Nguyền Rủa Đảo Ác Mộng

Lúc trước khi rời khỏi đảo, tôi dứt khoát quyết liệt thả một cây đuốc, nếu như tôi cùng An Mộc trốn không thoát, tôi tình nguyện đồng thời chìm xuống với hòn đảo này, loại tháng ngày ám vô thiên nhật này tôi đã chịu quá đủ rồi.

Có lẽ là lửa kia cũng nhiễm phải oán hận của tôi, rất nhanh lan ra toàn bộ đảo, cây cối dễ cháy nối liền thành từng mảng từng mảng bức tường lửa, nhiễm đỏ phía chân trời, ngay cả nước cũng không thể dập tắt.

Khi thư phụ của tôi cùng đám tiểu thư tử phát hiện lửa đã không thể dập tắt được nữa, bọn họ bắt đầu chuyển qua đuổi theo chúng tôi, muốn đem tôi cùng An Mộc khóa vào trong lồng tre lần thứ hai, khóa ở bên cạnh họ.

Cuối cùng bọn họ đã trốn thoát, thế nhưng những thư tử kia cũng không may mắn như vậy.

Nhà An Nam nguyên bản ở ngay phía sau nhà tôi, càng gần trung tâm đảo, những thư tử kia vì muốn chiếm lấy An Nam, thừa dịp buổi tối sự đề phòng bị lơi lỏng liền đem thư tử của An Nam cùng bọn vệ sĩ đều trói lại, ở khoảnh khắc lửa cháy lên đó, bọn họ đang vội vàng thưởng thức thân thể dụ hoặc của An Nam, không chút nào ý thức được nguy hiểm đang từng bước một áp sát.

Khi bọn họ rốt cục khôi phục lý trí, thư tử của An Nam bị vứt tại ngoài phòng đã sớm bị đốt chết tươi, cho dù hốt hoảng thoát ra, nhưng bọn họ có thể chạy trốn ở đâu.

Từng bước từng bước một bị buộc đến phía sau núi, ngọn lửa nóng rực thiêu đốt bọn họ, phá nát da thịt của họ, cắn nuốt thời gian sinh tồn của bọn họ, đau đớn sâu tận xương tủy nhưng không ai dám ngoảnh bước lại, biển phía sau vách núi là hi vọng sống còn duy nhất của bọn họ, có tổng cộng năm người, cuối cùng chỉ có hai người còn sống —— An Nam cùng An Lục, ba người còn lại đã trở thành bia đỡ đạn cho bọn họ lúc đang nhảy vực, trở thành đệm chân, vĩnh viễn chết ở vùng biển này.

“Bởi vì lúc trước mày làm hư thuyền, mày biết bọn tao từ đảo trở lại bờ như thế nào không! Bọn tao chỉ có thể bám víu trên mấy tấm ván gỗ vụn vặt, từng chút một bơi đi, thư phụ còn chưa tới bờ đã không chống đỡ nổi mà chết ở biển!”

“Bởi vì mày, cả cuộc đời tao đều bị phá huỷ! Thư tử của tao cùng vệ sĩ đều bị lửa đốt chết, còn có khuôn mặt này của tao!” Nói đến, An Nam cầm lấy tóc của tôi buộc tôi ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt vặn vẹo khủng bố kia, “Khuôn mặt này đáng sợ phải không, ha ha ha ha…… Lúc tao đến bờ, toàn bộ vết thương do bị bỏng đã sinh mủ hủ nát, đó mới là thật sự đáng sợ ha ha ha ha ha ha……”

An Nam đã điên

Ánh mắt của tôi chuyển đến bên cạnh, trên đảo vốn có 18 người, còn sống cũng chỉ có 7 người, năm tiểu thư tử của tôi, An Nam và An Lục. Bây giờ bọn họ tìm đến rồi.

Trong mắt đám tiểu thư tử tràn ngập oán hận cùng phức tạp, nhất định bọn họ sẽ không đứng về phía tôi, dù sao cũng là thư phụ nuôi lớn bọn họ, mà tôi lại là người đã hại chết thư phụ. An Lục từ khi mới đến đã đứng ở phía sau đánh giá hoa cỏ xung quanh, cũng không biết đang suy nghĩ gì, bây giờ tôi bị trói lên, với sự oán hận của An Nam dành cho tôi, chỉ sợ là ngày hôm nay tôi cũng không cách nào toàn thân trở ra.

Thế nhưng kỳ quái là, hiện tại tôi cũng không sợ, trong lòng bình tĩnh như nước, tựa hồ từ lâu đã dự liệu được ngày đó sẽ đến.

“Tại sao mày lại không nói chuyện, A? Câm?! Hay là sợ đến nói cũng không nói được rồi!”

“…… Tôi đang nghĩ, thư phụ cho dù tuổi già, nhưng bọn họ sống ở biển đã lâu, cậu làm sao mà qua nổi.” Thư tử tuổi già bị thương không chết ở biển, nhưng hùng tử bị thương nặng lại có thể sống sót đến lúc lên bờ, nếu như không có vấn đề trong đó tôi mới không tin, tuy rằng không hứng thú biết quá trình, nhưng có thể kéo một chút thời gian, là hơn một chút hi vọng.

Vấn đề này hiển nhiên triệt để chọc giận An Nam, thanh âm bén nhọn nổ tung ở trong phòng hoa, đâm vào màng tai khiến người ta đau đớn.

“Còn không phải tại mày! Thư phụ vì để cho tao sống sót, đêm ngày thay phiên đẩy tao vào bờ, còn chưa tới nơi liền kiệt lực, lưu lại một mình tao giữa biển, mày biết tao tốn bao nhiêu sức mới có thể lên bờ không! Nếu như không phải vì mày, tao mới không bị Nam gia đuổi ra khỏi cửa, ngay cả tang lễ thể diện cho thư phụ cũng không có! Tao…”

“Đủ rồi, ở đây ồn ào cái gì.” An Lục rốt cục mất kiên nhẫn đẩy An Nam ra, “Lúc trước mày nói mày có thể mang bọn tao đến thủ đô ăn ngon mặc đẹp, thư phụ mới giúp mày, bây giờ mày nuốt lời cũng đừng cằn nhằn không yên cả ngày.”

Dứt lời An Lục ngồi xuống, nắm mặt của tôi nhếch miệng nở nụ cười, nửa bên mặt không bị thiêu hủy còn vặn vẹo khủng bố hơn so với bên kia, “An Thụy, mày thật dễ tìm nha, không chỉ ở thủ đô mở cửa hàng, còn sống rất tốt, uổng cho bọn tao nhớ mày như vậy, mày nói mày muốn bồi thường bọn tao thế nào.”

“…… Cửa hàng này tôi có thể cho anh.”

An Lục không thay đổi vẻ mặt tiếp tục cười, chờ câu sau của tôi.

Tôi trầm mặc chốc lát, buông mí mắt xuống, duỗi ra đầu lưỡi liếm nhẹ lên ngón tay hắn, ngậm nó vào trong miệng, lộ ra vẻ mặt dụ hoặc mà hắn thích nhất.

Tôi nghe được tiếng nuốt nước miếng quen thuộc, An Nam lại như bị điên xông lại đẩy An Lục ra, giơ đao muốn giết tôi, nhưng hắn lại trực tiếp bị An Lục trở tay ném lên tường, va vào thùng phân trong góc, trong khoảnh khắc mùi thối tràn ngập nhà kính trồng hoa.

Trong nhận thức của An Lục, hùng tử phải phục tùng thư tử, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, làm sao có đạo lý vượt quyền.

An Lục căm ghét nhìn An Nam một chút, ôm lấy tôi liền đi đến tầng gác.

Tôi biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại tê dại không muốn giãy dụa, cũng giãy dụa không ra.

Tôi cùng An Lục cũng đã kết lễ, hiện tại chỉ là đem chuyện cần làm sau khi kết lễ làm thêm một lần thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui