Nguyên Soái Bất Đắc Dĩ

Chiến trường là nơi
thế nào? Chính là nơi khoảng cách giữa hai đầu sinh tử ngắn nhất. Đi ra
chiến trường là đi dạo quanh quỷ môn quan, đương nhiên phải mang theo
càng nhiều “vệ sĩ” càng tốt!

Thế là không đợi sang ngày mai, buổi tối tôi đã lôi kéo Trần Đường đi cùng mình đến chỗ Lạc Doanh “đòi”
người. Tất nhiên Tiểu Bạch cũng đi theo. Nhặt được bảo bối như cậu ta,
sao tôi có thể không dùng cho tốt.

Đến chỗ Lạc Doanh thì nghe được một màn đối thoại rất đặc sắc:

“Này, cậu cho gà ăn hay cho cá ăn đấy hả? Còn không nhanh tay lên?”.

“Tiểu tử thối, bảo cậu đi kiếm củi, cậu mang mấy cái cây cành lá sum sê này
về để trồng làm cảnh hả? Cút lên rừng hái bó củi khác cho tôi”.

“Cả cậu nữa, tôi đã dặn đi dặn lại các cậu cả trăm lần. Vũ khí không phải
trang bị cho các cậu bắn chim, có bản lĩnh thì dùng đá mà ném, không có
bản lĩnh thì tự mà trèo lên cây lấy trứng cho tôi. Cuối ngày ai “không
cẩn thận” làm mất vũ khí của mình thì đừng trách tôi trị tội theo quân
pháp”.

Lại gần, trông thấy Lạc Doanh ngực phập phồng, chỉ tay
chửi mắng khắp nơi mới biết, thì ra không phải đối thoại, mà là… độc
thoại. Tôi cảm thấy cậu chàng này đúng là thú vị, rất hợp khẩu vị của
tôi. Không chỉ ánh mắt gian xảo, mà tính cách cũng rất đặc biệt. Chỉ là
tôi đến đây cũng không phải để nghe cậu ta hát xướng, tôi đến là để đòi
người! Vì bọn tôi không ai mở miệng nói chuyện nên Lạc Doanh không phát
hiện sau lưng có người, sau khi độc diễn xong liền rời sân khấu đi làm
việc khác. Lúc này tôi mới quay lại hỏi Trần Đường:

“Những thân vệ kia có mặt ở đây không?”.

Trần Đường chỉ tay về một góc hơi xa phía bên phải, tôi đi theo đường vòng
đằng sau những lều trại, để tránh kinh động binh sĩ khác. Mấy trăm người đang xoay lưng về phía bọn tôi, vì nơi tôi đứng là đằng sau một căn lều lớn nên rất khuất, không để ý kĩ sẽ không phát hiện ra. Không phải tôi
thích làm chuyện lén lút, mà chỉ muốn quan sát những thân vệ này một
chút.

Những người lính thân hình săn chắc, cơ thể khỏe mạnh, đang tập trung làm đủ thứ việc. Nhìn những hán tử khuôn ngực vạm vỡ ngồi
nhặt rau, tôi cảm thấy bọn họ quả thật… không dễ dàng gì! Vừa nghĩ vậy
liền nghe một anh chàng trên đầu đầy mồ hôi, đứng dậy ném mạnh cái búa
trong tay xuống đất:

“Mẹ nó chứ, lão tử cũng không phải tiều phu, hết lên rừng đốn củi, lại về doanh chẻ củi. Các cậu cũng nhìn lại mình
xem, có còn ra dáng thân vệ nữa hay không?”.

Một người khác ở gần anh ta liền khuyên:

“Lão Lâm, nói nhỏ một chút. Để Lạc tướng quân nghe thấy, cả bọn lại bị phạt nửa đêm đi bẫy chim bây giờ”.

Lão Lâm nhổ toẹt một bãi nước bọt, vung tay vung chân:

“Lão tử nói không đúng chắc?”.

Lại một anh chàng khác lên tiếng:

“Nhưng mà cũng đâu phải chỉ có chúng ta, doanh nào mà chẳng phải cắt cử một
nửa số người đến đây làm việc. Hiện tại không có trận đánh nào, anh có
đi theo nguyên soái cũng có tác dụng gì?”.

Rất nhiều người đều gật đầu nói phải. Lão Lâm vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu bị thuyết phục:

“Cho dù không có ra chiến trường, nhưng ở cạnh nguyên soái nhất định tốt hơn ở đây chẻ củi, nhặt rau. Nghe nói trên đường nguyên soái từ kinh thành
trở về, gặp phải thích khách. Nguyên soái vì vậy mới bị thương, lúc tỷ
võ mười ngày trước không cẩn thận làm rách vết thương đó thôi. Nếu chúng ta đều theo bên cạnh bảo vệ nguyên soái, ngài ấy đã không bị mất sợi
lông mao nào rồi”.

Mọi người lâm vào trầm tư. Lúc này tôi mới
nhàn nhã đi tới, khẽ hắng giọng một tiếng. Bọn họ quay đầu trông thấy
người đến là tôi thì vừa mừng vừa sợ, vội vàng hành quân lễ. Tôi cho bọn họ đứng dậy, cười cười hỏi:

“Mọi người ở đây có tốt không?”.

Đám thân vệ nhìn nhau không biết đối đáp thế nào. Bọn họ vừa mới phàn nàn
xong, sao có thể nói là tốt? Nhưng nếu nói không tốt, dù sao bọn họ cũng là lính, Lạc Doanh là tướng, có khác nào đang nói Lạc Doanh không đúng? Nhưng Lâm thân vệ lại là kẻ nóng tính, chẳng nghĩ ngợi nhiều như người
khác, chắp tay với tôi:

“Nguyên soái, bọn thuộc hạ đều là thân vệ của ngài. Tuy không dám nói võ nghệ xuất chúng gì, nhưng mọi người đều
có chút bản sự. Các huynh đệ đều muốn đi theo bên cạnh, bảo vệ nguyên
soái”.

Thấy anh ta tự tin như vậy, tôi cảm thấy rất hài lòng. Ai
chẳng muốn có vệ sĩ giỏi? Những người khác không nói gì nhưng ánh mắt
đều tỏ ý bọn họ có cùng suy nghĩ với Lâm thân vệ. Tôi chỉ tay vào Tiểu
Bạch:

“Nếu các cậu đã tự nhận có bản lĩnh, vậy được. Tôi cho các
cậu cơ hội thể hiện. Ai có thể thắng được Tiểu Bạch, thì có thể trở về
đường đường chính chính làm thân vệ”.

Lâm thân vệ trông thấy Tiểu Bạch người giống như tên, trắng trẻo khả ái, liền lập tức xem cậu ta là tên tiểu bạch kiểm có thể đánh bại dễ dàng. Một thân vệ khác đứng cạnh
huých huých vào hông Lâm thân vệ, nhỏ giọng nói:

“Cậu ta chính là người đả thương nguyên soái đó!”.

Câu nói này khiến cho khí thế của đám thân vệ giảm mất quá nửa. Giống hệt
như vẻ mặt Trần Ninh lúc tôi hỏi cậu ta dắt con nít đi khiêu chiến với
Khương Nguyện thì có đi không vậy. Như vậy rất tốt, cứng quá dễ gãy,
Trần Ngạn quá cố chính là ví dụ điển hình.

“Sao thế? Vừa rồi
không phải rất mạnh miệng ư? Thôi vậy. Tiểu Bạch, đi! Chúng ta về lều
cùng các huynh đệ thân vệ uống rượu, bọn họ chắc đang nướng thịt đợi nãy giờ”.

Tôi vừa nói xong lập tức xoay người. Đi được hai bước đằng sau đã có giọng nói vang lên:

“Khoan đã”.

Kẻ nóng tính như Lâm thân vệ sao đỡ nổi một chiêu “khích tướng” của tôi.
Bọn họ ở đây khom lưng nhặt rau, mười thân vệ khác lại có thể cùng
nguyên soái uống rượu xưng huynh đệ. Trong lòng đương nhiên đã uất nghẹn nay càng khó chịu hơn. Tôi quay lại cười cười:

“Lâm thân vệ có gì chỉ bảo?”.

Cả đám thân vệ giật mình vội vàng quỳ xuống, cho rằng tôi đang nổi giận. Lâm thân vệ vừa quỳ vừa nói:

“Thuộc hạ không dám. Chỉ muốn cùng… Tiểu Bạch tỷ thí một ván. Nếu thua, thuộc
hạ tình nguyện ở lại đây, không dám xin trở về nữa”.

Những người khác cũng lên tiếng:

“Thuộc hạ cũng muốn xin tỷ thí một ván”.

Ồ? Kế khích tướng đúng là rất có tác dụng. Tôi gật đầu:

“Được. Tiểu Bạch cũng không phải thân vệ bình thường. Thế này đi, mỗi trận các cậu cử ra mười người đánh với cậu ta. Nhóm nào thắng thì có thể trở
về”.

Tôi nói xong đám thân vệ nhìn nhau mờ mịt. Tôi cũng không có thời gian chờ đợi bọn họ từng người lên đánh. Chín trăm chín mươi trận, Tiểu Bạch có kiên nhẫn thì tôi cũng không có. Chẳng phải vô duyên vô cớ mà tôi nhắm đến đám người này. Trong đại doanh nếu nói người nào thích
hợp với nhiệm vụ đánh cướp nhất thì chỉ có thể là những thân vệ võ công
không tệ này. Tôi cần sự nhanh nhẹn và bản lĩnh của bọn họ. Đem bọn họ
về huấn luyện để tặng cho Tô Khải Bạch kia một cái kinh hỉ!

Vẫn là Lâm thân vệ không nhịn được nói:

“Nguyên soái, ngài như vậy là đang xem thường bọn thuộc hạ? Lâm Thần này dù
thua, cũng không sợ mất mặt. Lấy mười đánh một, hành vi ỷ đông hiếp yếu
có thắng cũng chẳng vẻ vang gì”.

Kẻ này, cha anh ta đặt sai tên rồi, thiếu mất một chữ “Tâm”, phải gọi là Lâm Tâm Thần mới đúng! Tôi cười lạnh:

“Ngu ngốc!”.

Lâm Thần ngực phập phồng, những người khác cũng có vẻ mặt không phục. Tôi nhìn bọn họ:

“Có biết tôi vì sao mà mắng các cậu không? Thứ nhất, lúc tôi đưa ra yêu cầu muốn các cậu tỷ võ với Tiểu Bạch, các cậu có thể chọn cách khác. Chín
trăm chín mươi người các cậu tự đánh với nhau, ai thắng có thể trở về.
Đâu nhất định phải nghe theo yêu cầu vô lý của tôi? Thứ nhì, trên chiến
trường gặp kẻ địch số lượng ít hơn, các cậu muốn nhường bọn chúng chắc?
Ngồi đếm xem bọn chúng nhân số bao nhiêu thì cử bấy nhiêu người ra ứng
chiến? Đây là doanh trại, các cậu là quân nhân, không phải đại hội anh
hùng để mấy người các cậu ra vẻ. Sao? Lâm đại hiệp không phục?”.

Lâm Thần nghe tôi gọi “đại hiệp” thì lúng túng nhưng vẫn hỏi lại:

“Ngài là nguyên soái, bọn thuộc hạ sao có thể không nghe theo lệnh? Hơn nữa
hiện tại là tỷ võ, trên chiến trường chúng ta đương nhiên không nhân
nhượng với địch nhân”.

Tôi cười:

“Lúc tôi đưa ra yêu cầu
có dùng quân lệnh không? Các cậu phục tùng cấp trên là tốt, không hề
sai. Nhưng phải biết linh hoạt, chỉ cần các cậu có lý, không phải e sợ.
Chín trăm chín mươi người các cậu là bốn trăm chín mươi lăm trận. Chẳng
cần phải đợi người trước thắng mới bắt đầu trận tiếp theo, ở đây đất
rộng, các cậu cứ việc đánh. Giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Đó gọi là lý do chính đáng! Còn nữa, các cậu bảo chỉ cần lên chiến
trường sẽ vứt đi tự tôn cao ngạo. Nhưng nếu như vừa rồi tôi chấp nhận,
liệu mấy người trong các cậu sẽ thắng được Tiểu Bạch mà trở về làm thân
vệ? Chiến trường hay ở đâu cũng như nhau. Các cậu ở đây lâu như vậy, còn không học nổi một phần bản lĩnh của Lạc Doanh!”.

Cả đám thân vệ cúi đầu ủ rũ. Tôi hít một hơi, đã nói thì nói cho hết ý:

“Nếu mọi người đã muốn đi theo Trần Ngạn này, có một việc nhất định phải ghi nhớ! Chúng ta lên chiến trường không phải để đi nạp mạng. Những kẻ hữu
dũng vô mưu, tôi không cần!”.

Chín trăm chín mươi thân vệ chắp tay hô lớn:

“Thuộc hạ biết sai”.

Tôi hài lòng bảo bọn họ đứng lên, lại nói:

“Rất tốt, các cậu thoải mái… đánh nhau đi”.

Lại quay sang Tiểu Bạch và Trần Đường phân phó:

“Tiểu Bạch làm trọng tài, bốn trăm chín mươi lăm người thua đầu tiên sẽ tỷ rõ trận thứ hai, chọn ra một nửa đánh tiếp. Người nào còn sót lại cuối
cùng thì ở lại đây nhặt rau giúp Lạc tướng quân. Ai đánh xong không đứng dậy nổi thì cũng ở lại. Người nào thắng được một trận, thì cứ cho
về. Từ ngày mai, cậu huấn luyện cho bọn họ. Trần Đường, đệ đi mời Lạc
tướng quân đến đây”.

Đám thân vệ mặt mày rạng rỡ. Chỉ cần bọn họ
không bất tỉnh nhân sự thì cuối cùng sẽ chỉ có một người bị loại. Tôi
cần dùng người, chỉ muốn đả thông tư tưởng cho bọn họ. Đã đến đây “cướp
người” đương nhiên phải mang đi càng nhiều càng tốt.

Lạc Doanh
theo sau Trần Đường, nhanh chóng trở lại. Cậu tướng quân trẻ tuổi nhìn
mấy trăm thân vệ để mình trần đang hùng hục vật nhau thì suýt vấp té.
Tôi híp mắt cười:

“Lạc tướng quân”.

Lạc Doanh chỉ đám “đô vật”:

“Nguyên soái, thế này là…”.

Là tôi đang tuyển “vệ sĩ” chứ là gì. Tôi cười càng tươi:

“Trần Ngạn muốn để những thân vệ này quay về bên cạnh, Lạc tướng quân thấy thế nào?”.

Lạc Doanh vẻ mặt cực kì đau lòng, cực kì tiếc… của, giọng nói như muỗi:

“Thuộc hạ thấy… rất tốt”.

Tôi phì cười, vỗ vỗ vai cậu ta:

“Yên tâm đi. Bọn họ ở đây cùng lắm chỉ giúp Lạc tướng quân chẻ củi, nhặt
rau, không có mấy tác dụng. Bảy ngày nữa chúng ta sẽ có thêm lương thực, chỗ ở. Mùa đông cũng không lo thiếu quần áo”.

Cậu ta hai mắt phát sáng. Tôi lại nói thêm:

“Nếu những thân vệ này hoàn thành nhiệm vụ, sắp tới chúng ta còn có thêm
không ít lương thực. Lạc tướng quân sẽ không phải vất vả nữa!”.

Lạc Doanh đảo mắt, hai tay xoa xoa cực kì hưng phấn. Nhưng cũng không hỏi
kĩ tôi nói như vậy là có ý gì. Cậu ta phụ trách quân lương, có lẽ cũng
đoán được mấy phần ý định của tôi. Tướng quân trẻ tuổi này, tôi càng
nhìn càng thấy thích!

“Tôi còn chưa nghĩ ra kế hoạch chu toàn. Lạc tướng quân có thời gian thì hôm sau đến lều tôi, chúng ta cùng nhau thảo luận”.

Lạc Doanh chắp tay:

“Thuộc hạ tuân mệnh”.

Tôi dặn dò Tiểu Bạch mấy câu rồi cùng Trần Đường trở lại lều của mình. Vừa
về tới đã nhận được thánh chỉ của hoàng đế thanh niên. Người đến truyền
chỉ vừa rời đi, đã có binh lính đến báo:

“Khương tướng quân đã đến rồi”.

Tôi cười nhạt, lão già Khương Nguyện này, đúng là không đợi nổi nữa. Đã ra
chiêu mới rồi! Trần Đường lo lắng nhìn sang, tôi ngược lại cảm thấy bình thản. Ông ta không đá được tôi ra khỏi cái ghế “đại nguyên soái” này,
liền đưa con trai bảo bối tới đây làm tướng quân để tính kế tôi. Tô Khải Bạch bên ngoài đã không dễ đối phó, lúc này lại còn thêm một kẻ bên
cạnh muốn giở trò. Định đâm sau lưng tôi? Không dễ ăn như vậy đâu. Tôi
phân phó binh sĩ còn đang đợi lệnh:

“Khương tướng quân đi đường
nhất định mệt mỏi rồi, bảo anh ta không cần đến, cứ trực tiếp về lều
nghỉ ngơi. Tối mai mời các quan quân đến lều chính, chúng ta mở tiệc đón gió tẩy trần cho Khương tướng quân!”.

Binh sĩ nhận mệnh lui ra. Trần Đường lại hỏi:

“Đại ca không để anh ta đến bái kiến, bọn họ sẽ có cớ nói đại ca cố tình lạnh nhạt. Chỉ sợ sẽ lại gây rối…”.

Tôi cười ngắt lời:

“Tôi và Khương Dương cũng chẳng phải huynh đệ, sao phải thân thiết tay bắt
mặt mừng với anh ta? Đây là địa bàn của chúng ta, tôi chính là muốn các
quan quân khác nhìn rõ, tôi không ưa anh ta đấy! Đệ yên tâm, đừng nói
lạnh nhạt, cho dù tôi có hành động quá đáng gì, Khương Dương cũng sẽ
không dám lên tiếng. Anh ta không muốn cũng phải nhịn. Bởi vì anh ta đợi thời cơ. Chờ cơ hội tóm đuôi chúng ta”.

Trần Đường gật đầu:

“Đệ hiểu. Vậy đại ca có kế sách gì không?”.

Tôi nhún vai:

“Đại ca của đệ cũng không phải Gia Cát Lượng. Binh tới tướng ngăn, nước lên
đất chặn. Đệ đừng gấp, bọn chúng chính là muốn chúng ta mất bình tĩnh mà lộ ra điểm yếu. Kẻ nên sốt ruột không phải là chúng ta!”.

Dĩ bất biến ứng vạn biến.

Khương Nguyện chỉ chăm chăm muốn xử lý tôi mà không nghĩ đến “bọ ngựa bắt ve,
chim sẻ đứng sau”. Hoàng đế thanh niên muốn giăng một tấm lưới lớn, muốn hốt con bọ ngựa Khương Nguyện và đám người của ông ta. Tôi chỉ có thể
thuận theo nước cờ của hoàng đế, vui vẻ làm con ve sầu, dụ bọn chúng sa
lưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui