Tiêu Ngô Đồng rất nhanh đưa ra quyết định.
Y lựa chọn theo những thanh âm quỷ dị của Trùng tộc trước, ngoài dự đoán chính là những thanh âm đám sâu kia nghe thì rất gần nhưng trên thực tế lại cách tương đối xa.
Dưới sự chỉ huy của hệ thống, liên tiếp xuyên qua mấy khu vực phân cách, y mới tìm được ngọn nguồn thanh âm kia.
Đây là một cửa ống dẫn, không biết ngày thường dùng để đưa thứ gì, toàn bộ ống dẫn tương đối sạch sẽ, mà cửa ống dẫn sắt thép vốn đóng lại, cũng tùy ý mở ra.
Trong phòng không có nửa bóng người mà thanh âm Trùng tộc ở chỗ này đã gần như tiếng chuông nổ vang thật lớn, đủ để chấn hai tai người ù ù.
Xem ra số lượng sâu ở đối diện so với dự tính của Tiêu Ngô Đồng còn khổng lồ hơn.
Cửa ống dẫn rất lớn biến tướng trở thành thứ khuếch đại âm thanh, Tiêu Ngô Đồng đứng ở cửa vào nhìn vào bên trong, quanh co khúc khuỷu không thấy được cái gì.
“Ta phải đi xuống.
” Y thu người, vừa nói vừa đặt đồ vật bén nhọn trên người thu vào nhẫn trữ vật.
Đến lúc này, hệ thống nghiêm túc phản đối: “Ngươi không thể đi xuống.
”
“Ta không biết thực lực của người tu tiên có thể lớn đến cái trình độ nào, có thể giết chết bao nhiêu con sâu rết.
Nhưng ngươi nghe động tĩnh kia một chút xem, nghe giống một con sâu có thể phát ra cái thanh âm đấy à!?”
“Ta không cho ngươi đi tìm chết.
”
“Tại sao lại không chứ.
” Tiêu Ngô Đồng cong cong khóe môi, động tác y nhẹ nhàng lại hoạt bát, thanh âm ngọt ngào lại đáng yêu, đôi mắt to màu nâu nhạt sóng nước lấp loáng: “Nếu ta thật sự đã chết, ngươi làm hệ thống không phải là có thể rời khỏi thân thể ta, đi tìm một người nguyện ý làm ảnh đế chân chính sao?”
“Ngươi đang nói cái gì đó!?” Hệ thống ngoài dự đoán phẫn nộ gào lên: “Ta tuyệt đối không phải cái loại hệ thống rác rưởi kia, ngồi nhìn ký chủ của mình tìm chết!”
“Được rồi được rồi ~” Tiêu Ngô Đồng chắp tay trước ngực với hư không, khẩn cầu nói: “Đều là ta nói sai, hệ thống thống đừng tức giận ~ Ngô Đồng Đồng nhất định sẽ ngoan ngoãn ~”
Được thanh âm ký chủ nhõng nhẽo trả lời lại, hệ thống hiếm khi thụ sủng nhược kinh, trong lòng vừa mới nghĩ có nên tha thứ cho ký chủ rác rưởi này hay không đã thấy Tiêu Ngô Đồng chống vách tường ống dẫn, trực tiếp nhảy xuống.
Nó sẽ không bao giờ tin tưởng rác rưởi Tiêu Ngô Đồng kia nữa!
Như bọn họ nghĩ lúc trước, toàn bộ ống dẫn dài thả uốn lượn, trong này tràn ngập thanh âm Trùng tộc nhưng may là không có vật thể không rõ ràng nào xuất hiện.
Dưới tác dụng của trọng lực, Tiêu Ngô Đồng nhanh chóng đáp xuống, y tính khoảng cách đại khái, phát hiện mình ít nhất dừng ở tầng chót kho để hàng hoá chuyên chở đầu tiên.
Thì ra là thế, cái ống dẫn này hẳn là dùng để truyền tống hàng hóa, trách không được lớn như vậy.
Đang nghĩ ngợi, trước mắt bỗng sáng ngời, y trực tiếp xông ra ngoài cửa ống dẫn, ở giữa không trung xoay người ưu nhã, dừng ở ——
—— Trên xác sâu.
Tiêu Ngô Đồng thật sự không thích đám sâu này.
Bởi vì không thích cho nên tuy biết rằng ở thế giới này Trùng tộc là thiên địch của nhân loại, nhưng bởi vì ở cách mình quá xa cho nên sẽ không chủ động đi tìm hiểu.
Dưới tình huống như vậy, y tất nhiên cũng không phải tự nguyện lựa chọn dừng ở trên lưng sâu.
Thật sự là không có điểm dừng chân khác.
Trong kho để hàng hoá chuyên chở ở tầng chót tàu bay, đống lớn hàng hóa được phân loại chỉnh tề, trong thời gian bình thường, khu vực này hẳn là tương đối quạnh quẽ, chỉ có sáu, bảy nhân viên đội bay quản lý hàng hóa.
Nhưng mà bây giờ, phàm là nơi có thể đặt chân đều là địa bàn của đám sâu.
Nhưng so với con sâu rết mà Tiêu Ngô Đồng đụng phải lúc trước, đám sâu ở đây phong phú hơn rất nhiều.
Màu bạc, màu xanh lá, màu đỏ, còn có sâu toàn thân đều sặc sỡ đồ án.
Thanh âm hệ thống phát run: “Trùng pháo, trùng xe tăng, độc trùng Amos…… Đều là Trùng tộc cao cấp! Trời ạ! Kẻ điên nào thả đám sâu này trên tàu bay!”
Tiêu Ngô Đồng không biết đám sâu này có phải bị nhân loại bỏ vào hay không nhưng y đã biết chúng nó tiến vào bên trong tàu bay như thế nào.
Trong đống hàng hóa chỉnh tề, một bộ phận đã bị đập vỡ vụn, xem những dấu vết đó, rất rõ ràng là từ bên trong kéo ra.
Đừng vội nói không có ai có thể mang theo số lượng sâu khổng lồ như thế thông qua kiểm tra an toàn mà tiến vào tàu bay, chỉ nhìn nơi chứa hàng hóa chất đống một cách đơn thuần, ít nhất có gần trăm con sâu chui ra từ hàng hóa của con người.
“*Tê tê tê tê!!!”
(*Mấy tiếng kêu chẳng biết thay như nào, thôi để nguyên ╮(╯_╰)╭)
Nhân loại xâm nhập làm kích phát hung tính của Trùng tộc, một con trùng pháo đột nhiên giơ đầu lên, trong cái mồm dữ tợn ngưng tụ một chút ngân quang.
“Tiêu Ngô Đồng! Mau tránh ra!” Thanh âm máy móc lấy âm lượng vượt quá tưởng tượng vang lên.
Sâu lấy lửa đạn mà sống, hiển nhiên sẽ bắn ra đạn pháo, mà đạn pháo này cách dùng thường thấy là ở cơ giáp oanh phi trong vũ trụ, thân thể nhân loại tuyệt đối không thể chống cự trọng pháo này.
Cũng may uy lực trùng pháo công kích rất lớn, nhưng tốc độ công kích lại không cao, Tiêu Ngô Đồng cũng có đủ thời gian tránh né……
“Lóe cái gì!” Dưới chân dùng một chút lực, thân thể thiếu niên bay lên không trung, y cắn môi dưới lộ ra ý cười khó có thể khắc chế, mi mắt tinh xảo nở nụ cười cong cong.
Nhưng hướng y đi tới lại là đối diện trùng pháo kia.
Hệ thống lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Tiêu Ngô Đồng bắt đầu rơi xuống.
Trùng đao rậm rạp chém về phía y.
Đạn pháo màu bạc năng lượng cao hiện lên sinh động.
Tiêu Ngô Đồng vẫn cứ đang cười.
Quanh thân y xuất hiện một tầng phòng hộ năng lượng cao.
Đây không phải là lực của người tu chân mà là hệ thống dùng năng lượng dự trữ của mình ngăn trở công kích của sâu cho ký chủ.
“Hệ thống à, mệt cho ngươi ngày thường xem tiểu thuyết quá nhiều……” Thời gian nháy mắt yên lặng, những tạp âm ám ách khó nghe rốt cuộc biến mất, chỉ có Tiêu Ngô Đồng nhẹ nhàng cười sung sướng: “Chẳng lẽ không biết người tu chân ——”
Y duỗi tay điểm trên tầng năng lượng kia, năng lượng theo tiếng mà rút trở về bản thân hệ thống, mà lúc này y không hề phòng bị dừng trước mặt trùng pháo.
“—— Người tu chân không gì không làm được sao?”
Trùng pháo gào lên.
Quang mang chói mắt bỏng cháy hết thảy trong khoang chứa hàng nhỏ hẹp của tàu bay, Trùng tộc không kịp tránh né đều bị gào rống xé nát.
Hệ thống lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Nó nhìn trùng pháo càng ngày càng gần.
“Vật nhỏ miễn cưỡng có thể dùng.
”
Sau đó thanh âm của ký chủ vang lên bên tai nó.
Khẩu khí này nó chưa bao giờ nghe qua, phảng phất như thần minh trên cửu trùng thiên, cao cao tại thượng đàm luận vạn vật thế gian, không sợ bất cứ công kích nào trên đời bởi vì đối y mà nói, đó chỉ là “Vật nhỏ miễn cưỡng có thể dùng”.
Tiêu Ngô Đồng vươn ngón trỏ, đầu ngón tay nhắm ngay trùng pháo.
Vô số linh lực từ đầu ngón tay y phun trào ra, lao thẳng tới trùng pháo, trong nháy mắt tiếp xúc kia, năng lượng cao hội tụ bên nhau tụ thành hợp thể, linh lực chợt phân tán kéo dài, khuếch tán thành phù văn tinh mỹ phức tạp.
Đây đều là việc xảy ra trong nháy mắt.
Có bao nhiêu ngắn?
Đó chỉ là nháy mắt đạn pháo vụt bắn đan xen cùng linh lực phun trào.
Khi linh lực xuyên qua trùng pháo, ánh sáng thu lại, xung lượng đằng trước bị triệt tiêu, ngưng giữa không trung chỉ có quả cầu nhỏ màu bạc tròn xoe.
Y đây là lấy năng lượng làm năng lượng khắc phù văn, hơn nữa biến một đống năng lượng thành bùa chú!
“Sâu nhỏ.
” Tiêu Ngô Đồng đi về phía trước, một tay y ôm quả cầu nhỏ, thân thể nghiêng ra sau, dòng khí nhấc vạt áo y lên lộ ra cơ bụng xinh đẹp cảm giác ngập tràn lực lượng, trên khuôn mặt tinh xảo kia lộ ra nụ cười sung sướng, sau đó cánh tay dùng sức, nửa thân thể lướt qua ném bùa chú vào pháo trùng: “Cho mày!”
Tóc đen trong không trung bay múa tán loạn, thiếu niên tùy ý cười, đôi mắt y lập loè ánh sáng, tay chân dài mảnh khảnh tràn ngập lực lượng to lớn, khi y hoàn toàn không che giấu bản thân, cho dù ăn mặc bình thường nhất cũng khó có thể che giấu mị lực độc đáo mà mê hoặc kia!
Bộ dáng từ trên trời giáng xuống kia cực kỳ giống tiên nhân.
Bùa chú bay tới trên người trùng pháo.
Uỳnh ~~~~~~~~
Giống như mấy ngàn con sâu cùng kêu to lại giống như sắt thép xẹt qua pha lê, tiếng vang lớn chợt khuếch tán làm người khó chịu, đó đều không phải là công kích trực quan mà là thông qua thanh âm lớn này, thông qua thanh âm trong phòng này mà mang đến uy lực hủy diệt.
Lấy năng lượng bùa chú làm trung tâm, thân thể con sâu như bị bàn tay to vô hình lôi kéo về bốn phương tám hướng, thân thể mềm mại được giấu dưới lớp xác cứng rắn hoàn toàn bị xé rách thành một đống thịt nát.
Mất đi sự điều khiển của chủ nhân, xác trùng bùm bùm rơi xuống mặt đất như cuộn sóng từ một điểm khuếch tán tới bốn phía.
Khi Tiêu Ngô Đồng một lần nữa dừng trên xác trùng pháo đã chết, bên trong toàn bộ kho để hàng hoá chuyên chở đều biến thành biển trùng thi.
Tiêu Ngô Đồng đắc ý trêu chọc hệ thống, trên mặt tỏ ra kiêu ngạo, biểu tình trẻ con không ai bì nổi: “Thế nào, biết bổn đại gia lợi hại như nào chưa?”
“Mới vừa rồi còn kêu hệ thống thống thân ái, bây giờ đã thay đổi.
” Sóng âm uy lực của bùa chú thực sự rất lớn, hơn nữa phương thức công kích rất quỷ dị, tuy không có thực thể nhưng hệ thống trong nháy mắt cũng có ảo giác mình bị chấn động, cũng may thế giới thức hải của Tiêu Ngô Đồng vô cùng lớn, sóng âm kia bị che ở bên ngoài, làm nó giờ phút này còn có tâm trạng nhàn nhã đáp lại Tiêu Ngô Đồng: "Ôi, đàn ông.
”
Tiêu Ngô Đồng nhất thời không tìm ra lời để đáp trả, không khí chợt lâm vào yên tĩnh xấu hổ.
Cuối cùng vẫn là hệ thống mở miệng.
“Tiếp theo đi đâu?”
Tiêu Ngô Đồng nghĩ nghĩ: “Một đường càn quét, tiêu diệt tất cả sâu ở tầng này.
”
Sóng âm chợt dừng, Tiêu Ngô Đồng trên xác trùng nhảy vài cái nhanh chóng tiến vào khu hàng hóa tiếp theo, tốc độ giết sâu của y thực sự rất đáng sợ, trong chớp mắt, hơn phân nửa đám sâu trong kho để hàng hoá chuyên chở, bao gồm cả những con còn chưa chui ra từ hàng hóa đóng gói đều cùng nhau thăng thiên.
“Số lượng này thật sự là quá nhiều.
” Đi tới một tầng khu trữ hàng cuối cùng, Tiêu Ngô Đồng lắc lắc tay: “Thật kỳ diệu, quả nhiên bộ đội biên phòng Liên Minh đều là một đám ăn mà không làm.
”
Y tiện tay đẩy cánh cửa cuối cùng ra, nhấc chân bước vào, đại não lại chợt ngừng.
Thế giới thức hải chợt chấn động!
Đây là công kích tinh thần!
“Mẫu trùng!”
Tiêu Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn lên trên không, trong tiếng kinh hô của hệ thống tìm tới đầu sỏ gây tội kia.
.