Nguyên tắc bảo mệnh của sủng phi

"Bang... Cộp cộp..."
 
"Ngươi nói cái gì, Đại Hoàng tử chơi đùa đụng ngã kiệu của Hi Tu nghi?" Thục phi mới từ cung Cảnh Nhân về, còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe được tin này, cả người đều bực bội, trong chốc lát tức giận đến mức quét bàn cờ bày trên bàn xuống đất.
 
Y Liên quỳ gối xuống đất, nhìn những quan cờ đen trắng rơi đầy đất, có thể không khỏi rụt ại một cái, nhỏ giọng trả lời: "Vâng."

 
"Không phải bổn cung đã nói, không được để Đại Hoàng tử đến gần mấy vị phi tần có thai sao?" Thục phi thật sự nổi trận lôi đình, đập một tay lên bàn: "Một đám người trông một đứa trẻ năm tuổi, nhưng vẫn trông không được, đều là phế vật, bổn cung cần các người làm gì?"
 
"Nương nương, xin người hãy nghĩ cách," Y Liên thấy Thục phi tức giận, tuy rằng trong lòng cũng lo sợ, nhưng vẫn kiên trì lên tiếng: "Kiệu bị lật, Hi Tu nghi rơi vào ngự hồ, cũng may Hi Tu nghi biết bơi, nhưng vừa mới lên bờ đã ngất xỉu, còn là ngất trong lòng Đức phi nương nương. Nương nương, đây nhất định là có người muốn mượn đao giết người."
 
Thục phi hít mấy hơi thật sâu, dần bình ổn tinh thần: "Ngươi nói không sai, mấy ngày nay bổn cung chỉ lo Thúy Vi cung và Cảnh Nhân cung. Xem ra là bổn cung sơ suất, ngươi gọi nhũ mẫu của An nhi đến, bổn cung muốn đích thân hỏi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
 
"Vâng," Y Liên thấy nương nương nhà mình đã dần tỉnh táo lại, cuối cùng trong lòng cũng có đã có chủ kiến: "Nô tỳ đi ngay ạ."
 
Thục phi chống tay phải lên bàn, hai mắt lạnh băng: "Hứa thị, ngàn vạn lần đừng để cho bổn cung biết là ngươi động tay động chân, nếu không bổn cung không ngại bẩn tay một lần."
 
Mà ở cung Chiêu Dương lúc này, tuy rằng lúc đầu vì chủ tử rơi xuống nước ngất đi mà hỗn loạn một lát, nhưng đó có Đức phi trấn giữ, ngược lại xem như đâu lại vào đấy.
 
"Thái y, Hi Tu nghi thế nào rồi?" Đức phi đứng bên cạnh giường, thấy thái y chẩn mạch xong bèn vội vàng hỏi.
 

Thành lão thái y là bị Tiểu Đặng Tử một đường vác đến cung Chiêu Dương, lúc này đang nhíu chặt chân mày, quỳ trên mặt đất, chắp tay nói với Đức phi: "Bẩm Đức phi nương nương, Hi Tu nghi tuy động thai khí, nhưng long thai đã qua ba tháng, mà thân thể Hi Tu nghi lại khỏe mạnh, chỉ cần mấy tháng kế tiếp tĩnh tâm dưỡng thai, đảm bảo long thai không có chuyện gì." Ông cũng bị dọa đến cả người đổ mồ hôi lạnh, nhưng bây giờ đã có thể yên tâm: "Thần kê mấy phương thuốc dưỡng thai cho Hi Tu nghi trước."
 
Đức phi thở phào nhẹ nhõm: "Làm phiền thái y," nói xong cũng đi đến bên giường Thẩm Ngọc Quân rồi ngồi xuống, ngắt nhẹ tay Thẩm Ngọc Quân đang để bên người.
 
Thẩm Ngọc Quân biết là Đức phi, khóe miệng hơi cong lên, mở mắt phải nháy mắt với Đức phi, sau đó lại nhắm lại. Đức phi thấy như vậy thì Thẩm Ngọc Quân thật sự không có chuyện gì, nàng cười lắc đầu, chưa bao giờ thấy phụ nhân có thai nào hung hãn như vậy. Cũng đúng, nữ nhân trong cung đều được nâng niu, đâu giống Thẩm Ngọc Quân khi không có chuyện gì thì đi lại trong vườn, xem ra nàng phải học theo mới được.
 
Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn hai người, Đức phi vỗ vỗ Thẩm Ngọc Quân: "Trong tẩm điện chỉ có hai chúng ta, muội không phải là ngủ rồi chứ?"
 
Thẩm Ngọc Quân mở đôi mắt đang mơ màng, quay đầu cười với Đức phi, có chút ngượng ngùng.
 
Đức phi thấy nàng như vậy thì không nhịn được mà trợn mắt: "Ta nói lòng muội đúng là thoải mái, đây là lúc nào rồi, muội vẫn ngủ được?"
 
Thẩm Ngọc Quân lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt mơ màng của mình, cười hai tiếng như để lấp liếm: "Còn không phải vì có tỷ tỷ ở đây, muội rất yên lòng. Lâu rồi không bơi, hôm nay bơi một lúc, muội cảm thấy hơi mệt, không cẩn thận ngủ mất, lại làm tỷ tỷ lo lắng."
 
Đức phi liếc nàng, sau đó nhìn nàng nói: "Muội nghĩ chuyện hôm nay là do ai động tay?"
 
Nói đến chuyện này, hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau, Đức phi thấy Thẩm Ngọc Quân không lên tiếng, nhưng nhìn ánh mắt kia thì biết trong lòng nàng đã  chắc chắn: "Trong cung này, có thể lọt vào mắt ta không có mấy vị, muội được xem là một, Thục phi cũng coi như là một người, nhưng ta không thích thủ đoạn của Thục phi."
 
"Thục phi muốn ra tay tuyệt đối sẽ không để dính dáng tới Đại Hoàng tử," Thẩm Ngọc Quân ngồi dậy, ôm hai đầu gối, đặt cằm trên gối: "Nàng ta không ngốc như vậy, hi vọng của nàng ta đều đặt trên người Đại Hoàng tử. Còn có một điểm cũng là quan trọng nhất, Đại Hoàng tử vẫn chỉ nuôi ở chỗ nàng ta, cũng không ghi dưới danh nghĩa của nàng ta, nếu như không có Đại Hoàng tử, nàng ta cũng chỉ là một phi tử."
 
"Coi như hiểu rõ," Đức phi liếc Thẩm Ngọc Quân một cái: "Đại Hoàng tử mặc dù gọi Thục phi một tiếng mẫu phi, nhưng người mẫu phi như nàng ta danh không chính ngôn không thuận. Có điều bây giờ chỉ vì cái hư danh này, Thục phi sẽ phải gánh tội thay," sau đó Đức phi cười nói với Thẩm Ngọc Quân: "Chúng ta đánh cuộc đi, không quá nửa canh giờ, Thục phi nhất định sẽ đến cung của muội thay Đại Hoàng tử xin lỗi muội."
 
"Xin lỗi?" Thẩm Ngọc Quân nâng mắt nhìn Đức phi: "Đúng hơn là tới để dò xét, thiệt thòi lần này, nàng ta coi như ăn chắc rồi, dẫu sao dù Đại Hoàng tử không ghi dưới danh nghĩa nàng ta, nhưng hiện giờ cũng đang nuôi dưới gối của nàng ta."
 
"Đúng vậy," trên mặt Đức phi không có ý cười: "Trong cung này có ba cái thai, nhưng muội là uy hiếp lớn nhất đối với nàng ta, mặc kệ thế nào, ở trong mắt người ngoài, muội và bảo bối trong bụng muội là trở ngại trước mắt của nàng ta. Thục phi muốn ra tay với muội cũng là chuyện hợp tình hợp lý, lần này trừ phi nàng ta có chứng cứ chắc chắn, không thì nàng ta không thoái thác được. Theo những gì ta hiểu về Thục phi, tạm thời nàng ta sẽ gánh cái tội này, chờ sau này sẽ tính sổ."
 
"Lợi dụng Đại Hoàng tử thiết kế hại muội, cho dù lúc đó muội và con của muội xảy ra chuyện gì không may, Hoàng thượng cũng sẽ không thật sự làm gì Đại Hoàng tử. Dù sao Đại Hoàng tử cũng là nhi tử ruột của Hoàng thượng, hiện nay còn là nhi tử duy nhất," Thẩm Ngọc Quân thở dài: "Không ngờ bình thường nhìn nàng ta là người vô dụng, nhưng khi người nhìn vô dụng bắt đầu tính kế hại người, mới thật sự khiến cho người ta sợ hãi."
 
"Nhịn nhiều năm như vậy, giả vờ vô tri ngu xuẩn, chẳng qua chỉ là làm Thục phi buông lỏng cảnh giác thôi," Đức phi hừ cười một tiếng, trên mặt mang theo sự khinh miệt: "Lần này e là Hứa thị đã chọc giận Thục phi."
 
Thẩm Ngọc Quân nhớ đến vài lần đấu miệng với Hứa Quý nghi, nheo nheo cặp mắt hoa đào lại: "Cũng không biết Thục phi có nuốt trôi cơn tức này được không?"
 
"Thục phi là người nhẫn nhịn rất tốt," Đức phi nhớ tới dáng vẻ thỏa thê đắc ý, cũng có chút giễu cợt nói: "Suốt ngày đánh nhạn, cuối cùng bị nhạn mổ, không biết lần này nàng ta có giữ Đại Hoàng tử lại được hay không?"
 
Trong cung Ngọc Phù, Thục phi hỏi xong, cũng không chống đỡ được mà ngồi ngã vào tháp: "Y Liên, xem ra lần này bổn cung không giữ nổi Nguyên An rồi."
 
"Nương nương," Y Liên quỳ gối dưới đất, nét mặt cũng trở nên u ám: "Không có cách nào sao ạ? Nương nương nuôi Đại Hoàng tử nhiều năm như vậy, Hoàng thượng thật sự nhẫn tâm tác nương nương và Đại Hoàng tử ra sao?"
 
"Vô dụng thôi, bổn cung theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, đã sớm hiểu rõ." Thục phi nhắm mắt lại, vươn tay day day trán: "Thời gian vừa qua, là bổn cung xem thường Hứa thị, vừa ra tay đã đánh cho bổn cung không kịp trở tay. Có năng lực, là do bổn cung sơ suất." Thục phi nói xong thì mở hai mắt, ánh mắt lạnh băng: "Nàng ta cho rằng bổn cung ăn chay sao?"
 
"Nương nương, có phải người nên đến Chiêu Dương cung nhìn một chút không?" Y Liên không nhịn được mà nhắc nhở: "Chiêu Dương cung mời thái y."
 
Thục phi khẽ gật đầu, đứng lên nói: "Ngươi theo bổn cung đến thăm Hi Tu nghi, con không dạy, mẫu thân có lỗi, dù thế nào đi nữa, chỉ cần Hoàng thượng chưa mở miệng bảo bổn cung đưa Đại Hoàng tử về cho Hứa thị, thì bổn cung vẫn là dưỡng mẫu của Đại Hoàng tử."
 
"Nương nương nói rất đúng," Y Liên cũng đứng lên, phủi y phục trên người rồi đi theo Thục phi đến cung Chiêu Dương.
 
...
 
Vì trước có ôm Thẩm Ngọc Quân nên cung trang trên người Đức phi hơi ướt. Hiện giờ xác định Thẩm Ngọc Quân không sao, nàng trở về cung Trọng Hoa. Thẩm Ngọc Quân tiếp tục nằm trên giường, nhắm mắt lại chờ Thục phi đến, nhưng nàng cũng không có ý định để ý tới Thục phi.
 
Cũng không để Thẩm Ngọc Quân đợi lâu, qua khoảng nửa canh giờ, Thục phi đã đến cung Chiêu Dương. Trúc Vũ thấy Thục phi đến, nhanh chóng buông việc trong tay xuống, nghênh đón hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Thục phi nương nương, Thục phi nương nương cát tường."
 
"Mau đứng lên," hôm nay Thục phi là đến xin lỗi, tất nhiên không thể làm giá, thái độ dễ thân cận hơn thường ngày, không đợi Trúc Vũ đứng dậy đã vội vàng hỏi: "Nương nương các ngươi thế nào rồi? Bổn cung vừa nghe được tin, sợ tới mức mất hồn."
 
Trúc Vụ thấy Thục phi như vậy, tuy trong lòng có câu oán hận, nhưng cũng không thể không nói gì, có điều nàng chỉ nói một nửa: "Thưa Thục phi nương nương, nương nương nhà nô tỳ vẫn còn chưa tỉnh, nhưng thái đi đã đến nhìn, nói là động thai khí, mấy tháng tiếp theo cần phải tĩnh dưỡng, nô tỳ vừa mới đi theo thái y đến Thái Y viện lấy thuốc dưỡng thai về, bây giờ đang sắc thuốc."
 
Thục phi nghe lời này thì biết cái thai của Hi Tu nghi vẫn giữ được: "Ngươi dẫn bổn cung vào thăm Hi Tu nghi, nếu không bổn cung không an tâm."
 
"Vâng," Thục phi đã nói vậy, Trúc Vũ là nô tài, cũng chỉ có thể dựa theo mệnh lệnh mà làm.
 
Thục phi nhìn Thẩm Ngọc Quân đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, không có một tia huyết sắc, chân mày còn hơi nhíu lại, thì biết lần này nàng đã chịu khổ nhiều, nhưng nàng cũng rất giỏi, vậy mà lại biết bơi. Không chỉ nói nữ nhân trong cung, chính là nữ tử nhà quan thông thường ở ngoài cung cũng không có mấy người biết bơi, đây cũng coi như là bước tính sai của Hứa thị.
 
"Thật tội nghiệp," hốc mắt Thục phi đỏ cả lên, cầm khăn gấm trong tay chấm chấm khóe mắt, thở dài nói với Trúc Vũ: "Nếu Hi Tu nghi còn chưa tỉnh, bổn cung cũng không làm phiền nữa, bổn cung sẽ đến chỗ Hoàng thượng và Hoàng hậu thỉnh tội, khi nào Hi Tu nghi tỉnh, làm phiền ngươi sai người truyền lời đến Ngọc Phù cung, bổn cung sẽ tới."
 
"Nô tỳ biết rồi ạ," Trúc Vũ hành lễ với Thục phi.
 
Thục phi mang theo Y Liên còn chưa ra khỏi cung Chiêu Dương đã gặp Hoàng hậu và Lục Chiêu nghi vội vã chạy đến: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường."
 
"Hi Tu nghi thế nào rồi?" Hoàng hậu có chút bất mãn nhìn Thục phi, cũng không kêu nàng đứng dậy đã trực tiếp mở miệng hỏi.
 
Thục phi nhỏ giọng trả lời: "Hi Tu nghi vẫn chưa tỉnh, nhưng thái y đã xem qua, may mắn long thai không có chuyện gì."
 
Qua mấy nhịp thở, Hoàng hậu thở dài: "Đứng lên đi, muội cũng đừng trách bổn cung khiển trách muội, nếu long thai của Hi Tu nghi có bất trắc gì, bổn cung cũng không thể ăn nói với Hoàng thượng được."
 
Thục phi được Y Liên nâng dậy, vừa mới đứng lên nghe Hoàng hậu nói vậy lập tức quỳ xuống: "Thần thiếp hiểu, là thần thiếp dạy con không nghiêm, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt."
 
"Bây giờ muội nói có hơi sớm, chuyện này bổn cung cũng không làm chủ, vẫn nên mời Hoàng thượng quyết định," Hoàng hậu tự hiểu được, chuyện này nàng cũng không thể ôm vơ vào mình, hơn nữa đúng thật là nàng không làm chủ được.
 
Nhắc đến Hoàng thượng, lòng Thục phi không kìm được mà lạnh đi: "Vâng."
 
Biết Thẩm Ngọc Quân còn chưa tỉnh, Hoàng hậu cũng không đi vào, dặn dò cung nhân cung Chiêu Dương mấy câu rồi rời đi, Thục phi cũng rời theo.
 
Sau khi Hoàng hậu, Thục phi rời đi Thẩm Ngọc Quân cũng không dậy mà chuẩn bị ngủ một giấc, dù sao mấy ngày liên tiếp vì lo cho Hoàng thượng mà nàng ngủ không được ngon giấc. Hôm nay Hoàng thượng bình an về cung, bây giờ nàng lại bắt đầu buồn ngủ, trong chốc lát đã ngủ mất.
 
Thục phi rời khỏi cung Chiêu Dương thì đi thẳng đến điện Càn Nguyên, nhưng nàng chưa gặp được Hoàng thượng đã bị Lộ công công bên cạnh Hoàng thượng đuổi đi. Nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể về cung Ngọc Phù của mình trước.
 
Trong cung Cảnh Nhân, lúc này Hoàng hậu đang mỉm cười nói chuyện với Dung ma ma: "Không ngờ Thục phi cũng có lúc vội vàng luống cuống như vậy, bổn cung còn tưởng rằng nàng ta vẫn mãi có thể duy trì được vẻ mặt thản nhiên như nước trước đây."
 
"Lần này Thục phi coi như ngã một cú nặng," Dung ma ma nhỏ giọng nói với Hoàng hậu: "Sao nương nương không nhân cơ hội này thu lại cung quyền trong tay Thục phi?"
 
Trên mặt Hoàng hậu không còn sự mỉa mai vừa nãy, thay vào đó là vẻ đăm chiêu: "Ma ma nói rất đúng, cung quyền của Lệ Phi đã thu về tay, cung quyền của Thục phi nếu không nhân cơ hội này thu lại, vậy thì sau này có thể sẽ rất khó." Dù sao Thục phi và Đức phi đều là một vị trong tứ phi, các nàng không dễ đối phó.
 
"Muốn thu lại cung quyền trong tay Thục phi, nương nương cần phải tính toán thật kĩ," Dung ma ma gợi ý: "Lần này bởi vì Đại Hoàng tử, hoàng tự của Hi Tu nghi suýt chút nữa đã không giữ được, nương nương có thể bắt lấy điểm Thục phi dạy con không nghiêm này."
 
Hoàng hậu khẽ gật đầu, nhìn Dung ma ma cười: "Vẫn là ma ma nhìn rõ, có ma ma ở bên cạnh bổn cung nhắc nhở, bổn cung thật sự an tâm không ít."
 
Giờ thìn hôm sau, Cảnh đế mới tỉnh lại, cũng may cơn sốt đã hạ, nhưng người vẫn còn hơi uể oải. Dưới sự hầu hạ của Lộ công công, Cảnh đế ăn chút điểm tâm, an vị trước ngự án ở điện Càn nguyên, chuẩn bị xem tấu chương. Nhiều ngày không ở trong cung như thế, chính sự tồn lại không ít, nếu hắn đã về, nhìn thấy tấu chương trên bàn, cũng không có tâm trạng nghỉ ngơi.
 
"Sáng sớm ngươi muốn nói lại thôi, rốt cuộc là có chuyện gì?" Cảnh đế nhìn chân mày vẫn luôn nhíu lại của Tiểu Lộ Tử, bèn thuận miệng hỏi một câu.
 
Lộ công công thật sự là không muốn đem mấy chuyện vặt vãnh ra làm phiền Hoàng thượng, nhưng chuyện ngày hôm qua, chính là liên quan đến Đại Hoàng tử và hoàng tự trong bụng của Hi Tu nghi, rốt cuộc hắn vẫn bẩm báo sự thật với Cảnh đế.
 
Cảnh đế nghe xong chuyện này, buông tấu chương trong tay xuống: "Thục phi kia nói thế nào?"
 
"Hôm qua Thục phi nương nương vừa nghe chuyện này đã lập tức đến xin lỗi Hi Tu nghi, có điều Hi Tu nghi bị kinh sợ, khi đó còn chưa tỉnh lại, hai người cũng chưa nói gì với nhau. Sau nàng ta đến Càn Nguyên điện, lúc ấy Hoàng thượng người còn ngủ mê man, nàng ta đã bị nô tài đuổi đi," Lộ công công nghĩ lần này Thục phi đúng là bị oan, nhưng cũng không trách người khác được, ai bảo nàng ta xem thường người khác: "Thục phi quay về thì đem tất cả người hầu hạ bên cạnh Đại Hoàng tử phạt hèo rồi đổi đi."
 
Cảnh đế khẽ gật đầu: "Lấy cung dư đồ tới đây."
 
Lộ công công vội vàng cung dư đồ đến bày lên ngự án, Cảnh đế nhìn cung dư đồ, cầm bút son vòng vào một nơi: "Truyền ý chỉ của trẫm, tấn Hứa Quý nghi làm từ tam phẩm Quý tần, để cho nàng ta mang theo Nguyên An dời đến Thanh Tâm hiên. Không phải nàng ta muốn nuôi Nguyên An sao? Vậy trẫm sẽ thành toàn cho nàng ta, hi vọng nàng ta không hối hận."
 
Trong lòng Lộ công công cảm thấy Hứa Quý nghi, không không, Hứa Quý tần là mang Đại Hoàng tử đi tìm đường chết, hiện tại trong lòng nàng ta hẳn là vô cùng vui sướng, sau này Đại Hoàng tử không hận nàng ta thì đã là chuyện tốt rồi. Ngoan ngoãn đợi ở cung Trường An không tốt sao? Bây giờ đổi thành "hiên". đời này là dừng lại ở tam phẩm.
 
Đạo ý chỉ đầu tiên Cảnh đế hạ sau khi tỉnh lại đã làm kinh động hậu cung. Trong một đêm Thục phi đã mất đi chỗ dựa mạnh mẽ là Đại Hoàng tử.
 
Trong cung Ngọc Phù, Thục phi một đêm không ngủ, hai mắt đỏ bừng, ngồi xếp bằng trên tháp: "Bổn cung biết Hoàng thượng sẽ làm như vậy, bổn cung biết Hoàng thượng sẽ tách Nguyên An ra khỏi bổn cung," trong miệng nỉ non, nước mắt rơi xuống: "Nguyên An của bổn cung... Hu hu.... Hu hu..."
 
"Nương nương," Y Liên quỳ gối trên đất: "Nương nương, người không thể hành hạ bản thân mình như vậy."
 
"Hu hu..." Thục phi khóc lóc thảm thiết: "Không có Nguyên An... Hu hu... Hi vọng của bổn cung... Bổn cung còn cần thân thể này làm gì nữa... Hu hu... Bổn cung muốn đi gặp... Hoàng thượng...." Nàng vừa khóc vừa đứng dậy định xuống giường, nào ngờ vừa mới đứng dậy Thục phi đã ngất trên giường.
 
"Nương nương..." Y Liên vội đứng lên, bước nhanh tới bên tháp hét lớn: "Người đâu nhanh tới đây, nương nương ngất rồi."
 
Từ sau khi ý chỉ được hạ cung Ngọc Phù là một cảnh hỗn loạn, ánh mắt của khắp cung đều đang nhìn chằm chằm vào cung Ngọc Phù và cung Chiêu Dương.
 
Giấc ngủ này của Thẩm Ngọc Quân khá sâu, ác mộng quấn nàng mấy ngày nay đã không còn. Khi thức dậy khiến nàng vui vẻ chính là, Hoàng thượng vậy mà đứng ở bên cạnh giường nàng, tuy rằng lúc mới nhìn thấy Hoàng thượng đã bị hoảng một nhịp, nhưng tiếp theo chỉ còn lại vui mừng: "Hoàng thượng, đúng là người, thần thiếp còn tưởng rằng đang nằm mơ."
 
Cảnh đế chăm chú nhìn gương mặt của Thẩm Ngọc Quân: "Bây giờ đã sắp đến trưa rồi, nàng ngủ đúng là đủ say."
 
Thẩm Ngọc Quân ngồi quỳ trên giường, mặt hướng về Hoàng thượng, hai tay rất không thành thật mà vòng qua thắt lưng Hoàng thượng, còn dùng lực kéo hắn đến gần một chút, để vừa vòng ôm của nàng. Thẩm Ngọc Quân ôm chặt eo Hoàng thượng: "Mấy ngày nay thần thiếp ngủ không ngon," nói xong ngẩng đầu lên, đặt cằm trước ngực Hoàng thượng, đôi mắt tội nghiệp từ bên dưới nhìn hắn: "Thần thiếp lo cho người, sau khi người ra cung, thần thiếp nhắm mắt lại là bắt đầu gặp ác mộng, mơ thấy người cả người đều là máu, thần thiếp sợ đến mức không dám ngủ lại," lúc nói hốc mắt của nàng đỏ lên, miệng cũng co quắp lại.
 
Cảnh đế cúi đầu nhìn dáng vẻ này của nàng, cuối cùng  vươn đôi tay đang chắp sau lưng nhẹ nhàng xoa mái tóc đen xõa tung vì ngủ của nàng: "Không phải trẫm đã về rồi sao," hắn cho rằng nàng sẽ nói với hắn chuyện nàng bị rơi xuống nước, không ngờ nàng vừa thấy hắn đã làm nũng si mê.
 
"Cho nên tối hôm qua thần thiếp mới ngủ say đến vậy," Thẩm Ngọc Quân nhìn gương mặt Hoàng thượng, lại siết chặt hai tay, có chút bất mãn nói: "Hoàng thượng người gầy rồi."
 
 Cảnh đế cười, xoa lung tung lên tóc Thẩm Ngọc Quân: "Bôn ba bên ngoài, gầy là rất bình thường, trẫm thấy nàng..." hắn còn chưa nói hết lời, cằm đã bị Thẩm Ngọc Quân hôn, kế tiếp là đến miệng.
 
Hai người hôn nhau thật lâu, Cảnh đế có hơi động tình, hai tay vuốt ve lung tung trên người Thẩm Ngọc Quân, nhưng khi chạm đến vòng eo hơi đẫy đà của nàng, cuối cùng cũng tỉnh lại, hai tay thành thật ôm nàng mà hôn môi.
 
Qua một lúc lâu, Thẩm Ngọc Quân mới thỏa mãn rời khỏi môi Hoàng thượng, khuôn mặt đỏ bừng chui vào trong chăn.
 
Cảnh đế đưa tay lau khóe miệng, nhìn vệt hồng trên tay, cười nói: "Nàng không có chuyện gì muốn thành thật khai báo với trẫm sao?"
 
Thẩm Ngọc Quân vừa nghe lời này, bỗng vén chăn đứng dậy, quỳ trên giường nói: "Thần thiếp có việc muốn khai báo."
 
Cảnh đế thấy nàng như vậy, bèn ngồi xuống cạnh giường: "Nói."
 
Thẩm Ngọc Quân len lén nhìn Hoàng thượng, thấy trên mặt hắn không có ý cười, bắt đầu thành thật nói: "Thần thiếp luôn mơ thấy người cả người toàn là máu, trong lòng thần thiếp bất an, bèn... bèn không nhịn được mà đưa tin về nhà, cho nhà phái người đi xem người."
 
"Ngoại trừ chuyện này, còn có chuyện gì khác không?" Cảnh đế quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Quân, mang bộ dáng hắn đang đợi nàng thành thật khai báo.
 
Thẩm Ngọc Quân mím môi một cái, tiếp tục khai báo: "Ngày hôm qua thần thiếp tự mình nhảy xuống ngự hồ."
 
"Nàng đúng là có bản lĩnh, nhưng cũng không xem là đần," Cảnh đế hừ lạnh một tiếng.
 
"Khi đó thần thiếp cũng không có cách nào khác, kiệu ngày hạ không thể so với kiệu mùa đông, cao như vậy, nếu như thần thiếp ngã từ trên xuống, nhất định là phải chịu khổ," lúc nói Thẩm Ngọc Quân đưa tay vuốt ve bụng mình: "Thần thiếp bị chút khổ thì không sao, nhưng bụng của thần thiếp..." Nàng chẹp chẹp miệng, không nói thêm gì nữa.
 
"Việc này là trẫm sơ suất," nhìn cái bụng hơi nhô lên của Thẩm Ngọc Quân, hắn không kìm được mà duỗi tay sờ sờ: "Bốn tháng rồi, nhìn lớn một chút."
 
Hai tay Thẩm Ngọc Quân đặt lên bàn tay lớn của Hoàng thượng đang đặt trên bụng mình: "Thái y nói qua một đoạn thời gian nữa đứa bé sẽ bắt đầu động đậy," nàng cúi đầu, vẻ mặt dịu dàng: "Cũng không biết nó trông giống Hoàng thượng nhiều hơn, hay là giống thần thiếp nhiều hơn?"
 
Cảnh đế nhìn gương mặt chờ mong của nàng, nở nụ cười: "Vẫn là giống trẫm thì tốt hơn một chút."
 
"Tại sao?" Thẩm Ngọc Quân ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng thượng.
 
Cảnh đế không hề hàm súc nói: "Điều này còn phải hỏi sao, vì trẫm nhìn đẹp hơn nàng."
 
Cái liếc mắt của Thẩm Ngọc Quân mới được một nửa thì khóe mắt Hoàng thượng đã mang ý nghĩ sâu xa nhìn nàng, nàng vội đưa mắt về, lẩm bẩm nói: "Trông giống Hoàng thượng tốt."
 
Cảnh đế ở cung Chiêu Dương cùng dùng cơm trưa với Thẩm Ngọc Quân rồi mới rời đi, về thẳng điện Càn Nguyên. Hắn còn chưa đến điện Càn Nguyện thì từ xa đã nhìn thấy Thục phi quỳ ở cửa đại điện.
 
Đến cửa đại điện, Cảnh đế vừa mới xuống kiệu, hai gối Thục phi đang quỳ dưới đất đã chuyển tới: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
 
Cảnh đế nhìn Thục phi hai mắt sưng đỏ, nói: "Nàng muốn nói gì, trẫm cũng biết. Nàng nuôi Nguyên An năm năm, trẫm biết trong năm năm này nàng tốn không ít tâm tư, hôm nay trẫm nể tình năm năm nàng dụng tâm nói cho nàng biết, Nguyên An tuy là trưởng tử của trẫm, nhưng triều ta luôn không có cách nói lập đích lập trưởng, nàng thông minh như vậy, hẳn là hiểu ý của trẫm."
 
Thục phi nghe Hoàng thượng nói xong, kinh ngạc trợn to hai mắt, môi mấp máy, ngây ngốc nhìn Hoàng thượng.
 
Cảnh đế lướt qua nàng, đi vào điện Càn Nguyên, hắn còn rất nhiều chuyện phải xử lý, thật sự không rảnh để ý đến nàng.
 
Dưới sự dìu đỡ của Y Liên, Thục phi thất tha thất thểu trở về cung Ngọc Phù.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui