Nguyên tắc bảo mệnh của sủng phi

Bên Thanh Trúc hiên, Mộc Vận Chỉ lại đứng bên cửa sổ, lưu luyến nhìn rừng trúc bên ngoài. Đại cung nữ hồi môn Thải Thi câm một chiếc áo choàng đi qua: "Tiểu chủ, đêm khuya nhiều sương, nô tỳ khoác áo choàng cho người."

Mộc Vận Chỉ giơ tay lên ngăn động tác của Thải Thi lại: "Không cần, cứ để ta đứng đây nhìn một lát, rừng trúc trong cung này trông cũng rất đẹp."

Thái Thi ôm áo choàng đứng qua một bên: "Tiểu chủ, Quốc công gia đã đưa tin, bảo người đừng theo cùng, sao người còn muốn đi theo chứ?"

"Thải Thi, rất nhiều chuyện đôi khi không phải do mình," Mộc Vận Chỉ khẽ cười, trên mặt lộ vẻ bi thương: "Có lẽ lúc đầu ta không nên tiến cung."

"Tiểu chủ, người hối hận sao?" Thải Thi mím môi.

Mắt Mộc Vận Chỉ có hơi ướt: "Sau khi vào cung, tình cảm của ta đối với ngài ấy sẽ không còn đơn thuần nữa. Một bên là gia tộc, một bên... Một bên là ngài ấy, bảo ta phải lựa chọn thế nào?"

Có đôi khi, nàng thật sự rất hâm mộ Hi Tu nghi, không cần phải lo lắng nhiều, chỉ cần theo tâm ý của mình. Nhưng mà nàng lại không thể, phụ thân nàng đã đi quá giới hạn, Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho phủ Trấn Quốc công. Chuyến đi núi Đông Minh lần này của Hoàng thượng, người khác có lẽ không biết, nhưng nàng biết, thay vì nói là cuộc săn mùa xuân, còn không bằng nói là tàn sát dị đảng.

Lần này cho dù Hoàng thượng không mang nàng đi theo, nàng cũng sẽ tranh thủ để đi cùng. Bởi vì đây là cơ hội duy nhất để nàng có thể gặp phụ thân, nàng muốn gặp phụ thân mình, khuyên ông ấy học Tề Dương hầu năm đó, giao nộp binh quyền, có lẽ như vậy Hoàng thượng còn có thể nể mặt tổ tiên Mộc gia mà bỏ qua cho trên dưới Mộc gia, nếu không thì, kết cục của Mộc gia chính là cả nhà bị tàn sát.

"Vậy nô tỳ cùng đi theo người," Thải Thi nhìn chủ tử nhà nàng, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.

Mộc Vận Chỉ xoay người nhìn Thải Thi: "Từ nhỏ ngươi đã theo ta, lần này không cần đi theo nữa, chờ đến tuổi ngươi có thể ra cung, tìm một gia đình trong sạch để gả. Lần này ta không về được." Nói xong nàng lại xoay người đi, nhìn ra rừng trúc bên ngoài.

"Tiểu chủ, người thật sự nhất định phải đi sao?" Thải Thi có chút nghẹn ngào nói.

Mộc Vận Chỉ mỉm cười: "Thải Thi, đừng khóc. Đây là chuyện cuối cùng ta làm vì Mộc gia. Lúc đầu Tôn gia gặp chuyện không may, khi ta đưa tin đến Quốc Công phủ, ta biết ta đã không còn đường sống." Hoàng thượng vẫn luôn truy tìm chứng cứ phủ Trấn Quốc công tham dự việc Lương vương mưu nghịch, tuy phụ thân nàng đã xóa sạch mọi thứ, nhưng đã làm thì sẽ lưu lại dấu vết, sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm được. Đến lúc đó, minh chỉ Thánh tổ của Mộc gia chỉ e không đổi được mạng cả nhà Mộc gia.

"Số mệnh, đây chính là số mệnh của ta," sau khi nàng tiến cung, muốn tranh nhưng lại không dám tranh. Bởi vì trong đêm trước khi vào cung, phụ thân Trấn Quốc công đã nói cho nàng biết tất cả, hỏi nàng muốn làm Thái hậu, hay là muốn làm Công chúa: "Ha ha ha ha..." Đúng là người si nói mộng. Thẩm gia năm đó, nắm bốn phần binh quyền của Đại Vũ hơn một trăm năm, dưới hoàng quyền không phải cũng ngoan ngoan giao binh quyền ư, tại sao phụ thân nàng lại không nhìn rõ được, chẳng là bị phú quý làm mê mẩn tâm trí?

Ngõ Bán Nguyệt, Thẩm Lâm đã biết Thẩm Triết Húc phải đi theo thánh giá đến núi Đông Minh săn thú, ông ngồi trước bàn sách, nhìn tin tức nằm trên bàn, chờ Thẩm Triết Húc đến.

"Tam gia."

Thẩm Lâm nghe giọng của quản gia ngoài cửa bèn lên tiếng: "Cho nó vào đây."

"Kẽo kẹt..."

Thẩm Triết Húc đi vào thư phòng của tổ phụ: "Tôn nhi thỉnh an tổ phụ."

"Ngồi đi," Thẩm Lâm gật đầu với người đối diện bàn sách.

"Vâng," Thẩm Triết Húc chưa ngồi xuống đã thấy những tin tức ngầm đặt trên bàn.

"Lần này con đi núi Đông Minh có tính toán gì không?" Thẩm Lâm hỏi thẳng.

Thẩm Triết Húc không hề do dự: "Tôn nhi không có tính toán gì, chỉ nghĩ nên theo sát Hoàng thượng." Thẩm Triết Húc mang vẻ mặt trào phúng: "Đáng tiếc, Trấn Quốc công thế hệ này dường như không nhìn rõ đại cục."

"Hắn sẽ không làm vậy, vì hắn biết Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho hắn," Thẩm Lâm vuốt vuốt chòm râu trắng: "Năm đó hắn còn trẻ tuổi đã dám giựt dây Tây Ninh bá ngầm đưa tin đến quan ngoại, mấy năm trước càng to gan lớn mật tham dự vào việc Lương vương mưu nghịch. Phủ Trấn Quốc công hiện giờ có thể an ổn là vì hắn tay chân nhanh nhẹn, đã cắt đuôi sạch sẽ. Nhưng đương kim Hoàng thượng cũng không phải dễ lừa như tiên đế, ta đoán hiện tại Hoàng thượng không đụng tới hắn là do minh chỉ Thánh tổ của Mộc gia. Một khi đương kim Hoàng thượng tìm được chứng cứ phạm tội mưu nghịch của Trấn Quốc công, khối minh chỉ Thánh tổ kia sẽ trở nên vô dụng."

Ánh mắt Thẩm Lâm trở nên sắc bén, minh chỉ Thánh tổ, là năm Đại Vũ khai quốc, Thánh tổ Hoàng đế tự tay làm ra, trên đời chỉ có ba khối, phủ Trấn Quốc công, phủ Tề Dương hầu và phủ Trung Dũng hầu, mỗi nơi giữ một khối. Mỗi một thế hệ Quân vương đều muốn thu hồi chúng, nhưng trên minh chỉ của Thánh tỏ có nói rõ, không mưu nghịch không thể đoạt. Trấn Quốc công vậy là muốn tìm chết.

Cuộc chiến biên quan năm đó, ông liều chết cũng muốn thắng bởi muốn nói với người đời ông không phải là kẻ bán nước. Vì xóa bỏ sự cảnh giác của tiên đế, ông thậm chí còn tự phế đi một chân, nộp binh quyền lên, mang theo người của Thẩm gia rời khỏi Dụ Môn quan. Hơn hai mươi năm, người Thẩm gia ông còn, vậy thì Thẩm gia của ông sẽ còn.

"Chuyến đi núi Đông Minh lần này, con chỉ cần phụ trách tốt an nguy của Hoàng thượng là được, những thứ khác không nên nhúng tay vào, hiện giờ chỉ sợ Hoàng thượng chưa động được phủ Trấn Quốc công," Thẩm Lâm dặn dò: "Cũng may lần này Quân tỷ nhi có thai sẽ không theo đến núi Đông Minh."

Mấy ngày trước Thẩm Triết Húc đã biết muội muội có thai, còn nhập chủ cung Chiêu Dương: "Tổ phụ, chúng ta có nên truyền tin tức cho muội muội không?"

Thẩm Lâm lắc đầu: "Không cần, hiện tại Quân tỷ nhi có thai chưa được ba tháng, hãy để con bé sống yên ổn một chút, hơn nữa những việc này vốn không liên quan gì tới Thẩm gia chúng ta, chẳng qua là có một chút nợ cũ của hơn hai mươi năm trước thôi."

Thẩm Triết Húc nghe vậy gật đầu: "Bên Thành lão thái ý nói muội muội mọi thứ đều tốt, Hoàng tự trong bụng cũng an toàn."

"Bên phía Triết Thần cũng có tin tức, mọi việc đều tốt," Thẩm Lân nhìn tôn tử ở đối diện, gương mặt nghiêm túc: "Chuyến đi núi Đông Minh này, nhất định không được mất cảnh giác."

Thẩm Triết Húc đứng dậy chắp tay hành lễ: "Húc biết rồi ạ, xin tổ phụ yên tâm."

Sáng sớm hôm sau, Tịch Vân vừa ra khỏi Ngự Thiện phòng đã đụng phải một cung nữ, vừa định mở miệng nói thì cảm giác tay bị dúi vào một thứ, sau đó cung nữ kia cũng không quay đầu lại mà rời đi. Trên mặt Tịch Vân vẫn còn buồn bực: "Ai vậy chứ, đụng vào người ta, ngay cả lời nói dễ nghe cũng không có." Nói xong nàng bèn rời đi, nhưng trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm nói lẫy.

Trở lại cung Lưu Vân, Tịch Vân mang hộp đựng thức ăn vào trong phòng: "Tiểu chủ, nô tỳ đã về."

Phùng Yên Nhiên buông bút lông trong tay xuống, bước tới rửa tay: "Sao ngươi lại tức giận vậy?"

Tịch Vân nhìn sang bên cạnh: "Các ngươi lui xuống hết đi, chỗ chủ tử có ta hầu hạ là được rồi."

Chờ đến khi các cung nhân trong phòng đều đi ra ngoài, Tịch Vân đi tới đóng cửa lại.

"Người làm gì vậy? Thần thần bí bí," Phùng Yên Nhiên rửa sạch tay, đến ngồi vào bàn chuẩn bị dùng bữa.

Tịch Vân lấy tờ giấy trong tay áo ra đưa tới: "Nô tỳ vừa ra khỏi Ngự Thiện phòng đã bị người ta đụng phải, thứ này là do cung nữ đó nhét vào tay nô tỳ."

Phùng Yên Nhiên nhìn tờ giấy Tịch Vân đưa một lúc lâu rồi mới đưa tay cầm lấy, từ từ mở ra: "Chuyến săn mùa xuân nguy hiểm." Nàng xem xong thì đưa cho Tịch Vân: "Đốt đi."

Phùng Yên Nhiên vẫn dùng bữa trưa như bình thường, sau khi dùng bữa xong thì đến đứng trước tấm gương trong nội thất, nhìn chính mình trong gương, rồi đưa tay mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp đựng trang sức bằng gỗ tử đàn.

Nàng ngồi trên mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve hộp tử đàn này, sau đó mở nó ra, bên trong có một khối mặc ngọc hình tròn. Đây là do mẫu thân cho nàng trước khi tiến cung, nói là vật báu gia truyền của ngoại tổ gia nàng. Khối mặc ngọc này đông ấm hạ mát, mang theo bên người thân thể khỏe mạnh, đến tận giờ nàng vẫn không nỡ mang ra. Phùng Yên Nhiên lấy khối mặc ngọc ra cầm trong tay, đặt vào ngực, từng giọt nước mắt rơi xuống, trong miệng nỉ non một câu: "Nương, nữ nhi có lỗi với người."

...

Trong cung Chiêu Dương, sau khi dùng bữa xong, Thẩm Ngọc Quân đi dạo một vòng quanh vườn rồi trở về phòng. Ngồi trên tháp, nàng lấy cái sọt đựng đồ thêu thùa bên cạnh, bắt đầu khoa tay múa chân.

"Nương nương, Phùng Tần tiểu chủ đến," Tiểu Đặng Tử ở ngoài điện bẩm báo.

Thẩm Ngọc Quân nghe nói Phùng Yên Nhiên đến thì vội vàng phân phó: "Mau mời muội ấy vào."

Phùng Yên Nhiên dẫn theo Tịch Vân vào trong điện, hành lễ nói: "Tần thiếp thỉnh an Hi Tu nghi, nương nương cát tường!"

"Mau đứng lên," Thẩm Ngọc Quân vẫn ngồi trên tháp không đi xuống, vẫy vẫy tay: "Cho phép muội không cần nhiều lễ như vậy, mau tới đây ngồi."

Thẩm Ngọc Quân mỉm cười: "Tỷ tỷ đang làm gì vậy?" Vừa nói vừa tới bên tháp, ngồi đối diện với Thẩm Ngọc Quân.

"Muội đến vừa đúng lúc, mau xem giúp ta trên này nên thêu cái gì thì đẹp?" Thẩm Ngọc Quân cầm khung thêu đưa tới: "Ta muốn làm một chiếc yếm nhỏ."

Phùng Yên Nhiên nhận lấy xem xét: "Thêu một con cá chép nhỏ là đẹp," một mảnh vải bằng lòng bàn tay, vô cùng khéo léo.

"Cái này được đó," Thẩm Ngọc Quân nghe vậy cười nói.

"Sắp hai tháng rồi," Phùng Yên Nhiên nhìn chằm chằm vào bụng của Thẩm Ngọc Quân: "Thời gian trông qua thật nhanh."

"Đúng vậy," Thẩm Ngọc Quân gật đầu: "Muội sắp xếp đồ đạc xong chưa? Ngày mai mọi người phải xuất phát rồi."

"Đã sắp xếp xong," Phùng Yên Nhiên giơ tay lên, Tịch Vân vội vàng đưa hộp gỗ tử đàn đến. Phùng Yên Nhiên nhận cái hộp rồi đặt lên chiếc bàn con: "Mấy ngày nay sắp xếp đồ đạc phát hiện khối mặc ngọc này, vừa khéo hôm nay đưa đến đây, tặng cho tiểu chất tử của muội."

Thẩm Ngọc Quân trừng mắt liếc nàng một cái: "Lần trước muội đã đưa qua không ít thứ tốt, hôm nay lại đưa, muội đây là muốn dọn trống chỗ của mình à?"

Phùng Yên Nhiên cũng không sợ, cười cười: "Đây là lần cuối cùng, lần sau chờ nó được sinh ra muội sẽ đưa."

Thẩm Ngọc Quân cười lắc đầu: "Lần này muội cũng không cần tặng, chờ nó sinh ra rồi đưa."

"Muội cũng không phải tặng cho tỷ, muội tặng cho tiểu chất tử của muội," Phùng Yên Nhiên đẩy đồ qua: "Tỷ tỷ nhận thay tiểu chất tử của muội, sáng mai muội phải xuất cung, thứ này tặng đi muội mới an tâm."

"Quà không tặng đi được còn không an tâm," Thẩm Ngọc Quân liếc nàng một cái, sờ sờ bụng: "Yên Nhiên mẫu phi của con lại đưa cho con thứ tối rồi."

Phùng Yên Nhiên sửng sốt: "Mẫu phi," nàng cúi đầu cười, dùng sức chớp mắt vài cái: "Ta sẽ nhớ kỹ những lời này của tỷ tỷ."

Thẩm Ngọc Quân quay đầu nhìn Phùng Yên Nhiên, cười nói: "Muội nhớ kĩ đi."

Phùng Yên Nhiên ở lại cung Chiêu Dương đến giữa giờ thân mới rời đi, trở về thiên điện cung Lưu Vân. Tịch Vân không nhịn được mở miệng hỏi: "Vừa rồi tại sao chủ tử không xin Hi Tu nghi chứ? Nương nương được sủng ái như vậy, lại đang mang hoàng tự, nàng mở miệng với Hoàng thượng, tiểu chủ chắc chắn sẽ không cần đi nữa."

Mặt Phùng Yên Nhiên không có biểu cảm gì, nàng đi đến bên bàn rồi ngồi xuống: "Hiện tại Hi Tu nghi có thai, ta không muốn gây thêm phiền phức cho tỷ ấy. Hơn nữa nếu Hoàng thượng đã chọn ta, ta không thể tránh được."

"Tiểu chủ," Tịch Vân có chút gấp gáp, nhưng cũng không biết nên khuyên như thế nào.

"Được rồi, ngươi cũng không cần hoảng như vậy," Phùng Yên Nhiên tự rót cho mình một ly nước: "Không phải Đức phi nương nương cũng đi sao? Ta không thể tôn quý hơn Đức phi nương nương được."

"Nhưng mà," Tịch Vân cũng không biết nói thế nào, đành thở dài: "Vậy nô tỳ nhất định phải theo cùng người, lúc đầu nô tỳ đã đồng ý với lão phu nhân, phải trông chừng người thật tốt." Nói xong Tịch Vân chạy về thu dọn y phục.

Phùng Yên Nhiên nhìn bóng lưng của Tịch Vân, đôi mắt ươn ướt.

...

Ngày mai đã phải xuất phát, trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngồi trên ghế rồng, nghe ám vệ bẩm báo hành động của các nhà.

Cảnh đế nghe xong, đưa tay sờ sờ cằm: "Hoài Nam vương phi không còn, trong chốc lát tin tức chưa truyền ra được. Phủ Trấn Quốc công và phủ Tây Ninh bá, ngươi tiếp tục quan sát. Về phần Hoài Nam vương chơi trò gì, trẫm sẽ chơi cùng hắn một lần. Ngoài ra, trông chừng Bình vương, nếu như hắn có gì khác thường thì phế hắn đi, giữ mạng lại."

"Vâng," nói xong cũng không còn thấy bóng dáng.

Lúc này Lộ công công đã quay lại, thật ra hắn không muốn thừa nhận là hắn có ý né ám vệ: "Hoàng thượng, nô tài có việc muốn bẩm báo."

"Nói," Cảnh đế còn một ít tấu chương chưa phê, bèn vừa phê tấu chương, vừa nghe Tiểu Lộ Tử bẩm báo.

"Hôm nay Phùng Tần đi Chiêu Dương cung, tặng cho Hi Tu nghi một khối mặc ngọc." Lộ công công thấy Hoàng thượng không có phản ứng gì, lại nói tiếp: "Dường như nàng biết lần xuất hành này có nguy hiểm." Nhưng tạm thời hắn vẫn chưa biết làm sao nàng biết được, mặc dù hắn có chút manh mối, nhưng vẫn phải đời điều tra rõ mới có thể kết luận được.

Cảnh đế giương mắt liếc nhìn Tiểu Lộ Tử: "Không được có lần sau."

Lộ công công hiểu rõ ý của Hoàng thượng: "Vâng, nô tài nhất định sẽ không sơ suất nữa." Ai ngờ Phùng Tần vẫn luôn an an ổn ổn lại có bản lĩnh này: "Đức phi cũng biết, Mộc Đức nghi cũng nhận được tin tức, người truyền tin tức cho hai người họ đã bị nô tài đổi đi."

"Ừ," Cảnh đế cũng không ngại các nàng biết, dù sao thì các nàng cũng không dám có ý kiến gì.

Tiểu thái giám thủ vệ ngoài điện vào bẩm báo: "Hoàng thượng, Thường ma ma của Thúy Vi cung cầu kiến."

Cảnh đế ngay cả đầu cũng không ngẩng lên: "Ngươi đi xem thử, xem bà ta có chuyện gì!"

"Vâng," Lộ công công biết Hoàng thượng không có ý định gặp Thường ma ma, bèn nhanh chóng đi ra ngoài.

Thường ma ma thấy Lộ công công đi ra thì biết Hoàng thượng sẽ không gặp bà: "Lộ công công, nương nương nhà ta thân thể không khỏe, nghe nói sáng mai Hoàng thượng xuất cung săn thú, Lệ Phi muốn trước đó có thể gặp Hoàng thượng một lần."

Lộ công công có thể làm gì đây? Người ta đã nói mục đích với hắn, hắn lại không thể làm chủ được, đành xua xua tay: "Ngươi chờ ở đây đi, ta vào trong bẩm báo Hoàng thượng, xem Hoàng thượng có muốn gặp hay không."

"Ầy... Vậy thì đa tạ Lộ công công," vừa nói Thường ma ma móc một cái túi hương tinh xảo trong tay áo ra đưa tới.

Lộ công công thu không hề chùn tay, nhận xong thì bỏ vào ngực, sau đó quay đầu đi thẳng vào điện Càn Nguyên: "Hoàng thượng, vị ở Thúy Vi cung kia muốn gặp người."

Cảnh đế nghe vậy gật gật đầu: "Đúng lúc trẫm cũng muốn gặp nàng ta."

Lộ công công nghe xong, trong lòng không khỏi khinh bị, quả nhiên là mấy ngày nay Hoàng thượng tương đối rảnh rỗi: "Vậy nô tài đi trả lời Thường ma ma."

"Ừ, nói trẫm làm xong sẽ qua đó," Cảnh đế nhìn tấu chương trong tay, hơi cau mày.

"Vâng."

Hôm nay Cảnh đế xong việc khá sớm, vừa qua khỏi giờ dậu đã đến cung Thúy Vi. Khi đó Lệ Phi đang ngồi trên tháp xem một tập thơ, vừa nhìn thấy Hoàng thượng đến thì nở nụ cười, cười vô cùng quyến rũ, nhưng không thấy nàng ta đứng khỏi tháp tới thỉnh an Hoàng thượng.

Cảnh đế đi vào phòng, đứng chắp tay sau lưng nhìn Lệ Phi: "Càng ngày càng không có quy củ."

Lệ Phi thấy Hoàng thượng dường như không có vẻ tức giận, bèn để quyển sách trong tay xuống, từ từ đứng dậy khỏi tháp: "Vậy thần thiếp đến thỉnh an Hoàng thượng." Giọng nói nũng nịu đến mức có thể vắt ra nước.

Cảnh đế mỉm cười xua xua tay: "Nàng vẫn nên ngồi đi." Nhưng Cảnh đế lại không ngồi vào chỗ, chỉ như vậy mà nhìn Lệ Phi: "Nghe nói thân thể nàng không khỏe, có truyền thái y chưa?"

Lệ Phi thấy Hoàng thượng đứng, nàng cũng không dám ngồi nữa, đi tới bên cạnh Hoàng thượng rồi kéo tay hắn, đi tới ngồi xuống tháp: "Thần thiếp bảo thái y xem rồi, thái y nói thân thể thần thiếp yếu ớt, phải điều dưỡng thật tối," nói rồi còn kéo tay Hoàng thượng đặt lên bụng mình: "Nhưng nó khỏe."

Cảnh đế nhìn vẻ mặt đầy dịu dàng của Lệ Phi, cười nói: "Vậy là tốt rồi, nàng thân thể yếu ớt, vậy phải dưỡng cho tốt. Cung quyền trong tay nàng tạm thời giao lại cho Hoàng hậu đi."

Lệ Phi nghe vậy ngừng một lát, nhưng nụ cười trên mặt vẫn quyến rũ như vậy: "Hoàng hậu nương nương có giúp được không ạ?"

"Nàng ấy quản nhiều năm như vậy, đã quen thuộc rồi," Cảnh đế không hề chần chừ, ngược lại còn cười nói với Lệ Phi: "Như vậy nàng cũng có thể an tâm điều dưỡng thân thể, bây giờ quan trọng là nàng sinh cho trẫm một Hoàng tử."

Lệ Phi đầy tình ý nhìn Cảnh đế: "Đa tạ Hoàng thượng săn sóc cho thần thiếp."

Cảnh đế ở lại cung Thúy Vi đến giờ hợi thì rời đi, bề thẳng điện Càn Nguyên, nhân tiện cho Tiểu Lộ Tử đi thông báo với Hoàng hậu một tiếng, để cho nàng tiếp quản cung quyền trong tay Lệ Phi.

Cảnh đế đi rồi, Lệ Phi lập tức giơ tay đập vỡ một bộ trà cụ.

Thường ma ma đứng ở bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chủ tử: "Nương nương, hôm nay không còn sớm, nô tỳ hầu hạ người rửa mặt nghỉ ngơi."

Lệ Phi dường như không nghe thấy, cứ như vậy mà ngồi cứng nhắc một lúc, hồi lâu sau mới mở miệng: "Ngươi nói xem có phải Hoàng thượng cố ý hay không?"

Thường ma ma đương nhiên biết Lệ Phi hỏi gì: "Sao được chứ? Hoàng thượng là đau lòng nương nương có thai cực khổ."

Lệ Phi cười dửng dưng: "Chỉ mong thật sự như ma ma nói." Tâm tư của Hoàng thượng càng ngày càng khó đoán, mỗi khi Hoàng thượng nhìn nàng, tim nàng lại đập thình thịch, nàng sợ.

...

Trong cung Cảnh Nhân, Hoàng hậu tóc rối bù ngồi trên giường, thấy Dung ma ma đi vào: "Sao người của ngự tiền lại đến, thật là Hoàng thượng có gì phân phó sao?"

Dung ma ma cười nói: "Hoàng thượng thu lại cung quyền trong tay Lệ Phi, Lộ công công ngự tiền qua đây truyền lời, Hoàng thượng nói Hoàng hậu nương nương người tiếp quản cung quyền trong tay Lệ Phi."

Hoàng hậu nghe xong thì nhíu mày: "Lệ Phi chọc vào Hoàng thượng rồi sao?"

"Không quan tâm là nàng ta có chọc hay không chọc Hoàng thượng, nương nương chỉ cần tiếp quản cung quyền là được," Dung ma ma không màng nhiều chuyện như vậy, cung quyền có thể thu hồi lại một ít thì lấy một ít.

Hoàng hậu cười, gật đầu: "Hoàng thượng đâu rồi?"

"Nói là về Càn Nguyên điện ạ."

"Cũng tốt," Hoàng hậu được Dung ma ma hầu hạ nằm xuống.

...

Trong cung Chiêu Dương, ban ngày Thẩm Ngọc Quân đã ngủ một giấc, bây giờ chưa buồn ngủ, đang ngồi trên tháp mở chiếc hộp gỗ tử đàn Phùng Yên Nhiên đưa tới trong ngày: "Thứ này quá quý giá." Sao nàng lại đưa cái này tới? Thẩm Ngọc Quân có chút nghi hoặc.

Mùng sáu tháng tư, trời còn mờ tối cửa cung đã được mở ra. Thiên tử xuất hành, thanh thế cuồn cuộn. Gần trưa, đoàn người Cảnh đế mới đến được khu săn thú hoàng gia núi Đông Minh.

Cung Chiêu Dương của Thẩm Ngọc Quân cũng đón một vị khách, chính là Hoàng Quý nhân đã từng tiết lộ tin tức cho nàng.

"Tần thiếp thỉnh an Hi Tu nghi, nương nương cát tường," Hoàng Quý nhân cung cung kính kính hành đại lễ với Thẩm Ngọc Quân.

Thật sự Thẩm Ngọc Quân không ngờ nàng sẽ đến, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười: "Mau đứng lên đi, Trúc vũ, dâng trà cho Hoàng Quý nhân." Vừa nói vừa ra hiệu cho Hoàng Quý nhân ngồi xuống.

Hoàng Quý nhân có thể sống trong cung lâu như vậy thì đương nhiên là người có ánh mắt, nàng cũng không ngồi đối diện với Thẩm Ngọc Quân, mà là đi đến cái ghế dưới tay của Thẩm Ngọc Quân rồi ngồi xuống: "Đa tạ nương nương.”

"Đã lâu này không gặp ngươi, người thế nào rồi? "Thẩm Ngọc Quân biết người trước mặt là một người thông minh, lúc đầu nếu không phải Tôn gia gặp chuyện không may, nàng bị liên lụy, e là hiện tại nàng cũng có thể là phi tần có địa vị cao rồi.

"Đa tạ nương nương quan tâm, tần thiếp đều ổn cả," hôm nay Hoàng Quý nhân đến đây cũng chỉ là muốn đến xem thôi, không có mục đích gì: "Hôm nay tần thiếp đến đây là chúc mừng nương nương có tin vui."

"Cám ơn," Thẩm Ngọc Quân thấy nàng ta không giống như là có mục đích khác, có lẽ chỉ muốn mượn thế của cung Chiêu Dương, dù sao nô tài trong cung đều là nhìn mặt mà bỏ thức ăn vào đĩa. Có điều với loại chuyện này nàng cũng không ngại, vì nó cũng không ảnh hưởng gì đến nàng. Hơn nữa Hoàng Quý nhân có thể để qua lâu như vậy mới đến chỗ nàng, cũng cho thấy là một người có thể nhẫn.

Hoàng Quý nhân lấy một quyển sách hoa văn mẫu ra đưa tới, nói: "Tần thiếp cũng không có gì để lấy ra, nghĩ mấy ngày nay nương nương chắc chắn sẽ chuẩn bị một ít xiêm y cho tiểu Hoàng tử, vừa hay tần thiếp có một số mẫu thêu đáng yêu, nương nương nhìn xem có vừa mắt không.”

Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, nhận hoa văn do Hoàng Quý nhân đưa tới, cười nói: "Mấy ngày nay bổn cung còn đang nghĩ tới chuyện này đây, không ngờ ngươi đã đưa tới rồi." Nàng vừa nói vừa nhìn hoa văn mẫu trong tay, thật đúng là không thể không nói, hoa văn mẫu do Hoàng Quý nhân đưa đến đúng là hợp mắt nàng: "Xem ra lần này cần phải mượn đồ tốt của ngươi dùng rồi."

Hoàng Quý nhân nghe xong thì biết quà này đưa đúng rồi: "Nương nương thích thì giữ lại dùng, tần thiếp cũng không cần."

Thẩm Ngọc Quân nhìn nàng: “Vậy đa tạ, ngày nào đó nếu ngươi muốn dùng, thì sai người đến đây lấy."

"Được ạ," Hoàng Quý nhân gật gật đầu.

Hoàng Quý nhân không ở lại cung Chiêu Dương lâu, uống hai chung trà đã rời đi. Trúc Vũ lấy hoa văn mẫu trong tay chủ tử, hết nhìn rồi lại nhìn, ngửi rồi lại ngửi, xác định không có vấn đề gì nhưng vẫn không an tâm, nói phải dựa theo đó mà mô phỏng lại dùng.

Thẩm Ngọc Quân nhìn dáng vẻ đó của nàng cũng không muốn phản đối, tùy nàng vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui