Nguyên Soái Bất Đắc Dĩ

Sau mười ngày ở lại Trần phủ trong kinh thành, hết ăn rồi ngủ, cuối cùng tôi cùng Trần Đường cũng phải trở lại đại doanh.

Trần Đường bảo ngoài số quân trấn giữ ở mỗi thành, trấn khác chỉ có thể tập
hợp trong trường hợp đặc biệt, thì đại doanh đóng ở thành Nhữ Bình có
hơn hai mươi vạn quân. Trường hợp đặc biệt ở đây là khi nào hoàng đế
thanh niên ra lệnh thì mới được lấy thêm quân. Còn hai mươi vạn kia, tôi có quyền điều động. Ấn soái Trần Ngạn trước khi mang thân đi đổi thuốc
giải cho dân chúng thành Bắc Bình đã đưa cho Trần Đường cất giữ, nay cậu ta trao lại cho tôi. Có lúc tôi còn định đem ấn soái này đi bán, chắc
cũng được bộn tiền. Nhưng ngẫm lại có muốn bán cũng chẳng có kẻ nào dám
mua, đành ngậm ngùi giữ lại. Có cảm giác như ôm trong mình quả bom nổ
chậm, khiến tôi khổ sở không thôi.

Quả nhiên, chưa về tới đại doanh đã có kẻ muốn tôi nổ banh xác.

Khi đi được bốn ngày đường, tức chỉ còn cách thành Nhữ Bình hai ngày lộ
trình, thì gặp kẻ địch. Gọi là kẻ địch, thật ra tôi thừa biết, những kẻ
bịt mặt kia, chẳng phải quân Bắc Tề.

Hiện tại ai muốn tôi
chết nhất? Ngoại trừ lão tể tướng kia thì còn ai nữa. Khương Nguyện ơi
Khương Nguyện, bộ lửa đốt mông ông chắc? Sớm như vậy đã ra tay.

Tôi không muốn dính dáng đến nguy hiểm, nhưng lại có chút chờ mong, Khương
Nguyện thế này trùng hợp lại cho tôi cơ hội. Bởi vì Trần Đường nói, tôi
có thể học được mọi chiêu thức trước đây, nhưng khả năng thực chiến lại
còn nhiều thiếu sót. Thứ tôi cần, chính là kinh nghiệm.


Đi
cùng tôi và Trần Đường chỉ có thêm mười người, mà kẻ địch lại đông gấp
ba lần. Tôi cũng hi vọng đối phương đừng quá khó đối phó, nhưng rõ ràng
Khương Nguyện không đến nỗi ngớ ngẩn đi thuê thư sinh trói gà không chặt để đuổi theo lấy mạng tôi. Ba mươi kẻ bịt mặt kia tay cầm chắc kiếm
sắc, động tác đều tăm tắp, nhất định là đội quân ngầm của lão tể tướng.

Khi kẻ địch xông đến, phần đông đều nhằm vào cái đầu trên cổ tôi. Tôi nghĩ
bọn họ khẳng định chưa được học luật chơi bóng rồi. Mỗi đội chỉ cần mười một người mà thôi, ba mươi người bọn họ muốn chặt đầu tôi đá bóng, rõ
ràng là phạm quy! Hơn nữa, trọng tài là hoàng đế thanh niên giờ này còn
đang ung dung chơi cờ với mỹ nhân trong cung, bọn họ chơi xấu thế này
đúng là quá bắt nạt người khác mà!

Trần Đường thúc ngựa đến
chắn đằng trước, muốn bảo vệ tôi. Chỉ là nhân số kẻ địch quá đông, một
mình cậu ta không thể chặn đứng tất cả. Mười người đi cùng chúng tôi
cũng đều bị kẻ địch quấn lấy. Rất nhanh tôi đã bị năm, sáu kẻ bao vây.

Tôi vừa vung đao đỡ được một đòn trực diện, hai bên trái, phải đã có hai
đường kiếm đâm tới, chỉ còn cách ngửa người ra sau tránh. Vừa thoát hiểm liền lập tức có kẻ khác từ trên đầu tôi đánh ập xuống, tôi tức giận vận hết sức lật cổ tay cho kẻ vừa tấn công một đao. Lập tức một cánh tay kẻ đó đứt lìa, máu phụt ra bắn thẳng vào mặt tôi. Anh ta vừa hét lên đau
đớn, những kẻ khác đã đồng thời không chần chừ vung kiếm tấn công, tay
tôi vẫn còn run, lại không muốn mất mạng, đành cắn răng chống đỡ.

Sau lưng tôi đã ứa ra một tầng mồ hôi lạnh. Không phải vì nóng, mà cảm giác nếu cứ tiếp tục thế này, đầu tôi sẽ thật sự rời khỏi cổ, thành bóng cho bọn họ chơi đùa.


Khả năng chiến đấu của tôi vẫn chưa thật
sự thuần thục, một chọi một có thể thắng, nhưng muốn đánh bại một lúc
năm người sao có thể? Được! Mấy người này ỷ đông ức hiếp tôi cũng đừng
trách tôi ra tay tàn độc.

Bên phải có một kẻ lại vung kiếm
muốn chém vào tay tôi, lần này tôi cũng không dùng binh khí đỡ lại nữa.
Tôi lắc người sang bên, kiếm kia vẫn trên đà đâm tới, đối phương lúc này không thể đổi chiêu, tôi dùng sống đao đập vào gáy anh ta. Kẻ đó vừa
bất tỉnh còn chưa ngã ngựa đã bị tôi túm lấy, vừa lúc ba người bên trái
đánh sang, tôi lấy thân anh ta làm bia, ba thanh kiếm xuyên qua ngực anh ta, ngập đến quá nửa. Tôi cũng không ngu ngốc đợi bọn họ rút kiếm, lập
tức vung đao một đường quét ngang, ba cái đầu đồng loạt rơi xuống đất.

Trước mắt chỉ còn lại một màu đỏ đến chói mắt. Tôi chưa từng giết người,
không ngờ rằng, bị ép đến đường cùng, có thể không chớp mắt lấy đi tính
mạng kẻ khác. Có lẽ tôi phát điên rồi. Trước mặt tôi chỉ còn một người,
anh ta nhìn tôi như nhìn quỷ tu la chui lên từ địa ngục. Khắp mặt tôi
đều là máu, tôi lại ngoác miệng nhìn anh ta cười. Kẻ đó tức giận vung
đao muốn chẻ tôi làm hai nửa. Tôi ép mình nâng cánh tay còn tê rần vì
dùng sức lên đỡ, tay trái chộp lấy kiếm của người bị tôi lấy làm bia vẫn còn vắt ngang trên mình ngựa, một kiếm đâm thẳng cuống họng kẻ đối
diện.

Cùng lúc này, tôi nghe tiếng Trần Đường thét lên, sống

lưng cảm thấy lạnh buốt, chân liền thúc mạnh vào bụng ngựa, vừa vặn
thoát hiểm. Vết thương sau lưng không đủ sâu nhưng đau đớn khiến tôi
càng nổi điên, tôi quay đầu ngựa trừng trừng nhìn kẻ vừa đánh lén, trực
tiếp phóng kiếm trong tay, chuôi kiếm bị cản lại, cả thân kiếm lại xuyên qua miệng anh ta ngập đầy máu.

Có lẽ kẻ địch không ngờ Trần Ngạn nổi danh là Bồ Tát có thể chém giết không chút nhân từ, cũng có
thể bọn họ thấy tôi nổi điên thì hoảng sợ, còn hơn mười kẻ còn sống,
quyết định rút lui. Tôi cười cười, đúng là kẻ điên thì ai cũng ngán.

Trần Đường lo lắng chạy đến:

“Đại ca, vết thương của huynh…”.

Tôi thấy cậu ta định xuống ngựa thì cản lại:

“Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta tìm nơi an toàn trước đã. Vết thương không nghiêm trọng, đệ đừng lo”.

Bên tôi chết mất một người, những người khác đều bị thương khá nghiêm
trọng. Kẻ địch lại kéo đến e rằng nguyên đội bóng này sẽ bị loại sạch
sẽ. Trần Đường gật đầu, nói phía trước không xa có một trấn nhỏ. Cả bọn
liền lập tức ôm vết thương chạy té khói.

Chạy gần một canh
giờ thì đến được chỗ có thể dừng lại, băng bó vết thương. Trần Đường
thuê hai căn phòng, nhanh chóng đỡ tôi lên lầu. Thấy cậu ta lo đến mức
mặt mày trắng bệch, tôi liền cởi áo ngoài để lộ nhuyễn giáp bên trong.

Trần Đường mừng rỡ:


“Đại ca, huynh có mặc giáp phòng thân? Đại ca biết trước sẽ có kẻ mai phục ám toán chúng ta sao?”.

Tôi lườm cậu ta. Tôi làm sao biết cái đầu của lão già kia có tính toán gì,
chẳng qua tôi không phải Trần Ngạn. Anh ta thích đâm đầu vào chỗ chết
chứ tôi thì không. Tính mạng đáng quý, tôi ở trên tường thành Bắc Bình
suýt bị bắn thủng vì không chịu mặc giáp, đương nhiên không thể lặp lại
sai lầm chết người đó. Nhuyễn giáp này rất tốt, lại không nặng, dùng để
đối phó kẻ xấu rất tiện.

Tôi lắc đầu, nhìn Trần Đường băng bó vết thương cho mình, nghiêm trọng nói:

“Người của chúng ta đều bị thương rồi, kẻ địch nếu đã muốn giết tôi, chỉ e đêm nay lại kéo thêm người đến. Hay là nhân lúc còn rảnh rỗi, đệ chuẩn bị
ít giấy mực, chúng ta viết di chúc để lại, tiện thể tố cáo Khương
Nguyện. Chết tôi cũng phải lôi ông ta theo. Ông ta thích chơi bóng lại
không chịu tìm hiểu luật, đánh hội đồng chúng ta. Tôi phải dạy dỗ ông ta luật lệ cơ bản mới được!”.

Trần Đường ngớ ra, rồi lại chống tay lên bàn cười nghiêng ngả:

“Đại ca, huynh so với trước đây cứ như hai người khác vậy, còn biết nói đùa. Đại ca yên tâm, đệ đã truyền tin cho A Ninh, sẽ có người đến tiếp ứng”.

Tôi nghi ngờ. Có kịp không đây? Định hỏi lại thì trông thấy cánh tay Trần Đường đang nhỏ máu. Tôi trợn mắt mắng:

“Đệ mãi lo cho tôi, bản thân bị thương cũng không quản”.

Trần Đường cười cười nói vết thương không đáng ngại. Tôi ấn cậu ta ngồi
xuống, thay cậu ta xử lí vết thương. Vừa đắp thuốc vừa nghĩ, thật ra có
thêm em trai cũng không tệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận