Nguyền Rủa Đảo Ác Mộng

Bị đặt ở trên chiếc giường quen thuộc, An Lục bắt đầu gấp gáp lôi kéo y phục của tôi, hiển nhiên cũng không tính cởi ra dây thừng đang trói tôi, dù sao cuối cùng chỉ cần hắn sướng, tôi như thế nào cũng không quan hệ.

Quần áo dần dần rớt xuống, từng cái từng cái dấu hôn nhạt màu lộ ra trước người tôi, tôi thấy được sự căm ghét trong mắt An Lục, quen thuộc đến mức khiến tôi không nhịn được cười ra tiếng. Đế quốc quy định mỗi hùng tử chỉ có thể có một thư tử, để tránh khỏi tình huống một hùng nhiều thư thân thể hùng tử sẽ không chịu nổi, mà tôi trên danh nghĩa tuy rằng chỉ có một thư tử là An Lục, nhưng trên thực tế lại có tới bốn cái thư tử.

An Lục vẫn căm ghét tôi, rõ ràng có thư tử là hắn, lại vẫn bị những người khác hưởng dụng. Hắn căn bản là không nghĩ đến, nếu như lúc trước hắn không mang theo những người khác bao vây tôi cùng An Nam, sau đó còn lấy cái thai ra uy hiếp, tôi căn bản cũng sẽ không cùng hắn kết lễ.

Ghét thì thế nào, hắn càng ghét tôi tôi càng vui.

“Sau khi rời khỏi đảo mày lại tìm được bao nhiêu thư tử nữa.” An Lục cúi xuống đè trên người tôi, bóp lấy cổ tôi, trong mắt tối tăm như thể chỉ cần tôi dám mở miệng hắn sẽ bóp chết tôi.

Nhưng tôi vẫn nở nụ cười, trào phúng đến cực điểm, “…… Nhớ mặt thì có mấy người, không nhớ rõ…… Không nhiều lắm.”

“Mày thực sự là không biết xấu hổ” trong nháy mắt An Lục buông tay ra tôi đột ngột ngồi dậy cắn một cái vào cổ của hắn, hung ác gặm nát động mạch dưới da thịt. Rất nhanh, một mùi vị tanh tưởi xộc vào miệng tôi, mặn chát, dính nhớp, tôi còn chưa kịp nhấm nuốt thì một nguồn sức mạnh đã đẩy tôi lại trên giường.

An Lục ấn lại cái cổ đang không ngừng chảy máu, tức giận trở tay tát tôi một cái, sau đó tôi chỉ cảm thấy một trận ong ong trong lỗ tai, ngay cả tiếng An Lục chửi bới cũng trở nên mơ hồ.


“Mày đồ tiện nhân, lại dám làm như vậy với tao! Có thư tử khác làm chỗ dựa là dám phản kháng nhỉ, thân thể này không biết đã bị tao chạm qua bao nhiêu lần, không cho tao sờ, tao càng muốn sờ! Cho mày tiện nhân này……”

Đầu lưỡi lạnh lẽo ác độc cùng với hàm răng sắc bén bắt đầu du tẩu ở trên thân thể tôi, đến mức khơi dậy từng mảnh từng mảnh da gà, giống như một con nhện lông, phun tơ, mở chân, đem tôi vây trong sào huyệt.

Không muốn.

Tôi thì thào.

Có thể là khiến tôi đầu váng mắt hoa chỉ để tôi há miệng, sau đó bị An Lục nuốt chửng.

Sau đó tôi mờ mịt nhìn thấy ánh mắt An Lục từ từ trở nên dại ra, máu cùng thịt ở trong mắt tôi từ từ chia lìa, thậm chí có khối thịt rơi xuống trên mặt tôi, nương theo dòng máu nhiễm đỏ drap trải giường dưới thân tôi.

Trong làn máu, lộ ra một khuôn mặt khác.

Đầu An Lục bị ném tới góc, đã không còn hơi thở, thi thể cũng bị đẩy xuống giường, tôi nhìn thấy môi của Blaise đóng mở như đang nói với tôi cái gì đó, lúc dây trói trên hai tay tôi được cởi, tôi ôm choàng lấy cổ của hắn, cùng hắn môi lưỡi giao triền.

Sự sợ hãi cùng tuyệt vọng bỗng chốc hóa thành dục vọng, tôi nhắm hai mắt, ở bên trong mặn chát máu tanh điên cuồng cùng Blaise giao triền lẫn nhau.

Sau khi rời khỏi đảo, mỗi khi đêm đến tôi đều mơ thấy cái đảo kia, cái đảo với bóng cây tầng tầng, âm u cô tịch, tràng cảnh bị An Lục khóa trong một cái sân nho nhỏ, tê dại nhìn một cái lại một cái bóng người mơ hồ đi vào ép tôi lên giường, dù cho thân thể nóng bừng, nhưng tâm lại cực kỳ lạnh giá.

Tôi cấp thiết muốn chứng minh là tôi đã thoát ra khỏi chỗ đó, cho dù tôi biết không đẩy Blaise ra có thể là một quyết định sai lầm.

Khi nhục thể va chạm, tôi thở gấp ôm chặt lấy Blaise, dưới thân khí vật bị dũng đạo hừng hực bao bọc, cắn mút, một lần lại một lần xuất ra tinh hoa, sau đó lại bị cắn nuốt đến cùng.

………………………………………………………………


Khi tôi tỉnh lại lần thứ hai, không biết đã là ngày thứ mấy, xem trang trí xung quanh hiển nhiên đã không phải là ở trong tiệm hoa.

An Mộc ngồi bên cạnh tôi, dụi vành mắt ửng hồng, thấy tôi tỉnh lại liền đưa cho tôi cho chén nước, sau đó an vị ở một bên, hình như đang giận dỗi, khi Blaise đi vào càng là trực tiếp nghệt mặt ra, chạy vụt ra ngoài.

An Mộc rõ ràng không phải giận tôi.

“Em cảm thấy tốt hơn không.” Blaise đi vào ấn xuống một nụ hôn trên trán tôi, liền hết sức quen thuộc ôm tôi vào trong ngực, mà cả người tôi vô lực ngay cả đẩy hắn ra cũng không được.

“Bác sĩ nói hôm đó chúng ta làm quá hăng, nên thân thể em còn không có trở lại bình thường nhanh như vậy, qua mấy ngày là tốt rồi, mấy ngày này tôi sẽ chăm sóc cho em.”

“……”

“…… An Mộc biết chưa.” Biết chuyện thư phụ chết rồi.

Blaise buông mắt xuống, đưa một thìa cháo đến miệng tôi, tôi không há miệng đừng nói nói, đợi đến tôi bắt đầu ăn sau khi mới lên tiếng, “Nó không biết, An Mộc còn quá nhỏ, cửa hàng bán hoa tiến vào cường. Trộm chuyện như vậy anh sợ sợ hãi nó, nên liền lừa nó nói cửa hàng bán hoa đang được sửa chữa, bọn em ở nơi này……còn những tên trộm kia…mấy đứa nhỏ, nể tình bọn chúng còn chưa thành niên, anh ném bọn chúng vào quân đội, ngoan ngoãn cải tạo, sau đó nói không chừng còn có thể cống hiến cho đế quốc.”

Trộm.


Tôi cũng hy vọng là như thế.

“Hắn là thư tính đã cùng tôi kết lễ.” Đây là sự thật không thể từ chối, đăng ký ở đế quốc, thư tính hợp pháp của tôi.

“Không.”

Tôi ngẩng đầu nhìn Blaise, một đôi môi ôn nhiệt hạ xuống, nhẹ liếm đi vệt nước ở khóe miệng tôi sau đó liền cùng môi của tôi giao điệp.

“Thư tính cùng em kết lễ là anh, vì thế nên An Mộc gần đây đang luyện tập gọi anh là thư phụ.”

……

“Em thuộc về anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận