9.
Mạch tượng của Lý Cẩn trong ngoài bất nhất.
Đơn thuốc ta đưa cho bá phụ chỉ có tác dụng bồi bổ thân thể, không hề khiến người bệnh thần sắc sảng khoái, khỏe mạnh nhanh chóng.
Chỉ là nhìn trạng thái của Lý Cản hôm nay giống hệt như hắn đã khỏi bệnh, thân thể khỏe mạnh.
Ta nghĩ trước nghĩ sau, lời giải thích hợp lý nhất là bá phụ đã lấy phương thuốc của ta làm cơ sở, sử dụng dược liệu mạnh hơn, để khí sắc của Lý Cẩn nhanh chóng tốt lên.
Phụ thân ta nói không sai, bá phụ làm người làm việc, trước nay đều là vì cái lợi trước mắt.
Cả người ta run lên, không phải vì sợ, không phải vì tức, mà vì hưng phấn khi đại thù sắp báo!
Ngày phụ mẫu ch.ết thảm luôn hiển hiện trước mắt, trận hỏa hoạn đó đêm đêm đều theo ta nhập mộng, thiêu đốt cả tâm can.
Mà nay, cơ hội báo thù đã tới.
Hành vi của bá phụ đối với Lý Cẩn xem như mưu sát, một khi bị phơi bày, ông ta định sẵn là chuốc họa sát thân.
Ta chỉ cần chứng cứ.
Ngày đến bái phỏng Lưu thái y, trời đổ mưa lớn.
Cơn mưa tầm tã khiến lòng người cũng thấy lạnh.
“Tô cô nương có việc gấp gì sao?”
Ta gấp chiếc ô hỏng, phủi phủi tay áo “Trước nay luôn là Lưu thái y chăm sóc cho bệnh tình của Lão thái quân, gần đây Lão thái quân rất hay chóng mặt, ta muốn hỏi một chút về bệnh tình trước đây của bà ấy.
Việc này rất gấp.”
Lưu thái y nhìn bộ dạng chật vật của ta, cân nhắc một lúc, mới mời ta vào Thái y viện.
Nơi này khắp nơi đều là dược liệu, chuyên dùng cho hoàng tộc, bình thường không tiếp người ngoài.
Ta hiếu kỳ nhìn xung quanh, hỏi ông ấy “Bá phụ nhà ta có ở đây không? Vừa hay, lát nữa ta đi thăm ông ấy.”
Lưu thái y vừa đi về góc phòng phía bắc, vừa mím môi “Tô thái y đi phủ Thái tử rồi, Tô cô nương vẫn là đừng đi lung tung, tránh cho lão phu khó xử.”
Ta gật đầu đáp ứng.
Y phục trên người ướt nước, ta nói một lời mà phải dừng lại run rẩy vài lần.
Lưu thái y không nhìn nổi nữa, bèn đưa ta đến phòng sắc thuốc sưởi ấm.
Nói xong bệnh tình của Lão thái quân, y phục của ta vẫn còn ướt, ông ấy nghĩ nghĩ rồi bảo ta ở lại, ông đi làm xong việc trước rồi lại tới tiễn ta rời Thái y viện.
Ở Thái y viện, mọi cặn thuốc được sử dụng phải lưu lại trong bảy ngày rồi mới được phép vứt bỏ.
Có lẽ thời tiết quá xấu, cung phi gọi thái y đến chẩn bệnh cũng không ít, hiện tại trong phòng sắc thuốc không có người, càng thuận tiện cho ta.
Ta dễ dàng tiếp cận hộp đựng cặn thuốc của Lý Cẩn, bao thuốc ngoài cùng vẫn còn ướt.
Mở ra nhìn một cái, nó lại không khác gì đơn thuốc ta đã kê.
Bát thuốc này giao đến phủ Thái tử, lại do thân tín của Thái tử hộ tống, căn bản không có cơ hội thêm vào thứ gì.
Ta có chút mơ hồ, lẽ nào bên cạnh Lý Cẩn không phải là bá phụ ta giở trò quỷ?
Ta nhắm mắt nghĩ, rơi vào cái tên Dương Oánh Oánh.
Độc nữ tướng quân phủ, Dương cô nương?
Đột nhiên, ta nhớ lại tên gia đinh bị Thẩm đại nhân giết hôm đó, Dương cô nương trong miệng hắn, chắc sẽ không phải vị này đấy chứ?
Như bị quỷ thần xui khiến, ta vươn tay mở hộp cặn thuốc của nàng ấy …
“Ngươi xác định muốn xem à?” Một bàn tay áp lên da, đặt vào cổ ta, lạnh lẽo khiến ta không nhịn được rùng mình.
Ta biết thanh âm trầm thấp mê người này, là Thẩm đại nhân.
Dáng người cao lớn của hắn áp sát vào người ta “Ồ, ngươi đã nhìn thấy rồi …” Hơi thở nam nhân quẩn quanh bên tai ta, hắn chậm rãi nói “Biết quá nhiều, sẽ mất mạng đó.”.