Ngày tiếp theo, bệnh tình của Chính Khang đế đột nhiên có chiều hướng tốt, nhìn sắc mặt khá hồng hào.
Bên ngoài tẩm cung, An phi dìu hắn, Trương Đông Hải đi theo sau.
Từ khi bị bệnh tới nay, đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi tẩm điện.
Ngoài tẩm điện không trồng loại cây rụng lá, chỉ có mấy cây tùng bách tươi tốt.
Đã vào cuối thu, dù không có lá rụng nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tiêu điều.
“Sắp vào đông rồi.”
Chính Khang đê cảm khái, nghiêm túc ngắm phong cảnh trước mắt.
Người hắn rất gầy, gầy đến nỗi áo khoác như đang treo trên người, trống không.
“Đến Ngự Hoa Viên.”
“Bệ hạ, sức khoẻ ngài mới vừa chỉ tốt lên một chút…”
An phi còn chưa nói xong đã bị hắn phất tay ngắt lời.
Sức khoẻ hắn hắn biết, hắn lờ mờ cảm thấy hôm nay bản thân tốt hơn là vì hồi quang phản chiếu.
Đoàn người bước đến vườn, Trương Đông Hải gọi kiệu liễn tới nhưng hắn lại từ chối.
Trong Ngự Hoa Viên, mùa này ngoài hoa cúc nở muộn thì không còn hoa nào khác.
Trong vườn có núi giả, tùng, bách và những cung nữ thái giám đi qua.
Nhìn thấy bên này, bọn họ vội vàng quỳ xuống đất.
Chính Khang đế không nhìn bọn họ, chỉ nhàn nhạt bảo bình thân.
Các cung nữ và thái giám tản đi, chưa đến nửa khắc, phi tần các cung đã vội vã đến vườn.
“Thần thiếp thỉnh an bệ hạ, bệ hạ đã khỏi rồi ạ?” Nét mặt Đức phi rất vui vẻ, nàng ta quỳ phía trước.
Gia Hòa công chúa ở bên cạnh nàng ta.
Trong mắt Gia Hòa công chúa có ánh nước, “Phụ hoàng, đã lâu rồi nhi thần chưa được gặp phụ hoàng, hôm nay nhi thần rất vui…”
“Các ngươi bình thân đi.”
Nói xong Chính Khang đế vốn định duỗi tay nâng Đức phi dậy, nhưng không biết vì sao lại rụt tay về, nhìn thoáng qua An phi bên cạnh.
“Các ngươi ai nấy về hết đi, trẫm muốn đi dạo xung quanh.”
Hắn đã lên tiếng, các phi tần nào dám cãi lời.
Các nàng cung kính cáo lui, rời đi trong niềm lưu luyến, cực kỳ hâm mộ An phi có thể ở bên cạnh bệ hạ.
Gió dần lên, hắn ho khan vài tiếng dữ dội.
Sắc mặt An phi có vẻ nghiêm trọng, nàng ta lo lắng nhìn hắn, đôi mắt ướt át.
Gây đây bệ hạ ho rất nhiều lần, đêm ngủ không ngon giấc.
Nàng ta nhìn mà khó chịu, nước mắt gần như sắp chảy ra khỏi hốc mắt.
Cuối cùng nàng ta chớp mắt vài cái, cố gắng nén nước mắt xuống.
“Bệ hạ, gió lớn rồi, hay là thần thiếp dìu ngài về nhé.”
“Cũng được, năm nào ngắm phong cảnh trong cái vườn này cũng thấy… chẳng có thay đổi gì.
Khi nào khai xuân… bảo người ta trồng nhiều hoa cỏ một chút.” Nói rồi mắt hắn quét một vòng, nắm chặt tay An phi.
Đi vào trong phòng ngủ, hắn đã thở hổn hển.
An phi đỡ hắn lên giường, sau đó nhận thuốc Trương Đông Hải đưa đến, “Bệ hạ, ngài uống thuốc đi.”
Hắn đẩy nhẹ, “Để đó đi.”
Có uống cũng vô dụng, còn không bằng không uống.
An phi cúi đầu, nước mắt chan chứa trong hốc mắt.
Tay bưng chén thuốc run rẩy, từng giọt nước mắt rơi xuống tay nàng ta, sau đó trượt xuống.
Đột nhiên, một bàn tay gầy guộc nâng cằm nàng ta lên.
“Vì sao lại khóc?”
“Thần thiếp… không khóc.”
Chính Khang đế nhìn nàng ta, bỗng nhiên nở nụ cười, “Trẫm là thiên tử, ai cũng nói vạn tuế, đâu ai biết mệnh của trẫm… lại ngắn như vậy… khụ…”
“Bệ hạ!” An phi vội lau khô nước mắt, buông chén thuốc, nhấc váy quỳ xuống.
“Trong lòng thần thiếp, bệ hạ anh minh thần võ, là minh quân nghìn đời khó được.”
“Nàng cần gì phải an ủi trẫm… Minh quân? Đó là sách sử đánh giá sau khi trẫm chết.
Trẫm..
chỉ mong không công không tội…”
Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy thái giám bên ngoài nói các ngự y đến bắt mạch.
An phi đứng lên, lau sạch nước mắt đứng sang bên cạnh.
Hôm nay khí sắc Chính Khang đế khá tốt, nhưng các ngự y bắt mạch xong sắc mặt ai cũng nghiêm trọng.
Không nói gì, cũng biết bệnh tình không lạc quan, e rằng thật sự là hồi quang phản chiếu.
Sau khi các ngự y lui ra ngoài, Chính Khang đế cười tự giễu.
An phi ngẩng đầu, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Nàng ta chậm rãi bước đến, kéo tay hắn, “Bệ hạ, thần thiếp có thể may mắn hầu hạ ngài một thời gian là phúc mà thần thiếp đã tu luyện được ở kiếp trước.
Nhưng thần thiếp là một người tham lam, không muốn rời xa bệ hạ, thần thiếp thật sự không muốn sống những tháng ngày không có bệ hạ nữa.
Trước kia… bệ hạ đợi thần thiếp nhiều năm, lần này để thần thiếp đi trước một bước đi…”
Không biết từ khi nào mà trong tay nàng ta đã có một viên thuốc, nói xong, trước khi Chính Khang đế phản ứng lại, thuốc đã vào trong bụng nàng ta.
“Người đâu… Truyền thái y…”
Trương Đông Hải vừa mới tiễn các ngự y ra ngoài, vừa vào trong phòng, nhìn thấy máu tươi ở khóe miệng của An phi, bèn vội vã chạy ra gọi các ngự y lại.
Các ngự y kinh hồn bạt vía, tưởng bệ hạ xảy ra chuyện.
Không ngờ vừa bước vào lại nhìn thấy An phi đang mỉm cười nhưng khóe miệng chảy máu, bèn vội vàng tiến lên bắt mạch.
Sau đó toàn bộ quỳ xuống, “Bệ hạ, chúng thần bất lực.
An phi nương nương uống thuốc kịch độc, lượng độc nhiều và phát tán quá nhanh…”
“Phế vật…”
“Bệ hạ… đừng có… trách tội bọn họ… thần thiếp rất vui… ta đợi chàng…”
An phi chậm rãi nhắm mắt lại, nằm dựa vào người Chính Khang đế.
Chính Khang đế cao giọng gọi nàng ta, đau đớn khóc thành tiếng.
Hắn nhớ rõ thiếu nữ nhiều năm trước, xinh đẹp động lòng người.
Cũng nhớ rõ nữ tử vào cung sau này, dịu dàng an tĩnh, luôn lẳng lặng chờ hắn.
Những gương mặt đó chậm rãi chồng lên nhau, biến thành nữ tử đã chết trong lòng hắn.
Nàng vẫn chẳng hề thay đổi, tình yêu của nàng với hắn chưa hề thay đổi.
Rất lâu sau hắn mới lên tiếng, “Đi truyền… khụ… các quan to nhị phẩm trở lên vào điện…”
Trương Đông Hải cúi đầu, cung kính lui ra.
Không lâu sau, toàn bộ các đại thần tiến cung.
Bọn họ quỳ trên mặt đất, hô to vạn tuế.
Lúc ngẩng đầu, bọn họ nhìn thấy bệ hạ lâu chưa lên triều, người gầy yếu dựa vào long sàng, còn An phi dựa vào người bệ hạ như đang ngủ.
Mấy vị ngự y vẫn đang quỳ gối ở một bên, mọi người bồn chồn, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Các khanh… bình thân.”
Chính Khang đế nói chuyện vẫn hơi khó khăn, nhưng đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước.
Hắn vẫy tay với Trương Đông Hải, Trương Đông Hải lập tức bảo quan thị tòng chuẩn bị viết chỉ.
“Truy phong An thị Lăng Ba làm Ý Đức Hoàng hậu… An táng ở hoàng lăng, hợp táng với trẫm… Lập Ngũ hoàng tử Triệu Hiển làm Thái tử… Chọn ngày đăng cơ đẹp gần đây nhất, Cẩm An Hầu Cảnh Tu Huyền làm đại thần phụ chính, ban mãng bào năm vuốt…”
“Bệ hạ…”
Truy phong? An phi đã chết rồi ư!
Bệ hạ có ý gì? Hiền Vương đăng cơ, vậy bệ hạ sẽ làm sao?
“Từ ngày hôm nay… trẫm sẽ lui về ở hậu cung… các ngươi cần tận tâm phụ tá tân đế…”
“Bệ hạ……”
Nghe được tin đồn, Thành Thái hậu và Phương Thái hậu vội vã chạy tới, vừa thấy tình hình trong điện, Thành Thái hậu khó tin lùi lại một bước.
Còn Phương Thái hậu thì hét thất thanh, không vì gì khác, chỉ vì chiếu thư mà Chính Khang đế vừa lập.
“Bệ hạ, tuyệt đối không thể!”
“Ý trẫm đã quyết!”
Thành Thái hậu chần chờ tiến lên, run tay kiểm tra hơi thở của An phi, nơi ngón tay lạnh ngắt, bà lùi lại một bước, “Bệ hạ, An phi con bé…”
Chính Khang đế nhìn nữ tử dựa vào người mình, chẳng hề sợ hãi, ánh mắt dịu dàng, “Hoàng hậu của trẫm… đi trước một bước rồi.”
“Bệ hạ, con phải suy nghĩ thật kỹ! Chuyện lập hậu thoái vị phải bàn bạc kỹ hơn, đừng gấp gáp mà nhất thời…”
Phương Thái hậu còn chưa nói xong, bị hắn nhìn bằng ánh mắt u ám lạnh lẽo, bà ta nghẹn họng.
Bà ta có khá nhiều cảm xúc, có cả sợ hãi.
Nhi tử của bà ta nhưng bà ta lại chẳng dám nhiều lời.
“Mẫu hậu cho rằng, cơ thể trẫm… vẫn còn có thể bàn bạc kỹ hơn sao?”
“Bệ hạ, nhưng Hiền Vương không phải trưởng không phải đích, lập hắn làm Thái tử sẽ khiến người ta không phục.”
“Vừa rồi mẫu hậu không nghe thấy sao? Trẫm đã truy phong… An phi làm Ý Đức Hoàng hậu, Hiền Vương là đích.”
Quan thị tòng đã viết chỉ xong, quỳ xuống trình đến trước mặt Chính Khang đế, Chính Khang đế lấy ngọc tỷ ra, ấn lên.
Phương Thái hậu khẩn trương, la lên một tiếng, “Bệ hạ!”
Chính Khang đế ngẩng đầu nhìn bà ta.
“Bệ hạ, con phải suy nghĩ kỹ đi! Lớn nhỏ phải có thứ tự, sao ngôi vị hoàng đế lại để Hiền Vương ngồi được! Thái tử thân tàn thì vẫn còn Ninh Vương mà.
Dù Ninh Vương không được thì vẫn còn Hàn Vương…”
“Phương Thái hậu nói sai rồi, bệ hạ đã truy phong An phi làm Hoàng hậu, vậy thì Hiền Vương chính là đích.
Hơn nữa vị kia không còn là Thái tử nữa, mà là Bình Vương, chẳng lẽ Phương Thái hậu đã quên rồi? Trình thị bị giáng vị, Hàn Vương không phải trưởng cũng không phải đích, giống Ninh Vương, đều không phải người được chọn làm Thái tử.
Còn Hiền Vương, mẫu thân ruột là Hoàng hậu, mặc dù là truy phong nhưng danh phận đứng đắn.
Bây giờ lập Hiền Vương làm Thái tử mới là cách ổn thỏa nhất.”
Nói xong, Thành Thái hậu nhìn hoàng đế, “Bệ hạ đang độ tuổi xuân, bây giờ nói thoái vị có phải là quá sớm không? Sao không lập Hiền Vương làm Thái tử, củng cố triều cương trước, chuyện khác sau này bàn sau.”
“Không còn sớm nữa, sức khỏe của trẫm…”
“Bệ hạ, cơ thể của con cần được bổ dưỡng.
Tuy rằng phụ hoàng của con cũng đi vì chứng bệnh này, nhưng ông ấy khác con.
Từ nhỏ con đã được mẫu hậu nuôi cẩn thận, không lận đận như phụ hoàng con lúc nhỏ.
Con tin ở mẫu hậu, chỉ cần dụng tâm điều dưỡng…”
“Mẫu hậu, ý trẫm đã quyết.
Dù còn có thể sống thêm được một khoảng thời gian thì sức khỏe cũng không bằng trước đây.
Không bằng dạy dỗ Hiển Nhi, để nó mau tự chấp chính.”
Hắn đã nói vậy, tất nhiên Thành Thái hậu không có lời nào để phản bác, chỉ có thể thở dài một hơi.
Ánh mắt Chính Khang đế rơi xuống người An phi, đôi tay gầy gò vuốt ve mặt nàng ta.
Gương mặt đã dần lạnh ngắt, không lâu sau nữa sẽ cứng đờ.
Hắn cầm ngọc tỷ, nặng nề ấn xuống thánh chỉ màu vàng.
Quan thị tòng giơ cao thánh chỉ, tuyên đọc thánh dụ, các thần tử quỳ trên mặt đất hô to ba tiếng vạn tuế.
Phương Thái hậu đứng thẳng bất động, không dám tin tất cả mọi chuyện là thật.
Tiểu tiện nhân Thành thị này, không biết rót canh mê hồn gì cho bệ hạ mà để bệ hạ lập nàng ta làm Hoàng hậu, còn truyền ngôi vị hoàng đế cho lão ngũ miệng còn hôi sữa.
Sau khi tuyên chỉ, Trương Đông Hải khẽ hỏi, “Bệ hạ, có phải là nên liệm Ý Đức Hoàng hậu rồi không ạ?”
Chính Khang đế nhắm mắt lại, gật đầu.
Các đại thần hành lễ lui ra ngoài, các cung nhân tiến vào liệm.
Thi thể của Ý Đức Hoàng hậu đã nhanh chóng được nâng ra ngoài, Chính Khang đế chẳng hề nhúc nhích, vẫn cứ duy trì tư thế ban đầu.
Hắn cứ ngồi dựa như vậy, trong đầu toàn là hồi ức niên thiếu.
Thiếu nữ dịu dàng, dung mạo tuyệt sắc, nàng cười với hắn, còn rực rỡ xinh đẹp hơn cả hoa mùa xuân.
Nàng gọi mình là Thái tử biểu ca, hắn gọi nàng là Tịch Nhan muội muội.
Hắn từng nói, hắn muốn cưới nàng vào cung một cách vẻ vang.
Nàng cũng từng nói, cả đời này chỉ chung tình với hắn, dù cho sông cạn đá mòn, dù phải hy sinh tính mạng.
Lời thề của thiếu nữ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hôm nay, nàng không ngần ngại mà chết trước mặt hắn, hắn mới biết được, dưới biểu hiện mềm yếu của nàng là sự si tình với hắn cả đời mà không hối hận.
Đến chết mà trong mắt nàng vẫn chỉ có một mình hắn.
Không nói đến nữ nhi, ngay cả nhi tử cũng không nhắc đến.
Dường như trong sinh mệnh của nàng, tất cả những gì nàng đã trả giá đều bởi vì một mình hắn.
Tình yêu của nàng dịu dàng mà cũng sâu đậm nhất.
Vì hắn mà ngay cả con nàng cũng không chăm sóc được.
Vậy thì những việc này sẽ do hắn làm.
Ngôi vị hoàng đế này vốn nên là cốt nhục của bọn họ kế thừa, phú quý của thiên hạ này, nữ nhi của bọn họ xứng đáng có được tốt nhất.
Mấy ngày sau, Hiển Nhi sẽ đăng cơ, còn Cẩm An Hầu phụ tá.
Con của bọn họ chắc chắn sẽ là những người cao quý nhất trên đời này.
Đừng sợ, Tịch Nhan, trẫm sẽ đến với nàng nhanh thôi.
“Khụ… Khụ…”
“Bệ hạ…”
Thành Thái hậu khẽ gọi, Chính Khang đế mở mắt ra.
Không biết Phương Thái hậu đã rời đi từ khi nào, trong phòng chỉ có Thành Thái hậu.
Sắc mặt Thành Thái hậu rất đau lòng, bà rót một chén nước, tự tay bưng đến cho Chính Khang đế.
“Đa tạ mẫu hậu.”
Chính Khang đế uống một hơi cạn sạch, trong ánh mắt là vẻ bình tĩnh chưa bao giờ có.
“Mẫu hậu, sao người vẫn chưa đi?”
Ánh mắt Thành Thái hậu từ ái, bà lại chẳng nói gì.
Chính Khang đế cười tự giễu, “Mẫu hậu sợ trẫm đột nhiên quy thiên sao?”
“Bệ hạ, lời như vậy sao con… sao con có thể nói chứ? Con không biết mẫu hậu khó chịu thế nào đâu, nếu có thể đổi một mạng lấy một mạng, mẫu hậu nguyện đổi cho con khoẻ mạnh.”
“Mẫu hậu…”
Ban đầu Phương Thái hậu tức bệ hạ, tức bệ hạ chặt đứt đường lui của Phương gia, trực tiếp truyền ngôi vị hoàng đế cho Hiền Vương.
Đi được một đoạn rồi lại hơi hối hận, dù sao cũng là nhi tử ruột của mình, bà ta thật sự không nên đi luôn.
Bà ta quay lại, đúng lúc nghe thấy lời Thành Thái hậu nói, bà ta giận sôi máu.
Được thôi, bọn họ mẫu từ tử hiếu, mình chỉ là một người ngoài.
Bà ta phất tay áo, nổi giận đùng đùng rời đi, lần này không hề quay đầu lại nữa, đi không ngừng.
Chưa đến Thọ An Cung đã thấy Lương phi lảo đảo chạy đến.
“Thái hậu, thần thiếp nghe nói bệ hạ…”
“Không sai, bệ hạ đã hạ chỉ, phong An phi làm Ý Đức Hoàng hậu, Hiền Vương là Thái tử, chọn ngày đẹp để đăng cơ rồi.”
“Cái gì? Thái hậu, tuyệt đối không thể được… Sao bệ hạ có thể hồ đồ như vậy chứ, có phải hắn bị Thành thị mê hoặc, nhất thời hồ đồ không…”
Mặt Phương Thái hậu trầm xuống, “Im miệng! Bệ hạ là ai, có thể để cho ngươi tùy tiện nói linh tinh sao.
Nếu ngươi không sợ chết thì đi mà chất vấn bệ hạ trực tiếp.
Hoặc là nếu ngươi thông minh hơn, tự nguyện tuẫn táng lúc hầu bệnh cạnh bên bệ hạ hàng ngày, như vậy người làm Hoàng hậu là ngươi, Càn nhi cũng có thể nhận được ngôi vị hoàng đế!”
Bà ta nói một tràng, thật lâu sau Lương phi mới hiểu ra.
“Thành thị… chết rồi?”
“Hừ, ngươi cho rằng vì sao bệ hạ lại đột nhiên thoái vị?”
Phương Thái hậu phẫn nộ tiếc nuối, mình dốc hết sức, một lòng muốn nâng đỡ nhà mẹ đẻ.
Nhưng chất nữ này quá ngu xuẩn, vào cung nhiều năm rồi mà không chiếm được trái tim bệ hạ.
Cùng là hầu bệnh, nàng ta bị bệ hạ răn dạy, còn Thành thị lại có thể nhận được phong hào Hoàng hậu.
Lương phi vẫn đang ngây người, Phương Thái hậu hừ lạnh một tiếng, xoay người vào Thọ An Cung.
Thánh chỉ lập Thành thị làm Ý Đức Hoàng hậu và Hiền Vương được lập làm Thái tử nhanh chóng truyền ra ngoài cung.
Chuyện Ý Đức Hoàng hậu nguyện hy sinh vì bệ hạ cũng đã truyền ra.
Sau khi nghe xong, Úc Vân Từ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trước kia nàng từng nghe nói có người sẽ không màng tất cả vì tình yêu.
Nhưng nữ tử như Thành Tịch Nhan vẫn hiếm thấy, vì tình yêu mà nàng ta có thể vứt chồng bỏ con; vì tình yêu mà nàng ta có thể chịu đựng chuyện bên cạnh hắn có nhiều nữ nhân như vậy.
Cũng vì tình yêu, nàng ta còn chọn cái chết, không hề chùn bước.
Nữ tử như vậy, e là đã bị tình yêu mê hoặc trái tim, đã bị điên rồi.
Có lẽ trong xương cốt của cô nương Thành gia đều có gen điên, Thành Băng Lan là thế, Thành Tịch Nhan cũng vậy.
Khác là Thành Băng Lan không khống chế được sự điên cuồng của mình, chọn cách làm hại người khác để tìm niềm vui.
Còn Tịch Nhan, từ đầu đến cuối chỉ đuổi theo cái mình muốn, những thứ khác nàng ta có thể vứt bỏ hết.
Những người hoặc đồ vật bị nàng ta vứt bỏ sẽ có kết cục thế nào, nàng ta hoàn toàn chẳng quan tâm.
Sau khi chết, nàng ta có thể hạ táng với bệ hạ, có thể xem như ước gì được nấy.
Không biết liệu nàng ta có hối hận trên con đường hoàng tuyền không? Dưới chín suối, liệu nàng ta có gặp được nguyên chủ chết oan không?
Tâm trạng Úc Vân Từ phức tạp, nàng khẽ thở dài..