Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!


Việc thú biến dị bắt đầu có dị trạng không phải chỉ mới bắt đầu ngày một ngày hai mà từ khi kết giới bắt đầu xuất hiện thì chúng nó đã bắt đầu...!Tất cả mọi việc dường như đều đang được một kẻ nào đó từng bước từng bước dẫn dắt và sắp đặt toàn bộ.

Nam Cung Hàn Dương rũ mắt nhìn hình ảnh trên màn hình, bên trên màn hình là một hàng dài không thể đếm được thú biến dị đủ chủng loại đàn nối đuôi đi đến và nơi mà bọn chúng nhắm đến không cần phải nghĩ nhiều cũng có thể đoán được đó chính là khu an toàn.

Với số lượng thú biến dị ước tính khoảng một ngàn con nếu như quân đội có thể ra tay thì những con thú biến dị này cũng không có gì gọi là khó khăn nhưng hiện tại bọn họ bị lớp kết giới này ngán đường chỉ với những thí sinh còn chưa được nhập học ở trường quân đội thì chưa chắc sẽ có thể thắng được.

Nam Cung Hàn Dương lần đầu tiên trở nên nôn nóng không ngừng.

"Có chuyện gì hả?".

Nhìn thấy gương mặt nghiêm trọng của Nam Cung Hàn Dương, Diệp Thanh An tò mò hỏi một chút.

Nhạc Dương Vũ ở bên cạnh yên lặng nhìn một chút Diệp Thanh An, có lẽ cậu ấy không nhận ra nhưng mà, dường như Diệp Thanh An mỗi khi cùng Nam Cung Hàn Dương nói chuyện với nhau thì giống hệt như lần đầu Nhạc Dương Vũ gặp được Diệp Thanh An, cậu sẽ vô thức cười nhiều hơn, không còn trầm mắt tỏ vẻ nghiêm túc như bình thường nữa.1
Khác biệt như vậy khiến Nhạc Dương Vũ thân là một người bạn tốt thật là đau lòng mà.

Đang nghĩ lung tung Nhạc Dương Vũ vô tình nhấn vào một chổ nào đó, chỉ là một cái click vô tình nhưng hiệu quả mang lại quả thật vô cùng lớn, lớp kết giới vậy mà trong nháy mắt nháy một cái biểu hiện bọn họ đã xâm nhập vào được vào bên trong.

Điều này khiến cho đám người kĩ thuật mừng muốn chết trong lòng thầm nghĩ sau này nhất định phải rù quến Nhạc Dương Vũ một chút để cậu ấy đầu quân cho quân đoàn số 1.1
Nam Cung Hàn Dương vốn dĩ không muốn khiến Diệp Thanh An cảm thấy lo lắng, nhưng sau đó hắn lại nghĩ đến hiện tại nếu không nói đến lúc có lỡ có nguy hiểm xảy ra Diệp Thanh An lại không có phòng bị như vậy càng không tốt chút nào.

Nghĩ như vậy hắn tiến về phía gần lớp kết giới đưa màn hình giám sát vào vị trí mà Diệp Thanh An có thể dễ dàng nhìn thấy.

"Có lẽ bọn chúng đang tiến về khu an toàn của các cậu, cậu nên cẩn thận một chút." Nam Cung Hàn Dương nhắc nhở.

Diệp Thanh An nhìn chằm chằm từng đám từng đám thú biến dị đang đi tới vẻ mặt không có vẻ gì là lo lắng cả, nếu để ý kĩ còn có thể nhìn thấy hai bàn tay cậu đang nắm chặt bày tỏ bản thân cậu đang rất phấn khích.

"Sao vậy?".

Nam Cung Hàn Dương nhận ra Diệp Thanh An có phần kì lạ liền nhịn không được mở miệng hỏi.

Diệp Thanh An không trả lời nhắn, đôi mắt hơi khép hờ lại, tinh thần lực mạnh mẽ được cậu phòng ra ý đồ dò xét xem mấy con thú biến dị đang ở phía nào.1
Có một chuyện mà từ trước đến nay cậu vẫn luôn không để lộ ra chính là: Diệp Thanh An cậu vô cùng thích những thứ có lông xù xù mềm mại, chỉ cần có lông xù cậu không ngại hình dạng của chúng xấu xí hay đẹp đẽ.

Chỉ cần có lông xù cậu đều thích.1
Mà thú biến dị chính là một trong những loài có lông xù nha! Đợt này cậu nhật định phải tranh thủ bắt vài con nữa về làm bạn với Chôm Chôm mới được.1
Đồng thời ngay tại khoảng khắc mà Diệp Thanh An phóng ra tinh thần lực đó thì Nam Cung Hàn Dương đứng bên cạnh cậu mặc dù vẫn bị ngăn cách bằng một lớp kết giới kĩ thuật cao nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn cảm nhận được có một thứ gì đó vô cùng mạnh mẽ đang phát tán, thứ đó vô thức khiến hắn cảnh giác nhưng nhiều hơn cả chính là sự quen thuộc không thể diễn tả được.

Đó là cái gì vậy?
Nam Cung Hàn Dương muốn tìm hiểu thứ đó là gì nhưng sau đó hắn phát hiện ra rằng cảm giác kia cách hắn càng ngày càng xa, cuối cùng lại biến mất hệt như chưa từng tồn tại vậy.

Diệp Thanh An thu lại tinh thần lực của mình, hiện tại cậu đã xác định được vị trí của đám thú biến dị kia rồi, việc phá giải kết giới đã đi vào quá trình mấu chốt, có bọn họ ở đây chắc hẳn đã ổn rồi, cậu bây giờ còn một sứ mệnh vĩ đại hơn phải hoàn thành cho nên phải rời đi trước thôi.

"Nếu mọi chuyện đã không có gì cần đến tôi vậy thì tôi đi trước đây!".

Diệp Thanh An nói với Nam Cung Hàn Dương.

"À..." Nam Cung Hàn Dương vẫn chưa hồi phục tinh thần lại, lơ đãng trả lời một tiếng.

Đợi khi Diệp Thanh An đã khuất bóng hắn mới hốt hoảng sực tỉnh lại, hắn đưa tay muốn gọi Diệp Thanh An đứng lại nhưng lại không biết tìm lí do gì để giữ chân cậu, thế là chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thanh An càng đi càng xa.

Cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy quen thuộc lại hốt hoảng không chịu được.

Hắn rốt cuộc đang bị gì thế này?
_______
Trường tui đang chuẩn bị hội xuân nên hai bữa rồi tui không có đăng chương để nay mai tui bù cho m.n1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui