Quả nhiên bọn họ là cha con.
Nam tử kia nhìn qua, bày tỏ vẻ cảm kích với nàng.
Nàng rất muốn nói, nàng không cần cảm kích, nàng chỉ cần Cẩm Nhi.
Nhưng nàng không thể nói ra, đó là con hắn, bọn họ mới là cốt nhục chí thân.
“Cảnh phu nhân, có thể qua bên này nói chuyện được không.”
Nàng vốn xinh đẹp, hắn cũng là nam tử xuất sắc, và cả Cẩm Nhi hắn bế trong lòng nữa.
Người không biết nhìn qua còn tưởng là một nhà ba người.
“Được.”
Mấy người bước sang bên cạnh, đứng dưới một cây phong đỏ.
Gió thu thổi qua, lá cây bắt đầu nhảy múa như những con bươm bướm.
“Xin hỏi ngươi là?”
Nàng hỏi, dù đã đoán ra thân phận của hắn, nàng vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.
Không ngờ hắn còn chưa trả lời, Cẩm Nhi đã cướp lời, “Cữu mẫu, đây là cha cháu.”
Hình như bé con nhớ ra gì đó, hỏi, “Cha, nương đâu?”
Trẻ con vẫn còn khá mơ hồ với khái niệm sống chết, nghĩ cha có thể xuất hiện thì chắc chắn là nương cũng sẽ không sao.
Con ngươi đen lúng liếng của bé đảo quanh khắp nơi, nhưng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong trí nhớ.
“Nương của con… không còn nữa rồi.
Sau này cha ở bên con, được không?”
Đàn Cẩm gật đầu, đôi tay nhỏ càng ôm chặt cổ hắn hơn.
Quan hệ huyết thống của hai cha con làm nàng khá cảm động.
Nhớ đến lúc Hầu gia nói phụ thân của Cẩm Nhi hứa sẽ không cưới sinh nữa, nàng đánh giá cao nam tử trước mặt hơn một chút.
Nàng không thể ích kỷ như vậy được, không thể vì sự luyến tiếc của bản thân mà ngăn cha con người khác đoàn tụ.
“Đàn… công tử sẽ ở kinh thành bao lâu?” Đắn đo một lát, nàng vẫn gọi hắn là Đàn công tử thì tốt hơn.
“Chúng ta sẽ lên đường ngay lập tức.” Đàn Mặc Ngôn trả lời nàng, sau đó khẽ hỏi nhi tử trong lòng, “Cẩm Nhi, lát nữa con và cha sẽ về nhà, được không?”
Nhanh như vậy?
Nàng cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng đôi mắt đỏ ửng đã tiết lộ cảm xúc của nàng.
Đàn Cẩm nghiêng đầu nhìn nàng.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng bé đã loáng thoáng hiểu ra bọn họ sắp phải chia ly.
Nước mắt bắt đầu tích tụ lại trong đôi mắt, miệng bé mếu máo.
“Cẩm Nhi, chờ con lớn hơn một chút, cha sẽ đưa con đến thăm cữu cữu và cữu mẫu, được không?”
Đàn Cẩm không biết trả lời thế nào, bật khóc “òa” một tiếng.
Khóc đến nỗi ruột gan nàng quặn thắt, nước mắt đầm đìa, nàng quay đầu đi, ra sức dùng khăn lau nước mắt.
“Cẩm Nhi ngoan… cùng cha về nhà đi, sau này nhớ cữu cữu cữu mẫu thì đến thăm chúng ta.”
Dùng hết toàn lực nói xong, nàng đã rơi lệ đầy mặt.
Không biết khi nào, một bóng người cao gầy đã đứng phía sau nàng, tay đặt lên vai nàng.
Nàng như tìm được chỗ để dựa vào, suýt nữa thì người mềm nhũn.
Người phía sau duỗi bàn tay to đến, vững vàng đỡ lấy cơ thể nàng.
Phu thê bọn họ đều có diện mạo xuất chúng, dù đứng đâu cũng có thể hấp dẫn vô số ánh mắt.
Thêm cả hai cha con Đàn gia xuất sắc bên cạnh, có vài người đã dựa vào những câu truyện trong thoại bản trong đầu mà tạo ra vở kịch yêu hận tình thù rắc rối phức tạp.
Càng ngày càng nhiều người chú ý đến bọn họ, ánh mắt tìm tòi không ngừng hướng qua bên này.
Đàn Mặc Ngôn biết không nên ở lại đây lâu, hắn nói với bọn họ, “Mặc Ngôn đa đa hai vị, vậy thì, cáo từ.”
Nói rồi hắn ôm Cẩm Nhi đi qua tạm biệt lần cuối cùng.
Cẩm Nhi ló đầu ra từ trong lòng hắn, lúc này mới thấy cữu cữu cũng đến.
Cẩm Nhi biết sự uy nghiêm của cữu cữu, bé lập tức ngừng tiếng khóc, nấc nghẹn.
Úc Vân Từ lau khô nước mắt, bảo Cao thị và Hỉ Nhạc tiến lên, “Đàn công tử, hai vị này đều là người hầu hạ Cẩm Nhi, vô cùng ổn thỏa.
Tuy Cẩm Nhi còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại tinh tế.
Nếu tùy tiện đổi người thì e là sẽ không quen.”
“Cảnh phu nhân suy nghĩ thật chu đáo, hai người này ta nhận, Mặc Ngôn cảm tạ một lần nữa.”
Đàn Cẩm nhìn cữu cữu nhìn cữu mẫu, nhìn phụ thân mình, sau đó nhanh chóng hiểu ra.
Miệng bé mếu máo, từng giọt nước mắt to tròn lăn xuống.
“Cha, chúng ta ở cùng cữu cữu cữu mẫu, được không?”
Đàn Mặc Ngôn lắc đầu, “Đó là nhà cữu cữu cữu mẫu, chúng ta không thể ở lại đó mãi được.
Cha đồng ý với con, sau này con nhớ cữu cữu cữu mẫu thì cha sai người đưa con đến đây nhé.”
“Cẩm Nhi, cha cháu nói không sai.
Trẻ con đều phải ở cùng cha mẹ, nếu cháu nhớ chúng ta thì có thể đi thăm chúng ta bất cứ lúc nào.
Cháu nhớ lấy, sau này phải nghe lời cha cháu...”
Vẫn còn nhiều lời, nhưng Úc Vân Từ không nói tiếp được nữa.
Mắt Cẩm Nhi sưng đỏ, mũi cũng ửng hồng, bộ dáng khóc thút thít khiến nàng đau lòng.
Cao thị và Hỉ Nhạc ai nấy kéo một cái bọc, dập đầu ba cái với hai phu thê bọn họ, sau đó đứng phía sau cha con Đàn thị.
Đàn Mặc Ngôn bế nhi tử hành lễ với bọn họ, lại cảm tạ ơn chăm sóc Cẩm Nhi của bọn họ một lần nữa.
Từ biệt không có tiếng động, chỉ có rơi lệ.
Sau khi bọn họ đi rồi, bóng người đã biến mất hoàn toàn, Úc Vân Từ cảm thấy linh hồn mình bị hút sạch, không thể chống đỡ được nữa.
Nàng quay đầu lại, nhào vào lòng Cảnh Tu Huyền khóc nức nở.
“Hầu gia… Ta không nỡ bỏ… không nỡ bỏ thằng bé…”
Hắn ôm nàng, lẩm bẩm nói nhỏ, “Ta biết.”
Hai người ôm nhau, trong mắt người khác thì đây là hành vi đồi phong bại tục.
Nữ tử xinh đẹp yểu điệu, nam tử cao gầy lạnh lùng, rất nhiều khách hành hương nhìn qua.
Có người hâm mộ, có người khinh thường, có người bắt đầu bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ bên này.
Nhưng e ngại khí thế toàn thân Cảnh Tu Huyền nên không có ai dám đến gần.
Cẩm Nhi đi rồi, dù phong cảnh trong núi có đẹp thì nàng cũng không có hứng thú.
Nàng khóc rất lâu, cuối cùng cũng ngừng, ngẩng đầu nhìn lá phong rụng xuống.
Sau đó nàng lấy ra một chiếc lá từ trong ống tay áo, Cẩm Nhi vừa mới tặng nó cho nàng.
“Hầu gia, chúng ta về đi.”
“Được.”
Sau khi quay về Hầu phủ, nàng ủ rũ ngồi dựa vào giường, chẳng muốn làm gì, chẳng muốn nhúc nhích.
Thải Thanh và Truyện Họa đều biết tâm trạng nàng không tốt nên đi đường rất nhẹ nhàng.
Cảnh Tu Huyền ngồi cạnh nàng, mắt rủ xuống.
Bày bữa tối xong, các hạ nhân lui hết ra ngoài.
Hắn kéo nàng dậy, “Ăn chút gì đi.”
“Hầu gia, lòng ta khó chịu.” Nói xong nàng kéo lấy tay hắn đặt lên ngực mình, “Nơi này trống rỗng một khoảng lớn, từ nhỏ người khác đã nói thân duyên của ta mỏng.
Ngoài tổ mẫu ra, ta không có người thân nào khác.
Cẩm Nhi là người ta thân đầu tiên ở đây, chàng không biết ý nghĩa của thằng bé đối với ta đâu.
Nếu nói ta cứu rỗi thằng bé, không bằng nói là thằng bé đã trấn an tâm trạng bối rối bơ vơ của ta.”
“Chúng ta vẫn sẽ gặp lại thằng bé.”
Nàng lắc đầu, nước mắt chảy xuống, “Hầu gia, chúng ta đều biết, khả năng này cực kỳ nhỏ.”
“Sẽ có ngày đó, ta bảo đảm.”
Nàng ôm lấy eo hắn, chôn mặt vào ngực hắn, khóc nức nở.
Ngày hôm sau nàng đã điều chỉnh lại tâm trạng, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra sự nhung nhớ trong đôi mắt nàng.
Nàng sẽ tản bộ trong vườn, yên lặng nhìn ổ kiến trên mặt đất rồi ngây ra.
Có lúc nàng sẽ lẳng lặng ngồi trong phòng Cẩm Nhi, ngồi ở đó rất lâu.
Nàng sờ đông sờ tây, cứ nghĩ biết đâu Cẩm Nhi sẽ nhảy ra từ chỗ nào đó, khẽ gọi nàng, “cữu mẫu”.
Tâm trạng chủ tử không tốt, hạ nhân cũng áp lực theo.
Bầu không khí trong phủ rất áp lực, nàng biết nguyên nhân, nàng hiểu, nhưng lại không có sức để thay đổi.
Tiết thu ngày càng đậm, hôm sau lạnh hơn hôm trước, lá trên cây rụng càng nhiều.
Nàng đứng dưới gốc cây, ngửa đầu nhìn ngọn cây, dường như bên tai vẫn vang lên tiếng cười nói vui đùa của trẻ con.
Hình ảnh chơi đùa với Cẩm Nhi không ngừng hiện lên trước mắt.
Bây giờ thằng bé đến đâu rồi? Liệu thằng bé có đói không, có khóc không? Có Cao thị và Hỉ Nhạc ở bên, chắc thằng bé sẽ nhanh chóng thích ứng thôi.
“Gâu… Gâu…”
Tiếng chó sủa kéo nàng quay lại từ trong mạch suy nghĩ, nàng cúi đầu, nhìn thấy một cục trắng tinh bên chân mình, chạy tới chạy lui như một cục kẹo bông gòn.
Ai mang bé cún này vào đây vậy?
Nàng nghĩ vậy, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy một bóng người cao gầy.
Hốc mắt nàng nóng lên, “Hầu gia…”
“Đây là tuyết sư khuyển chỉ có ở Lũng Bắc, rất thông minh.”
Nhìn con vật nhỏ vẫn đang lăn qua lộn lại bên chân nàng, nàng rất cảm động, bèn nở một nụ cười, “Hầu gia có tâm.”
Nàng khom người bế cún con lên.
Cún con đeo một chuỗi chuông bạc trên cổ, chuông xâu lại bằng tơ đỏ, nhìn rất thích.
Nàng nhìn nó, nó cũng nhìn nàng, trông rất ngoan ngoãn.
“Đúng là đáng yêu, chúng ta lấy cho nó cái tên đi.”
“Phu nhân lấy đi.”
Nàng cười, nhìn lá trên cây rụng xuống, “Hay gọi là Diệp Tử đi.”
Tên này nghe rất kỳ lạ, không giống tên chó, nhưng nàng vui là được.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt mang theo vẻ quan tâm, biết nàng vẫn chưa thoát ra khỏi sự thương cảm khi phải xa cách.
“Công chúa điện hạ…” Truyện Họa vội vàng vào sân, gấp gáp hành lễ, “Nô tỳ gặp Hầu gia… Có một nha đầu lạ mắt đến, nói là… Lão phu nhân Khuông gia… mang theo người đến Vệ gia, đòi nghiệm thân cho Vệ tiểu thư…”
Cái gì?
Khuông lão phu nhân bị ai xúi giục, sao lại dẫn người đến Vệ gia làm loạn? Vệ Thanh Anh chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, sao mà chịu được chuyện này.
“Khuông thiếu gia đâu? Ngươi có hỏi không?”
“Nô tỳ… hỏi rồi ạ… Khuông thiếu gia… ở Vệ gia.”
“Mau chuẩn bị xe ngựa.”
Xem ra chuyện rất tồi tệ, ngay cả Đình Sinh cũng không ngăn cản được, có lẽ Khuông lão phu nhân đang rất giận dữ nên Đình Sinh mới sai người đến đây mời nàng, muốn nàng đến cứu.
Dặn dò xong, nàng vừa bỏ lá cây xuống vừa nhanh chóng về phòng soi gương, chỉnh lại vẻ ngoài, nói với Cảnh Tu Huyền: “Hầu gia, ta đi xem xem.”
Hắn đồng ý, sai Tả Tứ đi theo.
Trong Vệ phủ, Vệ đại nhân không có nhà.
Vệ Thanh Anh quỳ gối trước mặt Khuông lão phu nhân, mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy khó kiềm chế.
Còn Khuông Đình Sinh cũng quỳ với nàng ấy, thấp giọng cầu xin tổ mẫu mình thương tình.
“Tổ mẫu, người về đi.
Tôn nhi xin người, nếu người thật sự muốn làm vậy, Vệ cô nương sẽ phải làm người thế nào, sau này tôn nhi làm gì còn mặt mũi nào để gặp người khác?”
Khuông lão phu nhân ngồi trên ghế bành, gương mặt luôn nghiêm túc bây giờ đã vô cùng tức giận.
Bà chỉ vào Vệ Thanh Anh, “Hay lắm, còn chưa vào cửa Khuông gia mà đã khiến Đình Sinh dám ngỗ nghịch với cả tổ mẫu…”
“Lão phu nhân, Thanh Anh không có…”
“Ngươi còn nói không có, vậy ta hỏi ngươi.
Ngày ấy ở Ngọc Trinh Quán, ngươi có mất trong sạch không? Ngươi nhìn ta, trả lời ngay!” Khuông lão phu nhân gầm lên giận dữ, đập bàn.
Vệ Thanh Anh run bắn người, miệng đắng chát, đôi mắt bất giác nhìn sang Khuông Đình Sinh.
Hắn lắc đầu, ý bảo nàng nhất định phải im lặng, tuyệt đối không được thừa nhận.
“Ta đang hỏi ngươi, ngươi nhìn Đình Sinh làm gì?”
Khuông lão phu nhân thấy nàng như vậy thì càng tức hơn.
Thấy thế nào cũng ngứa mắt, với nhân phẩm và tướng mạo của tôn tử của mình, nếu không phải là do nàng ta thì sao phải lo không cưới được cô nương tốt hơn chứ.
Khuông Đình Sinh bình tĩnh nói: “Tổ mẫu, rốt cuộc người nghe được lời đồn từ đâu, sao lại có thể tùy ý nghi ngờ sự trong sạch của Vệ cô nương chứ?”
“Cháu vội vã che giấu cái gì? Sao Khuông gia lại nuôi dạy ra một đứa con cháu như vậy không biết? Một nữ tử thất trinh mà cháu còn che chở như báu vật.
Cháu nói xem, làm thế nào để cháu không phụ lòng liệt tổ liệt tông Khuông gia, làm thế nào để cháu không phụ lòng người cha đã chết của cháu? Làm thế nào để không phụ lòng ta?”
Khuông lão phu nhân vô cùng đau đớn, bà vốn không thích đính hôn với Vệ gia, nhưng tôn tử cứ khăng khăng kiên quyết, con dâu cả cũng nói hết lời hay, bà cân nhắc rất lâu mới miễn cưỡng đồng ý.
Nào ngờ cô nương Vệ gia đã mất trong sạch từ lâu.
“Vệ cô nương, nếu ngươi là một cô nương tốt và biết điều thì tất nhiên phải biết mình nên làm gì.
Lão bà tử ta không phải là không biết đạo làm người, ta đồng ý với hôn nhân của các ngươi là do không có thành kiến với Vệ gia các ngươi, không bất mãn với phẩm chất của ngươi.
Nhưng nếu ngươi đã thật sự thất trinh thì ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, ngươi có tư cách gì để gả cho nam nhi tốt như Đình Sinh?”
Vệ Thanh Anh cắn chặt môi, nén nước mắt.
Chuyện xảy ra ở Ngọc Trinh Quán là cảnh ngộ mà nàng vĩnh viễn không muốn nhớ lại.
Bây giờ bị người ta tàn nhẫn vạch trần, nàng cảm thấy như bị lột sạch quần áo rồi quất roi, hận không thể tìm khe đất mà chui vào.
Đúng vậy, nàng không có tư cách gì để gả cho bất cứ ai.
Nhưng Khuông thiếu gia có ơn với nàng, nàng phải báo ơn!
Thấy nàng như vậy, Khuông lão phu nhân đã biết tất cả.
Ánh mắt bà chợt trở nên nguy hiểm hung ác, phất tay ra hiệu với các bà tử.
Hai bà tử này được mời từ bên ngoài về, đều là bà mụ.
Bọn họ ra tay, có thất trinh không, cứ nghiệm là biết
Khuông Đình Sinh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Khuông lão phu nhân, “Tổ mẫu… do tôn nhi không tốt.
Đúng là Vệ cô nương… đó là vì tôn nhi lỗ mãng, lần đầu tiên gặp Vệ cô nương trong núi rừng đã yêu nàng ấy, tình khó khống chế...!“
“Đình Ca Nhi!”
Khuông lão phu nhân hét lên thất thanh, cắn chặt răng.
Nước mắt cố kìm nén của Vệ Thanh Anh chảy xuống, nàng nhìn hắn.
Hắn dùng ánh mắt trấn an nàng, nói tiếp: “Ngàn sai vạn sai đều là lỗi sai của Đình Sinh, không liên quan gì đến Vệ cô nương, xin tổ mẫu trách phạt!”
Úc Vân Từ vừa mới vội vã chạy đến đã nghe được lời hắn nói, nàng vừa đau lòng vừa buồn.
Đình Sinh mới mười một tuổi thôi, vì sao đã phải gánh nhiều trách nhiệm như vậy cơ chứ.
Lý do thoái thác này, không chỉ nàng không tin, Khuông lão phu nhân cũng không tin.
Một thiếu niên mười một tuổi, dù vóc người có cao thì cũng không chắc là có thể làm được chuyện khuê phòng.
“Công chúa điện hạ, sao ngài lại đến?”
Khuông lão phu nhân ngạc nhiên đứng dậy, thi lễ với nàng.
Nếu là trước đây, nàng sẽ đỡ bà dậy để người già không phải khom lưng.
Nhưng hôm nay nàng tức giận nên nàng nhận hết lễ của bà.
“Khuông lão phu nhân, ta không biết bà nghe ai xúi giục mà lại đi làm khó đứa trẻ nhà mình.
Bà không nghĩ người nọ có ý định gì sao, người đó đâu có mong Khuông gia được yên ổn? Bà không những không tin đứa trẻ nhà mình, còn làm theo ý người khác, ép chúng phải đau khổ.
Nếu thật sự có mệnh hệ gì, bà hối hận không kịp đâu!”
“Công chúa điện hạ không biết chuyện rồi, trước đó cô nương Vệ gia thất trinh, sau đó lừa hôn.
Khuông gia ta đổ hết máu và mồ hôi vì Đại Triệu, bây giờ trong nhà chỉ còn duy nhất một nam nhi là Đình Sinh.
Tuổi tác thần phụ đã cao, không thể chịu được nỗi khổ nào nữa, chỉ mong Đình Sinh có thể cưới được một thê tử tốt, hòa thuận mỹ mãn, làm rạng danh Khuông gia một lần nữa.”
Khuông lão phu nhân nói, đôi mắt già nua đong đầy nước mắt.
Đúng là bà rất đau khổ.
Úc Vân Từ khẽ thở dài, tiến lên đỡ bà dậy, “Ta biết nỗi khổ của lão phu nhân.
Nhưng Thanh Anh là một cô nương tốt, còn Đình Sinh thì lớn lên bên bà, hắn là người thế nào, chẳng lẽ bà không biết rõ sao? Cô nương mà hắn nhìn trúng chắc chắn là có chỗ hơn người, bà nói xem có phải không?”
“Điện hạ, thần phụ tạm thời không đề cập đến tính nết của Vệ cô nương, nhưng sự trong sạch của nàng ta liên quan đến Khuông gia chúng ta… Thần phụ không thể mặc kệ không hỏi được đúng không?”
“Hỏi cũng không thể hỏi bằng cách này được, bà mang theo các bà tử đến cửa, chưa phân trắng đen mà đã đòi nghiệm thân nàng ấy.
Đổi thành cô nương nhà nào cũng không chịu nổi nỗi nhục nhã thế này.”
“Nếu ta không nghiệm thì tương lai sao có thể đi gặp liệt tổ liệt tông?”
Khuông lão phu nhân vô cùng đau thương, những vết hằn rãnh trên gương mặt già nua đó thô như thể bị khắc lên, chỗ nào cũng mang vẻ đau khổ.
“Lão phu nhân, bà nghe ta khuyên một câu.
Dù cho người khác có nói gì, bà nghe thôi là được.
Thế gian này có rất nhiều người bụng dạ khó lường, lần trước Đình Sinh được bệ hạ phong thưởng, e là có người ghen tỵ nên mới sinh sự vô cớ, mượn điều này để chèn ép Khuông gia.”
Nếu nàng đoán không sai, người gây sóng gió sau lưng nhất định là Thành Băng Lan.
Chuyện của Vệ Thanh Anh, ngoài bọn họ - những người che giấu giúp - thì cũng chỉ còn lại Thành Băng Lan.
Đã rất nhiều ngày nàng chưa nghĩ tới cái tên này, bây giờ nghĩ đến, vẫn ghê tởm như thường.
“Công chúa điện hạ, thứ cho thần phụ khó tuân mệnh.”
“Lão phu nhân, ông trời biết rõ sự hy sinh của Khuông gia với Đại Triệu.
Toàn bộ Khuông gia, không chỉ có một mình bà sống trong nỗi khổ đau.
Bà nhìn tôn tử của bà xem, hắn mới chỉ mười một tuổi mà đã phải gánh vác toàn bộ vận mệnh của gia tộc.
Nỗi khổ của hắn, bà có biết không?”
Nhắc đến cháu trai của mình, sao lão phu nhân có thể không thương cơ chứ.
Chính bởi vì thương cháu trai nên bà mới càng muốn cháu trai cưới một cô nương trong sạch, có thể giúp đỡ cháu.
“Điện hạ, sở dĩ thần phụ muốn nghiệm thân cô nương Vệ gia là vì không muốn cháu trai mình chịu thiệt thòi…”
Khuông Đình Sinh quỳ dập đầu, “Tổ mẫu, có thể cưới được Vệ cô nương là phúc mà tôn nhi đã tu luyện được ở kiếp trước, tôn nhi không chịu thiệt.”
“Đứa nhỏ ngốc này… Có phải nàng ta đã cho cháu uống canh mê hồn không?”
Sắc mặt Khuông lão phu nhân rất đau lòng, ánh mắt nhìn Vệ Thanh Anh càng căm ghét hơn.
Tất cả là tại nữ tử không biết liêm sỉ này, rõ ràng là đã thất thân với người khác nhưng vẫn còn quấn lấy cháu trai của bà.
“Ngươi… nếu ngươi vẫn còn một chút thể diện thì đừng quấn lấy Đình Sinh nữa.”
“Lão phu nhân…” Vệ Thanh Anh đau đớn, nhưng không thể nói câu nào.
“Tôn nhi nói rồi, chính tôn nhi đã huỷ đi sự trong sạch của nàng ấy.
“Nghiệp chướng này!” Khuông lão phu nhân giơ quải trượng trong tay lên đánh Đình Sinh.
Đình Sinh cũng không né, trượng gỗ đập mạnh vào tấm lưng gầy yếu của hắn.
“Sao cháu lại không tránh chứ?” Khuông lão phu nhân đau lòng, không ngừng gõ quải trượng.
Úc Vân Từ cảm thấy trong mắt mình toàn là nước mắt, mấy ngày gần đây nàng rất mau nước mắt, một chuyện nhỏ thôi cũng khiến nàng đau lòng rất lâu.
Nàng muốn trách Khuông lão phu nhân, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Một người già mất trượng phu mất con, gửi gắm hy vọng duy nhất lên người cháu mình, có gì sai sao?
Còn cả Đình Sinh nữa, sinh ra là người Khuông gia, lưng đeo gánh nặng to lớn.
Bả vai gầy yếu của hắn còn có thể gánh vác được bao lâu?
Vệ Thanh Anh thì sao?
Xảy ra chuyện như vậy, thân là người bị hại, còn bị người đời làm nhục và đối xử lạnh nhạt, nàng ấy vô tội đến nhường nào?
Tất cả trách ai? Muốn trách thì chỉ có thể trách thói đời này, trách sự trọng nam khinh nữ tàn ác này.
Khuông lão phu nhân khóc không thành tiếng, trên gương mặt dãi dầu sương gió là vẻ thất vọng, là vẻ đau lòng.
Bà nhìn đứa cháu duy nhất, đôi mắt dần ảm đạm xuống.
Toàn bộ thính đường ngập tràn sự thương cảm, thật lâu vẫn chưa tiêu tan.
Úc Vân Từ khẽ thở dài, đi qua đỡ Khuông lão phu nhân, “Lão phu nhân, con cháu có phúc của con cháu, sao ngài không nghĩ thoáng hơn, chỉ cần con cháu vui vẻ, những cái khác cần gì phải để ý.”
“Điện hạ, nói thì dễ, làm mới khó.”
Khuông lão phu nhân vịn tay nàng đứng dậy, một tay cầm quải trượng, loạng choạng đi ra ngoài.
Lúc sải bước qua người Khuông Đình Sinh, nước mắt bà tuôn ra ào ạt, bà đau lòng hỏi, “Đình Ca Nhi, con nói cho tổ mẫu, vì sao, đây là vì sao chứ?”
Khuông Đình Sinh không thể trả lời tổ mẫu của mình, chỉ có thể liên tục dập đầu áy náy.
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Hắn cũng từng hỏi mình như vậy vô số lần.
Nhưng không ai có thể trả lời hắn, hắn biết, đây là một câu hỏi không thể giải đáp.
Trừ khi hắn có thể đứng trên chỗ đủ cao, như vậy hắn mới dám nói cho người khác, rốt cuộc tất cả là vì sao.
Úc Vân Từ nhìn Đình Sinh và Vệ Thanh Anh đang quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói: “Các ngươi đứng lên đi.”
Còn hai bà mụ kia, tin rằng không cần nàng nói, Khuông lão phu nhân cũng sẽ lấp kín miệng bọn họ.
Đình Sinh và Vệ Thanh Anh đứng lên, Vệ Thanh Anh bước đến trước mặt nàng, thi lễ thật lớn.
“Thần nữ cảm ơn công chúa.”
“Ngươi là một cô nương tốt, người khác nói cái gì, cứ kệ bọn họ nói.
Ngươi phải nhớ lấy, ngươi không sai, không phải đau khổ vì lỗi lầm mà người khác phạm phải.”
“Điện hạ…”
Vệ Thanh Anh há miệng, lại quỳ xuống thi lễ lớn.
Chưa từng có ai nói những lời này với nàng.
Trong vô số đêm, nàng đều bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Những người trong giấc mơ có gương mặt dữ tợn, bọn họ cười ác độc, nhào đến chỗ nàng.
Nếu không phải là sợ phụ thân đau lòng thì nàng thật sự muốn chết quách đi cho xong.
Nhưng nàng không chết, có Khuông thiếu gia che chở, nàng cảm thấy dù có nhiều gian nan thế nào đi nữa thì vẫn có thể bước qua.
Úc Vân Từ vỗ tay nàng ấy, rồi nhìn Khuông Đình Sinh.
“Các ngươi phải tốt đấy.”
“Đình Sinh hiểu ạ.”
“Ngươi…”
Lời còn lại chưa nói xong, Úc Vân Từ cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại.
Nàng có thể nghe được tiếng hô kinh hãi của Đình Sinh, có thể nghe thấy tiếng Vệ Thanh Anh sai người đi mời đại phu, cảm giác có người đỡ nàng lên giường, nhưng nàng chẳng thể nói gì.
Nàng nhanh chóng chìm vào trong bóng tối.
Chỗ nào cũng đen như mực, nàng hoảng sợ muốn kêu cứu, nhưng lại chẳng thể phát ra âm thanh nào.
Đột nhiên, một ánh sáng chậm rãi hiện lên từ phía xa, nàng mới thấy rõ mình đang đứng ở một nơi đồng không mông quạnh, không có một ai.
Phía trước là sương mù dày đặc, che khuất khung cảnh xung quanh.
Bỗng nhiên một đứa trẻ xuất hiện trên đồng cỏ hoang vu.
Nàng cố gắng mở to mắt, muốn nhìn rõ đứa trẻ kia, muốn biết đó có phải Cẩm Nhi không.
Nhưng dù nàng có cố gắng thế nào, nàng cũng chỉ có thể thấy một bóng dáng mơ hồ.
Hình như đứa bé kia rất vui mừng khi nhìn thấy nàng, đôi chân ngắn tũn chạy đến chỗ nàng.
Nàng nghe thấy tiếng trẻ con thanh thúy vọng lại.
“Nương, nương.”.