Nguyền Rủa Đảo Ác Mộng

Kết lễ, đối với thú nhân mà nói là một từ ngữ thần thánh, nhưng đối với tôi nó cũng không khác gì một cái gông xiềng.

Tôi nếu đã thoát ra được một lần há lại có thể cam tâm tình nguyện lại đi vào.

Ở đêm trước khi kết lễ, sau khi tôi đuổi An Mộc về học viện liền thu thập hành lý, mang theo một tấm bản đồ rời khỏi thủ đô.

Mà Blaise cũng không có phản ứng gì quá kích, chỉ là bình tĩnh khiến người ta ngưng việc chuẩn bị kết lễ lại, ngày hôm sau liền giúp tôi mang hành lý đưa lên tàu. Tôi không biết kết quả này đối với chúng tôi là tốt hay xấu, chẳng qua là tôi còn muốn đi khắp nơi một chút, mà hắn cũng tôn trọng quyết định của tôi.

Giữa đường tôi tìm một chỗ đứng liền xuống xe, đi tới một thành phố hoàn toàn xa lạ, có điều lúc này không giống với khi đi thủ đô, tôi cũng không sốt ruột, mà là đi một lượt cả thành phố rồi lại tiếp tục quá giang đoàn tàu khác.


Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, khi đi tới thành phố thứ ba Blaise rốt cục đuổi theo.

Khi đó tôi đang làm phục vụ trong một nhà hàng cao cấp, chuẩn bị tích góp tiền tiếp tục cuộc lữ hành, kết quả là đang khi đưa món ăn lại bị một tên điếc không sợ súng sờ mông, còn chưa chờ tôi xệ mặt xuống liền nghe đến thanh âm quen thuộc.

“Em mặc quần áo nhân viên tạp vụ thật đáng yêu.” Áo may ô màu đen, áo lót gia ôm lấy thân thể và quần sóoc nhỏ, phối hợp với lỗ tai lông xù cùng một cái đuôi loáng thoáng theo bước đi, một cái nơ bướm hồng nhạt quấn trên cổ, sao vừa nhìn liền biết là một con mèo đáng yêu, một con mèo duy nhất trong căn phòng, hiển nhiên là ông chủ nhà hàng có đặc thù sở thích nào đó mà không thể cho ai biết.

Mà đối mặt với sự trêu đùa của Blaise, tôi chỉ khom lưng hôn lên trên môi hắn một cái, “Tôi biết.”

…………………………

……………………………………

Đêm khuya, trong căn phòng cô tịch truyền đến từng tiếng thở dốc, tiếng nhục thể va chạm và tiếng nước dâm mĩ.

Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi nằm ở trên giường nhìn người đang không ngừng lên xuống chuyển động trên người tôi, tiếng rên rỉ bị đè nén khiến cho…cuộc hoan ái này gia tăng thêm một chút cuồng nhiệt.

Không nhịn được ngồi dậy câu lấy cổ Blaise, muốn chậm lại tốc độ của hắn, nhưng cảm giác được huyệt khẩu đang bao bọc lấy khí vật dưới thân siết chặt một cái, làm cho câu nói đến đến miệng biến điệu thành tiếng rên rỉ.


“A…… Bl, Blaise, anh thật sự dự định…… Theo tôi đi khắp nơi sao, tài sản sự nghiệp của anh…… Ưm, ha đừng, quá nhanh a……”

Blaise mạnh mẽ hôn người trong ngực, vòng eo mềm dẻo dưới tay khiến hắn hận không thể trực tiếp sát nhập vào trong cơ thể của mình vĩnh viễn không tách rời. Thừa dịp bóng đêm che dấu, xé ra toàn bộ mặt nạ dối trá trước kia, thật ra hắn và những thư tính khác không khác nhau là mấy, căm ghét hùng tính rời khỏi tầm mắt của mình, căm ghét hùng tính của mình nói chuyện cùng với những thư tính khác, ngay cả khuôn mặt lạnh lùng này cũng muốn khóa lại chỉ để một mình hắn chiêm ngưỡng.

Toàn thân em đều là của anh.

“…… Bl, Blaise?”

Mờ mịt nhìn người rõ ràng là đang có tâm sự, hơi nước trong mắt khiến khuôn mặt đối phương trở nên mơ hồ, vừa định lau nước mắt đi, đối phương lại thở gấp nằm nhoài trên người tôi, dấu vẻ mặt vào trong bóng tối.

Một lát sau, thanh âm ôn hòa quen thuộc vang lên, “…… Mấy ngày nay chạy qua chạy lại mệt mỏi quá rồi, có làm em đau không?”


Tôi lắc lắc đầu, “Không có, chỉ là, có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không cùng anh kết lễ được.” Dù cho anh đồng ý quên đi tất cả theo tôi đi khắp nơi.

Blaise cũng không đáp lại, từng chút từng chút một hôn nhẹ, ngậm cắn trên môi tôi, ôn nhu quyến luyến.

An Thụy, cho dù không kết lễ, anh cũng sẽ khiến cho những vị ‘anh trai’ kia của em nhìn thấy khung cảnh hạnh phúc của chúng ta, vĩnh viễn ở trong bồn hoa nhìn, cống hiến chất dinh dưỡng cho những cây hoa mà em thích nhất.

………………………………………………………………

END.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận