Nguyên Thần Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được


Thời tiết mưa to gió lớn, một bóng người nho nhỏ bay nhanh ở trong sơn đạo nhỏ.

Xuyên qua đến đề oát, hơn nữa biến thành tiểu hài tử thiên đại liên, lúc này căn bản không có thời gian suy nghĩ mưa và thức ăn có thể làm hắn đảo điên, hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi những ma vật kia.

Cũng may trời không tuyệt đường người, khi Thiên Đại Liên sắp chạy không động thì một chỗ sơn động bí ẩn xuất hiện ở trước mắt hắn.

Cái khe hở kia đại nhân và ma vật không thể nào chui vào được, nhưng đối với trẻ nhỏ thì lại là vừa vặn tốt.

Thiên Đại Liên nhanh chóng đưa ra phán đoán, hắn không có bất kỳ do dự nào, lập tức chuyển hướng chạy về phía khe hở kia.

Chỉ cần có thể trốn vào khe hở, hắn còn có hy vọng tiếp tục đi tiếp.

Nhưng loại địa ngục này khai cục đề Oát Chi Lữ thật sự cần phải tiến hành sao?Trong lòng Thiên Đại Liên tuyệt vọng nghĩ.

Mấy ngày nay, hắn gần như đều bôn ba vì sống sót chuyện này, đây là lần đầu tiên hắn thể nghiệm ở bên ngoài.

Cuộc sống tiện lợi trong xã hội hiện đại đã sớm làm cho người ta coi sống sót là chuyện dễ như ăn cháo.

Đồ ăn sạch sẽ, trước khi Thiên Đại Liên đi qua vẫn luôn được hắn cho rằng là thứ dễ thu hoạch nhất, mãi đến khi tự mình đi tìm kiếm, hắn mới phát hiện những thứ hắn cảm thấy dễ như ăn cháo là trân quý như thế.

Ví dụ như hôm nay nếu không phải vì tìm thức ăn thì hắn cũng sẽ không đi vào trên núi, sau đó trở thành con mồi của chó săn thú cảnh.

Thiên Đại Liên nhớ lại những gì mình đã trải qua, cảm thấy khóc không ra nước mắt, hắn chỉ muốn ăn một ngụm cơm, vì sao lại khó khăn như vậy.

- A!Ngón chân đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn cắt đứt Thiên Đại Liên, giây tiếp theo thân thể hắn chạy vội mất đi cân bằng, ngã quỵ thật mạnh ở trước bụi cây.

Đường mòn trong núi cũng không bằng phẳng, hơn nữa tầm nhìn bị nước mưa làm cho mơ hồ, làm cho hắn không chú ý tới cục đá dưới chân.

Sau khi Thiên Đại Liên ngã xuống không ngất xỉu, dưới sự sử dụng của cây cầu sinh dục, hắn ra sức muốn bò dậy, đáng tiếc tiếng gầm gừ của chó săn thú cảnh đã đi vào bên tai hắn.

Nhìn khoảng cách giữa hai người chỉ còn có một bước nữa thôi, trong lòng Thiên Đại Liên hiện ra một câu nói từ chối ta.

Ngoài dự kiến, những chó săn Thú cảnh kia không lập tức bổ nhào về phía Thiên Đại Liên.


Các ma vật kết bè kết đội bị sự vật xuất hiện khác hấp dẫn chú ý.

Vốn tưởng rằng Thiên Đại Liên bỏ mạng ở đây lập tức nắm lấy cơ hội, vội vàng chui vào khe hở.

Khe hở vô cùng ẩm ướt, phủ kín rêu phong và một ít tên sâu không biết tên, cũng may là Thiên Đại Liên không bận tâm mấy chuyện này, hắn đang cố gắng hết sức để có thể thở được, cũng cẩn thận nhìn ra bên ngoài.

Xuyên qua khe hở hẹp, Thiên Đại Liên miễn cưỡng nhìn thấy chó săn đang đối đầu với một người.

Ngoài dự đoán của Thiên Đại Liên, chó săn cảnh Thú không tập kích người vừa mới xuất hiện, hai bên giằng co vài phút, cuối cùng các ma vật trống rỗng xé mở không gian rời khỏi.

Mắt thấy chó săn ở cảnh giới Thú cảnh biến mất không thấy đâu nữa, Thiên Đại Liên cũng buông lỏng tinh thần ở một khắc này, sự mỏi mệt và đau đớn trên thân thể hắn đã lần thứ hai đánh úp lại.

Thời gian dài không ăn cơm cộng thêm cường độ vận động cao khiến cho Thiên Đại Liên đầu váng mắt hoa, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.

Lúc này, một giọng nam vừa ôn hòa vừa lo lắng từ bên ngoài truyền đến:- Ngươi có sao không?Thiên Tứ Đại Liên cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, hắn đang suy nghĩ xem nên nghe ở đâu, cảm giác choáng váng này làm sao làm cho hắn không thể tự hỏi.

Trong tiếng vội vàng hô hoán, một bàn tay từ bên ngoài vươn vào trong khe hở.

Có thể nói là Thiên Đại Liên sắp ngất xỉu dùng hết sức lực nâng cánh tay lên đặt vào tay kia, sau đó đôi mắt nhắm lại của hắn chìm vào bóng tối.

Sau khi Thiên Đại Liên ngất xỉu, thiếu niên mặc áo trắng hơi dùng sức kéo hắn ra khỏi khe hở ẩm ướt.

Bởi vì tác dụng của quán tính, khi ngàn cây đại liên bị kéo ra thì trực tiếp bổ nhào vào trên người thiếu niên.

Thiếu niên không đứng vững theo sau, trước khi ngã xuống bụi cỏ, hắn còn không quên che chở tiểu hài tử hôn mê bất tỉnh trong lòng.

Cách vật liệu may mặc hơi mỏng, thiếu niên ngã xuống đất có thể cảm nhận được nhịp tim của hài tử trong lòng ngực, điều này có nghĩa là hắn còn sống.

Thiếu niên này nhẹ nhàng thở ra, sau khi nhìn thấy những dấu chân và cảm giác được hơi thở của ma vật, hắn lập tức đuổi theo những dấu vết đó.

Đáng mừng là hắn tới còn kịp thời, nếu như chậm mấy giây nữa, đứa nhỏ này sẽ bị chó săn thú cảnh bắt được.

Thiếu niên vừa đứng dậy, lòng còn sợ hãi nhớ lại, lúc này một tia sáng dừng ở trong tầm tay hắn, Vũ không biết dừng ở khi nào.


Giơ tay sờ sờ quần áo ướt đẫm trên người Thiên Đại Liên, thiếu niên nhớ tới thường thức đã từng học được, người nào mà ăn mặc quần áo ướt đẫm quá lâu thì sẽ sinh bệnh.

Mà người bệnh sinh mệnh giống như bị thương, rất dễ tử vong.

Thiếu niên không muốn nhìn thấy cái chết, loại cảm giác vĩnh viễn ly biệt này sẽ làm hắn nảy sinh cảm giác khó xử, cho nên sau khi suy tư một lát, hắn yên lặng bỏ áo ngoài màu trắng trên người ra khoác lên người Thiên Đại Liên.

Y phục của hắn không giống người bình thường, trải qua xử lý đặc biệt, rất khó bị tổn hại mà mưa gió không xâm nhập.

Sau khi bao bọc tiểu hài tử đã chết ngất đi qua, thiếu niên cõng hắn đi về phía thôn trang dưới chân núi.

Mấy ngày nay hắn đều quanh quẩn ở gần thôn trang, biết còn có mấy hộ lão nhân ở lại, có lẽ hắn có thể tìm kiếm sự trợ giúp từ bọn họ.

Thiếu niên dọc theo đường đi đều nghĩ xem nên thỉnh cầu những lão nhân kia như thế nào.

Nhưng khi hắn đi vào nhà thứ nhất gõ cửa thì hắn còn chưa kịp mở miệng, lão bà bà già đã cao tuổi đi trước một bước kinh hỉ nói:- Thì ra là người máy, vào nhanh lên một chút, vừa rồi ta còn đang lo lắng ngươi có tìm được nơi ẩn nấp hay không.

- Bà bà, bên ngoài mưa đã tạnh.

Thiếu niên được gọi là Khuynh Kỳ Giả ôn hòa đáp lại, tiếp theo hắn nói rõ ý đồ đến, hắn muốn tìm một ít quần áo mà tiểu hài tử có thể mặc.

Lúc này, lão bà bà mới chú ý tới Khuynh Kỳ Giả còn cõng một đứa con nít.

- Ta nhặt được hắn ở trên núi.

Khuynh Kỳ giả giải thích, hắn chỉ lo nói về quần áo, không nói về chuyện nhặt được hài tử.

- Ở trên núi? Sao lại có hài tử chạy đến trên núi?Lão bà bà nhíu mày.

Tuy rằng đã trải qua thời gian rất lâu, nhưng trên núi vẫn còn sót lại rất nhiều ma vật chưa được thanh lọc, nói chung các đại nhân lên núi cũng phải tổ đội mà đi, huống chi là một tiểu hài tử.

- Ta cũng không biết.


Lời nói thật của Khuynh Kỳ Giả:- Ta thấy dấu chân đuổi theo.

Lão bà bà nghe vậy thở dài:- Ta có vài món quần áo cho tiểu hài tử mặc, ngươi chờ ta tìm xem, lại nói tiếp, hôm nay ta vừa vặn làm bếp lò, các ngươi có thể đi nướng sưởi ấm, ấm áp ấm áp.

gật đầu, Giả Thiên Kỳ không từ chối, hiện tại hắn không có nơi nào khác để đi, chính mình lại phiêu bạc không nơi nương tựa, sao có thể đi đâu an bài cho đứa nhỏ này.

Cho nên chờ đứa nhỏ này tỉnh lại, hỏi xem nhà hắn ở đâu, rồi đưa hắn trở về đi.

Khuynh Kỳ giả tính toán như thế, sau đó cùng với Thiên Đại Liên đi vào trong nhà, đến trước lò luyện đan nhỏ.

Ngọn lửa trong lò xua tan hàn ý, cho dù là Khuynh Kỳ Giả cũng có thể cảm thấy được sự ấm áp trong đó.

Chỉ chốc lát lão bà bà lấy tới vài món quần áo nửa cũ nửa mới, nàng sờ sờ vật liệu may mặc trong tay, trên mặt tràn đầy hoài niệm:- Đây là cháu trai ta để lại, mấy năm trước một nhà bọn họ đi Minh Thần đảo, những quần áo này đã không còn mặc qua nữa.

Nghe thấy từ đảo Minh Thần, trong đầu người máy hiện ra một ít ký ức, Thiên Thủ các, Thần Hoa anh đào nở rộ, cùng với Kim Vũ được đưa về kia.

Hắn rũ mắt xuống che giấu cảm xúc trong lòng, sau đó tiếp nhận những quần áo đó cảm tạ nói:- Cảm ơn.

- Không sao, có thể dùng lại cũng tốt.

Lão bà bà cười ha hả nói:- Nhanh lên thay hắn đi, đúng rồi, ta đi lấy chút đồ ăn cho các ngươi, bôn ba thời gian dài như vậy, các ngươi cũng nên đói bụng.

Khuynh Kỳ Giả vừa nghe thấy lão bà bà nấu cơm cho bọn hắn, lập tức muốn cự tuyệt, bản chất của hắn là con rối, không cần ăn cơm.

Nhưng suy xét đến cảm thụ của hài tử bên cạnh còn có lão bà bà, cuối cùng hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn theo lão bà bà đi về phía phòng bếp.

Tiếp thu vật phi nhân loại cũng không dễ dàng, Khuynh Kỳ Giả còn tưởng ở lại đây mấy ngày, không ngờ lại bị đuổi đi nhanh như vậy.

Lại nhìn thú y Thiên Đại Liên bị khoá, bỗng nhiên nghĩ đến mình có thể ăn ít một chút, để tiểu hài tử này ăn nhiều một chút.

Ôm ý nghĩ này, hắn nhanh chóng thay quần áo khô ráo cho Thiên Đại Liên.

Những quần áo ướt đẫm kia được đặt ở bên cạnh bếp lò, nương theo nhiệt độ ngọn lửa chậm rãi hong khô.

Tuy đã thay quần áo xong, nhưng Khuynh Kỳ giả không mặc lại thú y thuộc về hắn, mà là đeo nó lên trên người Thiên Đại Liên.

Khuynh Kỳ giả chuẩn bị xong tất cả những thứ này, không biết còn có thể làm gì khác hắn làm và Thiên Đại Liên lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh bếp lò.

Suy nghĩ của hắn như là phóng không, giống như là đang đi qua căn phòng hoa mỹ kia.


Loại trạng thái này vẫn luôn duy trì đến khi bà lão nấu đồ ăn xong đi vào.

- Hắn còn chưa tỉnh lại.

Lão bà bà đang nói chuyện nhìn về phía thân thú y, gối lên trên đùi của Khuynh Kỳ Giả có một ngàn cái chân to lớn,Khuynh Kỳ giả lấy lại tinh thần, hắn khẽ ừ một tiếng:- Hẳn là hắn đã quá mệt mỏi rồi.

Bị ma vật đuổi theo lâu như vậy, đừng nói là tiểu hài tử, cho dù là đại nhân cũng phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể trì hoãn được.

- Đúng vậy, cha mẹ nhà ai không chịu trách nhiệm, để con một mình chạy vào trong núi.

Lão bà bà thuận miệng oán giận vài câu, ngay sau đó để cho Giả Thiên Đại Liên của Khuynh Kỳ buông xuống, hắn đi tới ăn cơm trước.

Khuynh Kỳ giả lắc đầu:- Không cần, bà bà, ta chờ hắn tỉnh lại rồi cùng nhau ăn.

Lão bà bà cười hai tiếng, đặt đồ ăn lên trên bàn, lại lần nữa thúc giục nói:- Đứa nhỏ này còn chưa tỉnh lại, đến lúc đó cơm lạnh đã không thể ăn được nữa.

Những lời này làm cho Giả Thiên Kỳ do dự, hắn không biết nói tiếp như thế nào, hắn chỉ nghĩ đến mình có thể ăn ít một chút, không ngờ lại ăn cơm trước loại chuyện này.

Đang lúc Khuynh Kỳ Giả cảm thấy hết sức khó xử thì người nằm giật giật.

- Hắn tỉnh lại.

Khuynh Kỳ giả có chút kinh hỉ nói: Lão bà bà cũng đi theo xem đi.

Chỉ thấy Thiên Đại Liên chậm rãi mở mắt ra, trong mắt hắn tràn đầy mê mang, một mùi thơm của đồ ăn chui vào trong mũi hắn.

Nhưng so với đồ ăn thì hắn càng để ý đến đôi mắt xinh đẹp màu tím kia hơn.

Nếu hắn không nhớ lầm thì hình như trên thế giới này không có bao nhiêu người có đôi mắt màu tím.

Hay là ta lại xuyên qua rồi?Ý nghĩ này của Ngàn Đại Liên theo bản năng hiện ra trong đầu hắn, chính là rất nhanh phản ứng lại, đang cúi đầu nhìn người của hắn là một trong những người ăn thịt người trong trò chơi, hoặc là một người du lịch, hoặc là nói tán binh, Khuynh Kỳ Giả.

Kết hợp với góc độ này và tâm trạng lúc đầu hạ, Thiên Đại Liên sinh ra ý nghĩ hoang đường, chẳng lẽ hiện tại hắn đang ở trong mộng? Nếu không sao lại nằm trên đùi nhân vật trong game được.

Thì ra rút tạp lớn giữ gốc, vũ khí mãn định quỹ còn có loại bồi thường này sao?Thiên Đại Liên bỗng nhiên cảm thấy đáng giá.

Tác giả có lời muốn nói:Ngàn Đại Liên: Phi tù sẽ phải bồi thường ở trong mộng đúng không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận