Nguyên Soái Bất Đắc Dĩ

Trải qua một trận chiến, cho dù không trực tiếp cầm đao thì hai tay vẫn có cảm giác dính nhớp khó chịu. Tiếng la hét của những binh sĩ chết trận vẫn vang vọng bên tai. Cứ thế này e là chẳng thể nào chợp mắt nổi. Tôi chán nản ngồi dậy đi đến bên bàn mở hũ rượu mang về từ bữa tiệc lúc nãy uống một hơi cạn tới đáy rồi quay về giường nằm xuống, đợi hơi men ngấm vào người, dùng nó để ru ngủ bản thân. Không rõ ngủ được bao lâu, chợt nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài, còn đang mang giày đã trông thấy một thân vệ hấp tấp chạy vào bẩm báo:

"Nguyên soái, cháy rồi!".

"Cái gì?".

"Những xe lương thực, toàn bộ đều bị đốt, lửa đang cháy lớn. Mọi người đang dập lửa nhưng...".

Cậu ta còn chưa kịp nói hết câu, một thân vệ khác đã theo sau vào, bộ dạng so với người trước càng hốt hoảng hơn.

"Bẩm nguyên soái, tù binh đã trốn thoát mất rồi".

Lần này tôi chẳng còn hơi sức đâu mà hỏi lại, vội vàng mang giày chạy ra bên ngoài. Phía xa ánh lửa rọi sáng cả một vùng kèm theo mấy cột khói lớn màu đen bốc lên cao ngút, mùi dầu hắc theo gió phân tán khắp nơi. Binh sĩ vừa hô dập lửa, vừa ho sù sụ. Khi tôi chạy đến nơi, hơn hai trăm cỗ xe đang bị lửa ngấu nghiến. Dùng mắt cũng đoán được, có dập được lửa thì e số lương thực và nhu yếu phẩm cũng không còn lại bao nhiêu. Lạc Doanh ôm đầu vừa gào khóc vừa chửi mắng. Nhớ ra việc quan trọng hơn, tôi xoay người đi đến chỗ giam giữ Tô Khắc. Vừa đến nơi đã trông thấy mấy thân vệ, kẻ bị thương người mất mạng được đặt trên cán mang đi. Tôi lướt qua bọn họ, xông thẳng vào lều.

Bên trong chỉ còn mình Tiểu Bạch mặt tái mét ngồi dưới đất, máu tươi từ cánh tay tí tách từng giọt như mưa rơi từ mái hiên, nhỏ xuống đất. Tiểu Bạch ôm cánh tay bị thương, dập đầu sát đất, không dám ngẩng lên.

"Thuộc hạ vô dụng, xin nguyên soái trách phạt".

Tôi đi tới trước mặt cậu ta, nghiến răng nhìn xuống.

"Nói! Rút cục xảy ra chuyện gì? Chẳng phải bảo thân vệ các cậu trông coi cẩn thận Tô Khắc hay sao?".

"Là Tô Khải Bạch dẫn người tới".

Tôi ngẩn ra.

"Tô Khải Bạch?".

"Thuộc hạ nghe Tô Khắc gọi kẻ đó là đại ca. Hắn chỉ mang theo khoảng hai mươi người nhưng không ai cản nổi. Lý đội trưởng đã dẫn người truy bắt...".

Tôi lảo đảo, ngồi phịch xuống đất cười khổ. Tiểu Bạch cùng nhiều người như vậy còn không làm gì được, Lý Thiên Ngôn cho dù đuổi kịp e là cũng chẳng ngăn nổi hai huynh đệ đó, nói gì đến chuyện bắt về. Trong lúc tôi mơ mơ màng màng, dùng rượu giải sầu, kẻ địch đã thần không biết quỷ không hay mà đột kích. Không ngờ Tô Khải Bạch kia lại dám liều mạng như vậy. Anh ta dùng chính những thùng chất đốt trên những cỗ xe để phóng hỏa. Khi người của tôi lo chú ý vào chuyện dập lửa cứu đống lương thực, Tô Khải Bạch đã âm thầm đánh nhanh rút gọn, cứu người đi mất. Cuối cùng thì một ngàn một trăm mười bảy binh sĩ tử trận, còn có những thân vệ vừa hy sinh; tôi dùng mạng sống của bọn họ đổi lại được cái gì vậy?

"Nguyên... soái...".

Tiểu Bạch khe khẽ gọi. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, cười nhạt. Nguyên soái? Tôi thì có tư cách gì làm nguyên soái. Trong bụng hết lần này đến lần khác rủa xả Trần Ngạn ngu ngốc, nhân từ đến mức làm liên lụy người khác. Kết quả, bây giờ tôi thế nào? Còn ngu ngốc hơn cả Trần Ngạn, vô dụng tắc trách hơn cả Trần Ngạn. Tiểu Bạch vẫn dùng ánh mắt lo lắng nhìn tới, tôi nặng nề thở dài.

"Đứng dậy đi, tìm quân y băng bó vết thương cho tốt. Đối phương là Tô Khải Bạch, không thể trách cậu được".

Tiểu Bạch mím môi, nhỏ giọng đáp vâng. Tôi vừa đứng dậy đã nghe bên ngoài có người gọi.

"Nguyên soái có đến đây không?".

Một thân vệ đáp lời: "Có, nguyên soái ở bên trong".

Không đợi binh sĩ kia đi vào, tôi nhanh chóng bước ra hỏi:

"Có chuyện gì?".

"Bẩm nguyên soái, Trần giáo úy dẫn một trăm người đuổi theo kẻ địch rồi".

Trần Ninh? Tôi túm cổ áo binh sĩ, tức giận suýt không thở nổi.

"Cái gì? Đi được bao lâu rồi?".

"Ngay sau khi Lý thân vệ xuất phát, nói là không thể để tướng địch chạy thoát, nhân cơ hội bắt bằng được cả hai người Tô Khải Bạch và Tô Khắc. Trần tướng quân... cũng vừa dẫn người ra khỏi thành rồi ạ".

"Làm càn!".

Tôi tức muốn chửi thề. Ngay cả Trần Đường cũng đuổi theo? Chết tiệt. Tô Khải Bạch là có chuẩn bị mà tới, sao có thể không bố trí mai phục. Trần Ninh, Trần Đường mang theo nhân số ít ỏi, một khi rơi vào bẫy không chết cũng bị bắt làm con tin. Tôi giục một thân vệ dắt Dương Quá tới, vừa vặn trông thấy Khương Dương chạy đến, liền hạ lệnh:

"Khương tướng quân phụ trách cứu hỏa, bố trí canh phòng. Toàn doanh giới nghiêm, đề phòng quân địch tập kích. Điều thêm người đến bốn cổng lớn, thắt chặt an ninh toàn thành. Sau khi tôi rời thành, ngăn cấm tự ý mở cổng. Kẻ nào trái lệnh, chém không cần hỏi".

"Tuân lệnh".

Lục Ca cũng khoác áo muốn leo lên mình ngựa. Thời gian gấp rút, tôi không rảnh đôi co dài dòng với anh ta, liền quát binh sĩ dắt ngựa của Lục Ca:

"Còn không mau đưa Lục đại nhân về lều dưỡng thương". Thấy anh ta định mở miệng, tôi nghiêm giọng: "Đại doanh không thể không có người quản, phó nguyên soái, đây là mệnh lệnh! Còn nữa, cổng thành sau giờ giới nghiêm không thể vô duyên vô cớ mở ra. Nói Ngụy Quân điều tra cho rõ".

Lục Ca thở dài rời khỏi yên ngựa. Tôi mang theo hai tiểu đội, gấp rút rời khỏi đại doanh. Lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ không kịp ngăn cản. Nếu hai huynh đệ họ Trần có mệnh hệ gì, tôi chẳng còn mặt mũi mà làm đại nguyên soái gì nữa. Ngựa phi nước đại, non nửa canh giờ thì phát hiện phía trước có một toán binh sĩ. Là quân phục của phe mình, tôi thúc ngựa chạy đến. Ở giữa toán binh sĩ thân vệ là Trần Đường, Trần Ninh và cả Lý Thiên Ngôn. Những người khác cũng không ai bị thương. Tôi thở phào một hơi.

Trần Ninh thấy tôi đến lập tức lên tiếng:

"Đại ca, huynh đến đúng lúc lắm. Nhị ca không cho đệ đuổi theo, cơ hội hiếm có như vậy, chúng ta sao có thể bỏ qua cho bọn chúng. Huynh mau khuyên nhị ca...".

Tên nhóc đầu óc gỗ mục này!

"Khuyên cái rắm!".

Trần Ninh giật mình sửng sốt, binh sĩ xung quanh nghe tôi chửi thề cũng sợ sệt cúi gằm mặt. Tôi nhìn Trần Đường gật đầu một cái. Cũng may còn có cậu ta sáng suốt. Trần Ninh lí nhí gọi:

"Đại ca...".

Tôi trừng mắt.

"Đệ còn muốn gây chuyện? Nếu vừa rồi nhị đệ không kịp ngăn cản, đệ và Lý  Thiên Ngôn đã dẫn người đi vào chỗ chết rồi".

Cậu ta bật cười.

"Đại ca đánh giá tên họ Tô đó quá cao rồi. Hắn có bản lĩnh đến đâu cũng chỉ mang theo vài người. Đệ không đánh được hắn cũng có thể dùng tên bắn chết hắn. Tài dùng cung của đệ là do đích thân đại ca truyền dạy...".

"Câm miệng!".

Tôi vừa quát xong, phía đằng xa những con chim vỗ cánh hớt hải bay cao. Lý Thiên Ngôn nhăn mặt nói:

"Quả như Trần tướng quân dự liệu, trong khe núi có mai phục. Bọn chúng là có chuẩn bị từ trước...".

Trần Ninh nhìn về hướng đó, rồi lại quay đầu sang tôi khó nhọc mở miệng:

"Sao có thể...".

Tôi hừ mũi.

"Đệ còn dám nói. Còn không mau theo đại ca quay về. Lần sau còn dám hành động lỗ mãng, thử xem tôi có bỏ qua cho đệ không".

"Đệ biết sai rồi. Nhưng chúng ta cứ nhẹ nhàng buông tha cho bọn chúng hay sao? Có khác gì thả hổ về rừng...".

Trần Đường nhìn tôi rồi lắc đầu nói với Trần Ninh:

"Nghe lời đại ca, chúng ta trở về trước đã. Nơi này cũng không an toàn. Tô Khải Bạch là đại nguyên soái, đại ca của chúng ta lẽ nào không phải? Đệ không màng đến nguy hiểm tính mạng của bản thân và binh sĩ, giờ đến an nguy của đại ca, đệ cũng không suy xét phải không?".

Tên ngốc kia cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn, nhìn tôi vẻ hối lỗi. Không có thời gian đứng ở chốn này giáo huấn cậu ta. Tôi hạ lệnh cho đoàn người gấp rút hồi doanh.

Bên trong lều chính, quan quân đã tập hợp đông đủ. Chỉ vài canh giờ trước, ai nấy mặt mũi phấn khởi cười cười nói nói. Giờ thì xem xem, mặt mày ủ dột, chẳng người nào buồn mở miệng. Chỉ có tiếng cào bàn của Lạc Doanh vang lên ken két. Trần Đường cùng Trần Ninh theo sau tôi đi vào, đám tướng lĩnh vội ngẩng đầu bước ra hành quân lễ, sau đó đều có cùng dáng vẻ muốn nói lại thôi. Vẫn là Thẩm Bác nóng nảy hơn cả, vừa đợi tôi ngồi xuống ghế đã không nhịn được hỏi:

"Nguyên soái, hiện tại nên làm thế nào?".

Trên đường trở về, tôi đã suy nghĩ kĩ. Thực ra tôi nổi giận không phải vì lương thực bị đốt, tù binh trốn thoát hay binh sĩ canh phòng không nghiêm ngặt. Chẳng qua là tôi tự trách, vì hổ thẹn nên mới mất bình tĩnh.

Tôi nhấp một ngụm trà, nhìn Thẩm Bác, lại đưa mắt nhìn khắp lượt quan quân trong lều, mới đặt chung trà xuống, hỏi lại:

"Tình hình thương vong ra sao?".

Ngụy Quân quỳ gối chắp tay, sắc mặt ảm đạm:

"Lính canh có hai mươi người bị ám sát, thân vệ của nguyên soái chết năm người, bị thương mười một người. Hai trăm mười xe lương thực, nhu yếu phẩm hư hại hết tám phần. Mạt tướng canh phòng không nghiêm, xin nguyên soái trách phạt".

Tôi lắc đầu.

"Ngụy giáo đầu đứng lên đi. Nếu phải xử phạt thì Trần Ngạn mới là kẻ đầu tiên nên nhận trách nhiệm mới phải".

Những người khác nghe vậy vội hô gọi:

"Nguyên soái!".

Tôi xua tay ngắt lời, ngẩng đầu nói tiếp:

"Nhưng tôi cũng đã nói, những lời tự trách vô nghĩa Trần Ngạn sẽ không nhắc tới nữa. Lần này chúng ta mất cảnh giác, ăn phải quả đắng của Tô Khải Bạch. Chứ không phải là Đại Chu thua Bắc Tề. Các vị chỉ cần nhớ rõ điều đó. Trận chiến còn dài, mọi người chớ hoảng hốt".

Bọn họ thở ra một hơi nhẹ nhõm, dường như cũng sợ nghe tôi nói mấy câu tự trách tự than. Ngụy Quân bình tâm đứng lên, tiếp tục báo cáo:

"Đã tìm ra gian tế mở cổng thành. Là binh sĩ của Nhữ Bình, không phải binh sĩ trong doanh. Nguyên soái muốn xử lý thế nào?".

Tôi âm thầm suy tính, híp mắt đáp:

"Giam lại".

Ngụy Quân có chút ngạc nhiên với nụ cười gian xảo của tôi mỗi khi tính kế, song không hỏi nhiều, đáp vâng rồi yên ổn ngồi xuống. Khương Dương nhìn tôi nói:

"Cũng may nguyên soái đa mưu túc trí, lập tức nhận ra kẻ địch có bố trí mai phục, mới không khiến quân ta tổn thất thêm binh sĩ. Lại nói, tuy số lương thực bị đốt cháy quả thực đáng tiếc, song kẻ địch so với chúng ta càng bí bách hơn. Tô Khải Bạch có thể có bản lĩnh đột nhập đại doanh của ta cứu người, nhưng tài cán đến đâu hiện tại chẳng phải cũng đang đau đầu nhức óc nghĩ cách đối phó với mùa đông đang tới hay sao?".

Những lời này tôi cũng định nói ra miệng, chỉ không ngờ Khương Dương lại thay tôi phân tích nặng nhẹ. Vốn tưởng anh ta sẽ nhân cơ hội đổ trách nhiệm lên người tôi, có khi còn bẩm cáo lên triều đình. Cho dù không đến mức bãi chức đại nguyên soái, chí ít có thể khiến hoàng đế thanh niên đối với tôi thất vọng, giảm đi tín nhiệm. Mà trước đó anh ta cũng đã can ngăn việc tôi đánh cướp lương thảo. Lúc này có thể mượn cớ quân thảo mất sạch, binh sĩ thiệt mạng vô ích để chụp cho tôi cái danh tham công làm hỏng việc, tự đắc tắc trách. Quan quân khác cũng sẽ vì vậy mà nghi ngờ khả năng cầm quân của tôi.

Tôi nhìn thẳng Khương Dương. Anh ta bình thản đón lấy ánh mắt quan sát của tôi, vẻ mặt còn rất chân thành, so với những quan quân khác chẳng khác biệt đi đâu. Thôi vậy, giờ có đoán định con trai tể tướng đại nhân đang suy tính cái gì cũng chẳng có tác dụng. Vẫn nên lo việc quan trọng trước mắt thì hơn. Những người khác vẫn mang tâm trạng lo lắng không yên, cúi đầu muốn nghĩ đối sách. Tôi mỉm cười xoa dịu bọn họ.

"Khương tướng quân nói không sai. Kẻ địch thiệt hại ba vạn quân tiếp viện, trang bị mùa đông lẫn lương thực đều không có. Quân số bọn chúng lúc này vẫn đông hơn chúng ta, song càng đông thì càng đói, chẳng mấy chốc lương thực dự trữ sẽ cạn. Cứ cho là hoàng đế Bắc Tề hào phóng, cấp thêm quân lương cho Tô Khải Bạch; chúng ta cũng không cần mất bình tĩnh. Tình hình so với trước không sai biệt, đầu năm sau chiến sự sẽ diễn biến ác liệt. Bây giờ không phải lúc tiếc của. Có khóc lóc thì mấy bao thóc đó cũng không mọc lại được. Đúng không, Lạc tướng quân?".

Nghe tôi nói thế, đám quan quân mới quay đầu nhìn tới Lạc Doanh. Nếu nói những người ngồi đây, ai đau lòng nhất, tiếc của nhất, tức giận nhất thì chỉ có thể là Lạc Doanh phụ trách miếng ăn cái mặc của đại quân. Thấy Lạc Doanh hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi ngồi đó, lại bởi vì câu nói đùa của tôi, đám quan quân phá lên cười. Thẩm Bác còn đập bồm bộp lên lưng Lạc Doanh mấy cái, ha ha hai tiếng trêu:

"Lạc Doanh ơi Lạc Doanh, mấy canh giờ trước cậu cười tới rớt nước dãi đầy bàn, hiện tại lại vừa cào bàn vừa rơi nước mắt đầy mặt. Mất mặt quá, mất mặt quá. Mạc tiểu thư mà trông thấy, sẽ không còn dám gả cho cậu nữa đâu".

Lạc Doanh khịt mũi, cau có mắng:

"Ai lấy cô ta, anh ham có vợ thì anh đi mà lấy".

Thẩm Bác không giận, ngược lại còn cười xuề xòa.

"Biết rồi. Biết rồi. Cậu đi cưới vợ, lấy ai lo cơm nước cho bọn tôi".

Những người khác lắc đầu cười. Không khí trong lều không còn căng thẳng nữa, tôi cũng thấy thoải mái hơn. Bỗng dưng trông thấy Lục Ca nãy giờ chống cằm như ngủ gục, khóe môi cong lên như đang cười. Anh ta dường như nhận ra tôi đang nhìn thì ngước mi, nét cười càng sâu. Tôi cũng bật cười. Trần Ninh khó hiểu hỏi:

"Đại ca, huynh với Lục đại nhân nhìn nhau cười đầy ẩn ý như vậy là sao?".

Đám quan quân đổ dồn ánh mắt về phía trên này, tôi khụ một tiếng, mỉm cười nhìn họ.

"Các vị tướng quân thấy Trần giáo úy của chúng ta giống ai nhất?".

Những cặp mắt chuyển hướng dời lên người Trần Ninh, nhìn cậu ta từ đầu xuống chân, một hồi nhìn tôi, một hồi nhìn ngắm Trần Đường bên cạnh, muốn xác định xem Trần Ninh rút cục giống ai hơn. Lục Ca ngồi nhìn cảnh đó mà cười rung cả ghế. Đám quan quân lại càng thắc mắc, vẻ mặt mơ mơ hồ hồ. Tôi thu lại nụ cười, gõ nhẹ mặt bàn, nhàn nhã nói:

"Giống Tô Khắc".

Trần Ninh bật dậy, giãy nảy la lên:

"Cái gì? Sao đệ lại giống tên họ Tô đó được. Đệ có chỗ nào giống hắn ta cơ chứ!".

Trần Đường hiểu ra trước, cười gật đầu:

"Đúng là giống thật".

Trần Ninh nghe thấy càng cuống.

"Nhị ca, sao đến huynh cũng...".

Tôi chặc lưỡi, làm ra vẻ không vui.

"Đệ xem lại mình đi, còn nói không giống. Lúc nào cũng nóng nảy, hành sự theo cảm tính, y hệt cái đầu gỗ mục. A Đường vất vả lo nghĩ cho đệ không chỉ một hai lần, mà bên chỗ Bắc Tề, Tô Khải Bạch cũng không khác gì, nhất định là đang tức giận quát mắng đường đệ của anh ta".

Trần Ninh cúi đầu, ủ rũ ngồi phịch xuống ghế. Tôi lại mỉm cười nói với những người bên dưới:

"Tuy nói bắt được Tô Khắc là việc đáng mừng. Dù sao kẻ này được gọi là hổ tướng, dũng mãnh phi thường, lại là đường đệ của Tô Khải Bạch. Nhưng dù có giá trị hơn nữa, anh ta chẳng qua cũng chỉ là một tiểu tướng quân, có thể đổi được bao nhiêu bạc? Tô Khải Bạch cũng không thể đem thành Tùy Châu ra để đổi lấy mạng sống cho đường đệ của mình. Ngược lại...".

Thẩm Bác sốt sắng hỏi:

"Ngược lại thế nào?".

Trần Đường thay tôi tiếp lời:

"Ngược lại Bắc Tề có thêm một cái đầu gỗ, còn là cái đầu gỗ có vị trí quan trọng đối với Tô Khải Bạch. Anh ta dám bất chấp nguy hiểm để cứu người, đủ thấy đường đệ này có ảnh hưởng không nhỏ trong lòng anh ta. Mà Tô Khắc lại là kẻ cậy mạnh, hữu dũng vô mưu. Là điểm yếu có thể lợi dụng. Tô Khải Bạch là một trong năm danh tướng đương thời, còn là sát tướng nổi tiếng với tài lãnh binh quyết đoán, mưu trí không ai bì kịp. Chúng ta vẫn luôn không tìm ra sơ hở để nhắm vào, giờ chẳng phải đã có rồi ư?".

Nhiều người vỗ đùi, liên miệng nói, đúng vậy đúng vậy. Còn quay đầu nhìn Trần Ninh mà gật gù cười rất hài lòng. Trần Ninh càng thêm tủi thân, mếu máo nhìn tôi và Trần Đường. Chỉ có Quách Đông là hướng mắt đến chỗ tôi, vuốt râu ưỡn ngực nói:

"Trần phó soái nói sai rồi. Ai bảo trên đời không có người có thể so tài đấu trí với Tô Khải Bạch? Đại nguyên soái của chúng ta cũng là danh tướng vang danh thiên hạ. Nguyên soái có thể tìm ra gian tế đập tan âm mưu của Ngô Phi, có thể lấy ít địch nhiều, tiêu diệt toàn quân tiếp viện của địch. Chỉ cần có nguyên soái cầm quân, há còn lo không đuổi được Bắc Tề quân ra khỏi quan ải?".

Ông ta khen đến mức một kẻ da mặt vốn dày như tôi cũng thấy ngượng ngùng. Thật là làm khó cho kẻ luôn một lòng nghĩ kế tìm cách bỏ trốn lại ngồi đây nghe tâng bốc khoa trương như thế. Tôi chỉ đành cười khan, nói mấy câu khiêm tốn. Đám quan quân mặt mày tươi tỉnh, không còn vẻ chán nản than lên thở xuống nữa. Ánh mắt kỳ vọng của bọn họ khiến tôi thấy thật bất đắc dĩ... Song ít ra cũng đã bình ổn được tâm trạng của tướng sĩ. Tôi hạ lệnh giải tán. Nhìn Lạc Doanh thất tha thất thểu, tôi gọi cậu ta lại.

"Đừng ủ dột nữa. Chúng ta cũng không đến mức thiếu lương thực. Số quân lương không bị tổn hại, đem phân phát cho người nhà binh sĩ hy sinh và những ai tham gia trận đánh ở Huyết Câu, còn có lính canh và thân vệ vừa bỏ mạng, chiếu cố bọn họ cho tốt. Cậu cũng đừng hà khắc với binh sĩ quá, mùa đông không cần bắt bọn họ cả ngày lên rừng hái rau bẫy thỏ".

"Thuộc hạ rõ, xin nguyên soái an tâm".

Tôi cười cười vỗ vai cậu ta, ghé sát nói nhỏ:

"Nếu muốn có thêm lương thực nên đến tìm Lục đại nhân của chúng ta, bản lĩnh đánh cướp đảm bảo không ai giỏi hơn anh ta".

Lạc Doanh hai mắt lóe sáng như thú ăn đêm, hớn hở nói đa tạ tôi đã gợi ý rồi thẳng lưng rời đi. Giọng Lục Ca đằng sau vang lên nhàn nhạt:

"Đã không còn cơ hội thứ hai để đánh cướp, đệ còn lừa cậu ta làm gì?".

Tai kẻ này thính hay anh ta đi guốc trong bụng tôi rồi thế không biết. Tôi nhún vai.

"Vẫn tốt hơn suốt ngày phải trông thấy cậu ta mặt mày như đưa đám. Anh rảnh như vậy, để Lạc Doanh đến giúp anh giải sầu chẳng phải rất tốt còn gì".

"Tôi chỉ thích ở một chỗ với đệ. Đệ lại nỡ lòng nào đem tôi dâng cho kẻ khác, A Ngạn...".

Tôi liếc nhìn Khương Dương vẫn chưa ra khỏi lều, chân mày giật một cái. Ai rỗi hơi ở đây phối hợp diễn kịch với tên yêu quái da mặt dày hơn cả tấm khiên nhà anh kia chứ. Tôi gọi Trần Đường, Trần Ninh.

"Mặc kệ anh ta, đi thôi".

Vừa vén màn trướng bước ra đã trông thấy Tiểu Bạch cung kính đợi sẵn. Tôi lướt mắt qua cánh tay băng bó đối diện, nhẹ giọng nói:

"Mấy ngày này cậu không cần theo bên cạnh tôi, có Lý Thiên Ngôn được rồi".

Tiểu Bạch lại hiểu nhầm tôi có ý trách cứ, muốn ghẻ lạnh cậu ta, lập tức quỳ xuống ngẩng đầu nhìn lên.

"Thuộc hạ không làm tròn nhiệm vụ, xin nguyên soái trách phạt".

Trời vừa rạng sáng, sau lưng Tiểu Bạch là chân trời đỏ ối, ánh nắng buổi sớm chậm rãi chiếu lên người Tiểu Bạch. Cái lạnh của màn đêm cũng cùng lúc bị xua đi. Tiểu Bạch hơi mím môi, chân mày chau lại, ánh mắt trong sáng buồn bã nhìn tôi. Mặt trời nhích dần lên cao, gương mặt Tiểu Bạch càng rõ nét. Quả tim trong lồng ngực tôi đột nhiên nảy lên một cái. Tôi sửng sốt, ngoảnh mặt sang bên nói vội:

"Tôi không phải điều cậu đi. Dưỡng thương cho lành trước đã. Cậu như vậy thì bảo vệ được ai".

Tiểu Bạch nhìn lại tay mình, rồi mỉm cười, vui vẻ nhận mệnh. Tôi gấp rút rời đi thật nhanh. Chết tiệt, mới vừa rồi rút cục có chuyện gì? Sao tôi lại bối rối vì một tên nhóc cơ chứ? Nhất định là Trần Ngạn có bệnh. Đúng thế, nhất định là như vậy. Giống như khi bắt lấy mũi tên hay khi cưỡi ngựa, vừa rồi hẳn là phản ứng của cơ thể này, không liên quan đến tôi. Tôi tuyệt đối không bao giờ có hứng thú với đàn ông. Trần Ngạn ơi Trần Ngạn, anh cũng thật xấu xa, anh có là kẻ đoạn tụ cũng không nên nhắm vào một tên nhóc mới lớn chứ! Thật đáng trách! Tôi lắc đầu nguầy nguậy trở về lều của mình.

"Đại ca, đợi bọn đệ với. Sao huynh lại đi nhanh như vậy?".

Tôi không quay đầu, hàm hồ đáp:

"Tối qua ngủ không đủ giấc, muốn về ngủ bù".

Tiếng Trần Ninh lẩm bẩm nho nhỏ:

"Cũng không cần vội vàng thế chứ...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui