Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!


Dường như không ngờ đến bọn thú biến dị lại có thể chạy đến bao vây nhanh như thế, Hoàng Băng Ngân và Khanh Ngữ nhất thời có chút luống cuống không biết nên làm thế nào.

Giữa một rừng thú biến dị chực chờ nhìn ngắm miếng mồi ngon là hai người bọn họ, một chút luống cuống của bọn họ chính là nhược điểm chí mạng, lập tức Hoàng Băng Ngân bị một con Hổ Răng Kiếm CRF từ phía sau xông tới vồ một phát vào bả vai.

Phản ứng của chị ta cũng vô cùng nhanh chóng, lập tức cúi gập người xuống dùng lực tay mở khớp hàm của con hổ kia ra, lúc mở được miệng của nó ra trên vai của Hoàng Băng Ngân đã lít nhít vài lổ máu.

"Chị, không sao chứ?".

Khanh Ngữ vừa nhìn thấy vết thương của cô liền hết hồn.

"Chúng ta tiến tới giúp họ đi, nhìn tình hình này có vẻ không ổn cho lắm, dù sao thì bọn họ rất có khả năng sẽ là đồng đội của chúng ta." Quân Minh lên tiếng, ánh mắt đã có phần lo lắng.

Diệp Thanh An vẻ mặt không chút biến hóa liếc nhìn Quân Minh một cái, không hiểu hắn đang nghĩ gì: "Cậu muốn giúp thì giúp thôi, còn hỏi ý kiến của tôi làm gì? Tôi cấm được cậu chắc?".

Quân Minh lúc này mới ngớ người ra, vội vàng cười ngại ngùng vài tiếng.

Không hiểu tại sao, mỗi lần đi cùng với Diệp Thanh An cậu ta đều bất giác mà luôn xem xét sắc mặt Diệp Thanh An cũng như hỏi ý kiến cậu ấy, dù cho chuyện đó không đáng để hỏi.

Diệp Thanh An cũng không quá để ý đến việc Quân Minh đang nghĩ gì, cậu nhìn con hổ Răng Kiếm CRF mà mình nhắm trúng kia, vẻ mặt vô cùng khó xử.

Hình như không gian khí để giữ thú cưng của cậu không to cho lắm, bỏ một Chôm Chôm đã hết hơn nửa diện tích rồi, Bánh Bao Nhỏ bình thường vẫn luôn ngồi trên vai cậu, cho dù có vào bên trong không gian khí đi nữa thì nó cũng có thể thu nhỏ mình lại để tiết kiệm diện tích nhưng hiển nhiên là con hổ Răng Kiếm CRF này không có chức năng như vậy rồi.

Hơn nữa so sánh kích thước của nó có lẽ còn to hơn cả Chôm Chôm không gian khí không đủ là cái chắc.

Làm sao để bắt nó bây giờ?
Còn chưa bắt đầu sự nghiệp vĩ đại mà Diệp Thanh An cậu đã gặp phải trở ngại to lớn.

**
"Nguyên soái! Nguyên soái!! Tốt quá rồi, tốt quá rồi, quá trình phá giải cho đến hiện tại rất là thuận lợi, vừa nãy màng chắn đã chớp nháy vài cái rồi." Một quân nhân trong đội kĩ thuật vô cùng vui vẻ mà đi tới báo cáo kết quả cho Nam Cung Hàn Dương.

Nghe được kết quả có tiến triển đôi mày vẫn luôn nhíu chặt của hắn rốt cuộc cũng có phần giãn ra một chút: "Vất vả cho các cậu rồi, nhưng cũng đừng vui mừng quá sớm.

Hiện tại tập trung tiếp tục phá giải đi!".

"Rõ thưa nguyên soái!".

Làm một tư thế chào tiêu chuẩn của quân đội, quân nhân kĩ thuật kia lại tiếp tục hí hửng chạy đi.

"Nguyên soái!".

Đoàn Tuấn từ nãy đến giờ vẫn luôn theo dõi máy dám sát đột nhiên lại chạy về phía bên này.

Nam Cung Hàn Dương lập tức nhận được một chút dấu hiệu bất thường: "Có chuyện gì?".

"Nguyên soái, tình hình có vẻ không ổn rồi, vừa nãy chúng tôi vừa bắt được tín hiệu của một máy quay ở khu vực cách ly của những người bị nhiễm bệnh độc, ngài xem..." Đoàn Tuần vừa nói vừa kết nối quang não trên tay của mình với máy giám sát, một màng hình giả lập xuất hiện trước mắt Nam Cung Hàn Dương.

Khu cách ly nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh, xưng quanh được bao phủ bởi rất nhiều cây cối xanh mướt, hiện tại, bằng mắt thường có thể nhìn thấy, những cây cối ở gần khu vực của khu cách ly hiện tại đang xảy ra dị biến.

Màu xanh mơn mởn của lá cây bắt đầu bị màu xám tím thay thế, một vài loài hoa còn bắt đầu tỏa ra những luồn phấn hoa màu vàng ra không khí.

Không cần trực tiếp đứng ở đó Nam Cung Hàn Dương cũng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm.

Hiển nhiên hiện tại đường đến khu cách ly đã hoàn toàn bị chặn đứng, việc đi vào bên trong để giải bệnh độc là điều rất khó khăn, hơn nữa tốc độ biến dị của cây cối cũng đang lan dẫn ra các khu vực xung quanh, nếu hiện tại không làm gì thì sớm hay muộn thì cả khu an toàn đều sẽ bị phấn hoa này bao phủ.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
**
Trong khu cách ly.

"Gào!!!! Gào!!!".

"Ặc!! Gào, gào!!".

Những tiếng gào khàn đặc cùng với những tiếng móng tay cào trên vách tường khiến cho không khí bên trong khu cách ly trở nên vô cùng kì dị và đáng sợ.

Đinh Hoài từ khi bắt đầu bước chân vào bên trong khu cách ly này đã bắt đầu có chút hối hận, nhưng hắn không muốn quay đầu trở ra để làm trò đùa cho mấy người bọn họ, nhất là còn để bản thân mất mặt trước Diệp Thanh An là không thể, cho nên gã liền cắn răng bước tiếp vào bên trong.1
Bên trong được xây dựng rất nhiều phòng, để tránh việc những người nhiễm bệnh tấn công lẫn nhau thì mỗi lần nhốt người vào bên trong thì các giáo viên đều dùng còng tay công nghệ khóa tay bọn họ lại.

Dọc đường đi, ai nhìn thấy Đinh Hoài cũng đều đỏ mắt muốn tiến tới đánh cũng gã, những cũng may những chiếc còng tay đó đã giữ bọn họ lại, đều này cũng khiến cho Đinh Hoài thở phào một hơi.

Đi mất một lúc cuối cùng Đinh Hoài cũng đi đến gian phòng đang nhốt bạn của mình.

Bạn của gã là một trong những người phát hiện nhiễm bệnh độc đầu tiên và cũng là những người có triệu chứng nặng nhất.

Đinh Hoài và người kia là bạn từ thuở nhỏ, sau đó cùng nhau nuôi chí trở thành quân nhân, hiện tại bạn mình gặp chuyện gã hiển nhiên vô cùng lo lắng.

Phải vào thăm một phen mới có thể yên tâm.

Đứng trước căn phòng u tối, Đinh Hoài nhìn không rõ bạn mình đang ở vị trí nào, nhịn không được cất tiếng gọi: "Tiểu Bình, cậu đâu rồi? Nếu nghe thấy thì trả lời tôi đi, tôi là Đinh Hoài đây."
Rất lâu cả căn phòng đều im lặng chỉ có vài tiếng gầm rũ của những người ở căn phòng khác.

"Tiểu Bình?".

Đinh Hoài khẽ gọi vài tiếng nữa, nhưng đáp lại gã vẫn chỉ là một bầu trời im lặng.

Ngay khi gã vừa định quay lưng bỏ đi thì ở phía sau rốt cuộc cũng nghe được tiếng sột soạt do sự ma sát của quần áo.

"Đinh...!Hoài?".

Giọng nói khản đặc, còn có chút ồm ồm phát ra khiến người ta nhịn không được mà dựng cả tóc gáy.

"Là...là tôi, Tiểu Bình là cậu sao!".

Giọng kia rất lâu mới đáp lại: "Là tôi."
"A, tốt quá rốt cuộc cũng tìm thấy cậu rồi, sao rồi cậu không sao chứ?".

Đinh Hoài hỏi.

"Ngoại trừ khoảng thời gian đầu hơi khó chịu thì hiện tại xem như rất bình thường, Đinh Hoài cậu tiến lại gần hơn được không? Tôi không nhìn thấy cậu." Giọng nói kia vẫn khàn khàn, ồm ồm vô cùng khó chịu nhưng tốc độ nói đã nhanh hơn rất nhiều, nếu nghe kĩ thì còn có thể nghe được chút gấp gáp.1
"Sao vậy?".

Đinh Hoài hiển nhiên không để ý đến chút gấp gáp trong lời nói của người kia, bước chân vô cùng nhanh nhẹn mà tiến gần về phía cửa sắt.

__________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui