Ta nắm lấy tay hắn, ngồi dậy hỏi có phải xảy ra chuyện gì rồi không.

Hắn nhìn ta chăm chú, lát sau mới cười nhẹ, đáp “Ngày sau ta ngủ ở thư phòng.

Gần đây tinh thần hay hốt hoảng, ta sợ làm hại mẹ con nàng.”
Về sau, hắn thật sự không bước vào phòng ngủ của ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui