Không sao, ta là người duy nhất của Khuynh Kỳ Giả, mọi người đều là tám lạng nửa cân.
Thiên Đại Liên trêu chọc một câu trong lòng, tiếp theo ánh mắt hắn và Tiểu Xuân trộm nhìn vào nhau, hắn xuất phát từ lễ phép cười cười chào hỏi nàng:- Xin chào.
- Xin chào.
Tiểu Xuân chạy nhanh mở mắt đáp lại, nàng vẫn hiểu lễ nghi cơ bản:- Ta tên là Thiển Dã Xuân, rất cao hứng có thể nhìn thấy hai vị.
Bởi vì Thiển Dã Xuân chủ động giới thiệu nên Thiên Đại Liên đành phải nói theo câu:- Ta tên là Thiên Đại Liên, vị này chính là Khuynh Kỳ Giả.
Hắn vốn chỉ muốn chào hỏi một chút, không muốn giao lưu nhiều, nhưng xưng hô trao đổi cũng không phải là chuyện đặc biệt gì.
Thiên Đại Liên không để ở trong lòng quá nhiều, chỉ là hắn lại nhìn Thiển Dã Xuân, phát hiện đối phương muốn nói lại thôi.
Nhất thời Thiên Đại Liên nhìn ra được là cô cảm thấy kỳ quái đối với cái tên Khuynh Kỳ Giả này.
Thiển Dã phu nhân cũng hiểu nữ nhi suy nghĩ cái gì, nàng đuổi theo Thiển Dã Xuân hỏi ra vấn đề kia, ngồi trở lại vị trí của nàng trước một bước.
Trước mặt khách nhân, Thiển Dã Xuân không tiện phản bác mẹ mình, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ngồi xếp hàng xong nữ nhi, Thiển Dã phu nhân quay đầu hướng Thiên Đại Liên và Khuynh Kỳ Giả xin lỗi:- Tiểu nữ không hiểu chuyện, làm hai vị chê cười.
- Không sao, không sao.
Khuynh Kỳ giả lắc đầu không thèm để ý nói.
Ngàn Đại Liên không tiện mở miệng, hắn chính là tiểu hài tử, không có biện pháp đồng ý sự khách sáo của Thiển Dã phu nhân.
Cũng may là Thiên Đại Liên không trầm mặc lâu lắm, không đầy một hồi hắn nghe thấy lời của Khuynh Kỳ Giả hơi cúi đầu nói với hắn:- Liên, chúng ta đi qua đi.
- Được rồi.
Thiên Đại Liên lập tức đồng ý, bộ dáng chờ mong cũng hiện ra trong khi nói chuyện.
Khuynh Kỳ giả hiển lộ ra nụ cười nhàn nhạt, không biết vì sao hắn lại bắt đầu nảy ra một ý niệm, hắn có thể thừa dịp này thưởng thức đồ ăn của phú quý nhân gia, biết được khẩu vị trong đó, chờ ngày sau có cơ hội làm một lần cho đứa nhỏ này.
Căn cứ theo quan sát của Khuynh Kỳ Giả, tiểu hài tử đều là thích đồ ăn ngon lại vừa ý đồ ăn mới.
Mà những tiểu hài tử khác có thứ gì đó, hắn cũng hy vọng có thể cho Thiên Đại Liên.
Trong lòng mang suy nghĩ này, Khuynh Kỳ giả rất nghiêm túc ăn đồ ăn bưng lên.
Thiên Đại Liên ở bên ăn cơm chú ý tới điểm này, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, ngày thường Khuynh Kỳ Giả chỉ ăn hai miếng tượng trưng, rất ít khi ăn nhiều như bây giờ.
Lúc này, Thiên Đại Liên nhìn lại đĩa thịt nướng, hắn nhớ tới lời nói của Khuynh Kỳ Giả khi bắt cá, cùng với nguyên liệu đặc sắc của Tán Binh trong trò chơi cũng phải dùng đến thịt nướng! Dưới hai trọng chứng cứ, hắn đưa ra kết luận, Khuynh Kỳ Giả rất thích ăn thịt nướng.
Trong nháy mắt khi Ngàn Đại Liên đưa ra kết luận này, cảm xúc áy náy cũng theo đó xuất hiện, hắn cảm thấy mình giống như một đại gia hỏa, vì tích cóp tiền, không cho Khuynh Kỳ Giả ăn đồ ăn mình thích.
Yên lặng khiển trách hành vi keo kiệt của mình, Thiên Đại Liên đã hạ quyết tâm, trở về hắn sẽ đi bắt một sọt, để Khuynh Kỳ Giả ăn no.
Hạ Thiên Liên thầm hạ quyết tâm, trong lòng áy náy ăn xong bữa cơm này.
Hắn buông đũa xuống, không nói chuyện phiếm thêm nữa, trực tiếp đưa ra thỉnh cầu trở về với Thiển Dã phu nhân.
Thiển Dã phu nhân biết lúc này ngăn cản cũng vô dụng, cho nên rất dứt khoát đồng ý, tự mình mang theo con gái đi tiễn khách.
Đợi xuyên qua đình viện, sắp đi vào cửa, Thiển Dã phu nhân nói:- Nếu nhị vị muốn xuất phát cùng chúng ta đi Minh Thần đảo thì có thể tới trong phủ tìm ta bất cứ lúc nào.
Khi nói những lời này, trong giọng nói của nàng tràn đầy chân thành.
Điều này làm cho Thiên Đại Liên càng cảm thấy không thể từ chối, hắn tránh nặng tìm nhẹ đáp lại:- Chờ chúng ta thương lượng tốt, nhất định sẽ qua đó thông báo.
Thiển Dã phu nhân nghe vậy thì buông lòng, đang lúc nàng muốn nói thêm chút lời khách sáo thì Thiển Dã Xuân ở bên cạnh nàng đột nhiên mở miệng.
- Ngươi cũng muốn làm vu nữ sao?Nàng hỏi Thiên Đại Liên.
Trong lúc nói chuyện, Thiển Dã Xuân lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, giống như là tìm được tri kỷ.
Ngàn Đại Liên cứng rắn, hắn không có bất kỳ hứng thú trở thành vu nữ nào, nhưng nhìn bộ dáng chờ mong của Thiển Dã Xuân, hắn tự hỏi dùng từ trả lời:- Nữ nhân là nữ hài tử mới có thể làm, ta không phải nữ hài tử.
- Vậy thì quá đáng tiếc.
Thiển Dã Xuân kinh hỉ bị thất vọng thay thế.
Thiên Đại Liên cố ý thở dài, trong lòng lại thầm nghĩ không có gì đáng tiếc, hắn không muốn tuổi còn trẻ đã bắt đầu mặc trang phục của vu nữ.
Với tính cách của bát trọng thần tử ái trêu cợt người khác, chỉ cần hắn mặc trang phục vu nữ vào thì đại khái sẽ không thể thoát được.
Đột nhiên, Thiên Đại Liên may mắn là đề thi còn chưa kịp để lại ảnh cơ, nếu không thì còn tệ hơn cả chuyện hắn mặc trang phục nữ nhân.
Đến lúc đó, tấm bản đồ kia sẽ trở thành lịch sử đen, bị kinh điển của bát trọng đường vĩnh truyền, nói không chừng còn sẽ triển lãm cho người lữ hành.
Thiên Đại Liên không tự giác xây dựng ra những hình ảnh xã chết kia ở trong đầu, cảnh này làm cho hắn càng thêm kiên định cho rằng, sau khi đến Minh Thần đảo hắn sẽ phải trốn tránh tám vị Thần tử.
Lúc này hắn quay đầu nhìn về phía Giả Thiên Kỳ, đối phương đang nhận một túi Ma Lạp và rất nhiều rau dưa và trái cây từ trong tay của Thiển Dã phu nhân.
Bất luận xét về bề ngoài hay khí chất thì người có khuynh hướng trước mặt đều rất dễ khi dễ.
Thiên Đại Liên nghĩ như vậy, tự giác sau này nhất định phải tìm một cơ hội nhắc nhở Khuynh Kỳ Giả, muốn hắn nhỏ mật hồng nhạt hồ ly.
Nhưng suy nghĩ này không bao lâu, Thiên Đại Liên đã phát hiện so với mình thì có lẽ là người của Khuynh Kỳ Giả càng không muốn nhìn thấy bát trọng Thần Tử hơn.
Không nói đến ở trong trò chơi Cốt Truyền, mỗi lần bọn họ gặp mặt đều không quá vui sướng, bát trọng Thần Tử là do Minh Thần Đại Xã Cung Tư, là thân thuộc với Lôi Thần, nàng rất rõ ràng Giả Mạnh Mồm là Lôi Thần chế tạo ra Con rối, đương nhiên không thể dùng tấm lòng bình thường đối đãi với hắn.
Người Thông Kỳ vẫn luôn mê mang vì thân phận Con rối của mình, điều này thúc đẩy hắn sẽ không gặp phải một người biết thân phận của hắn, cũng thông qua lời nói, việc làm và thái độ của đối phương, càng gia tăng nhận thức khác biệt của hắn và người thường.
Trong bất tri bất giác, ngàn người thương hại thức đến Khuynh Kỳ Giả hoặc là nói Tán Binh tương lai, có thể tâm càng cao hơn, càng có nhiều người có lòng trung thành.
Chẳng trách hắn lại bị tên du cư này đánh vào hồ tạp này.
Lang thang không có mục tiêu suy tư, Thiên Đại Liên lại nhớ lại nhân vật mới rút ra, cùng với hai lần rút ra vũ khí, trong giây lát ngực hắn bắt đầu phát đau.
- Liên?Thiên Đại Liên được gọi vào lấy lại tinh thần, nhìn về phía Giả Sầu, đối mặt với đôi mắt màu tím nhìn chăm chú vào mình, nàng vui mừng quá đỗi lòng đau.
Trừu tạp, hắn nhìn thấy nhân vật chân thật, nếu hắn có thể sống sót, tương lai nói không chừng còn có thể nhìn thấy càng nhiều nhân vật trong trò chơi.
Thiên Đại Liên này bắt đầu cảm thấy mình kiếm lời rồi, ông chủ game công ty mệt đến mức phải đi xe đạp để làm.
Trong cảm giác vui mừng, Thiên Đại Liên nói:- Thật xin lỗi, ta thất thần rồi.
- Có thể là ngươi mệt mỏi.
Thiển Dã phu nhân thành thục nói, nói như vậy tiểu hài tử đều dễ dàng mệt mỏi rã rời, cũng là bởi vì đề nghị này của nàng:- Các ngươi từ từ một chút, ta sai người mướn xe đưa các ngươi trở về.
Thiên Đại Liên vừa nghe thấy muốn thuê xe đưa bọn họ trở về, lập tức lắc đầu:- Không cần phu nhân, chỗ ở của chúng ta không có xe thông qua.
Hắn không nói dối, bờ biển xa xôi kia chỉ có thể dựa vào hai cái chân sao Tiểu Đạo đi qua.
Khuynh Kỳ giả cũng biết điểm này, cho nên hắn nghĩ tới một loại phương pháp khác.
Bên kia, Thiển Dã phu nhân biết xe không qua được, cũng chỉ đành làm bãi đậu xe.
Không nghĩ dừng lại lâu Thiên Đại Liên kéo tay của Khuynh Kỳ Giả, hai người ăn ý nói gặp lại với Thiển Dã phu nhân, sau đó đi về phía căn phòng nhỏ bên biển.
Thiển Dã phu nhân nhìn bóng dáng bọn hắn biến mất, sau đó nàng nhớ tới một chuyện khác.
Lúc đầu nghe thấy xưng hô của Khuynh Kỳ Giả, cô chỉ cảm thấy quen tai, không suy nghĩ nhiều.
Hôm nay nghe thấy Thiên Đại Liên tự mình giới thiệu, cô mới ý thức được rằng người này không phải là danh hiệu, mà là tên.
Nếu trí nhớ của cô không sai thì ở dưới chân núi cũng có một người được mọi người gọi là Khuynh Kỳ Giả, cũng coi đây là tên người.
Sau khi ngự ảnh lô tâm xảy ra vấn đề, người đó được phái đi Minh Thần đảo cầu viện, chính là khi hắn thành công mang tin tức đến từ Minh Thần đảo về thì bị sa vào tay không bao lâu, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hơn nữa sau khi người kia mất tích, kỹ sư đến từ Phong Đan bắt đầu dò hỏi rất nhiều người về tin tức của hắn.
Nhớ lại những chi tiết bị xem nhẹ kia, trực giác nói cho Thiển Dã phu nhân biết rằng sau lưng tất cả sự kiện kia có liên hệ vi diệu nào đó.
Nhớ lại chuyện này, Thiển Dã phu nhân không biểu hiện ra suy nghĩ trong lòng ra ngoài, nàng giống như chưa từng nghĩ đến chuyện mang theo con gái trở về trong phủ.
Cùng với cánh cửa chậm rãi đóng lại, thiếu niên đội mũ rộng vành xuất hiện ở ngõ nhỏ đối diện Thiển dã phủ, hắn có khuôn mặt giống với Khuynh Kỳ giả, nhưng khí chất lại kém xa so với Khuynh Kỳ giả.
Thiếu niên quét mắt nhìn đại môn Thiển Dã Phủ, vài giây sau hắn đội mũ xuống xoay người đi về phía chỗ sâu trong hẻm nhỏ.
Cùng lúc đó, trên con đường nhỏ dẫn đến bờ biển, Thiên Đại Liên nắm tay của Giả Thiên Kỳ, đầu có một chút không, bước chân người khốn đốn trở nên hỗn loạn.
- Liên, không cần miễn cưỡng chính mình.
Khuynh Kỳ giả bất đắc dĩ nói.
Ngàn Đại Liên Nhân bị gọi tên làm cho hơi thanh tỉnh một chút, hắn xoa đôi mắt hàm hồ phản bác:- Ta không ở đây.
Nhìn bộ dáng không mở mắt ra được của hắn, Khuynh Kỳ Giả bất đắc dĩ đề nghị:- Ta tới giúp ngươi, những rau dưa củ quả này có thể để xuống trước, ngày mai lại đến lấy.
Đường nhỏ này trên cơ bản không có người đi qua, không sợ có người lấy đi.
- Không cần, không cần.
Thiên Đại Liên khoát tay áo, lúc này hắn không thể không thừa nhận vẫn là Thiển Dã phu nhân có kinh nghiệm, tiểu hài tử này quả thật rất dễ mệt mỏi.
- Ngươi làm như vậy đi, một hồi ngã sẽ không tốt.
Khuynh Kỳ giả dẫn dắt từng bước một.
Thiên Đại Liên vừa nghe đã ngã xuống, lập tức nghĩ đến cảnh tượng khi nhìn thấy Nhàn Kỳ Giả lần đầu tiên, cảnh này làm hắn cảm thấy do dự.
Nhìn thấy biểu hiện của Thiên Đại Liên nới lỏng, Khuynh Kỳ giả ngồi xổm xuống:- Đi lên đi.
- Cảm ơn.
Thiên Đại Liên cuối cùng cũng đã thoả hiệp.
Cảm nhận được nhịp tim đập sau lưng, Khuynh Kỳ giả rất nhẹ nhàng cõng người phía sau lên.
Trái tim hắn đập loạn, lo lắng làm hắn có loại ảo giác mình cũng có lòng.
Trong lòng hắn thầm hô, Khuynh Kỳ Giả sinh ra chính là loại tình cảm thoả mãn và thoải mái, thế cho nên hắn cảm thấy có lẽ chính như lời nói của bằng hữu trước kia của hắn, không phải là chuyện gì to tát.
Dù sao thì cũng có những người khác sẽ chia sẻ trái tim của mình cho hắn, giống như chia sẻ niềm vui của bọn họ.
Những thứ đó đến từ trái tim và tình cảm của người khác, có thể bù đắp cảm giác hư vô sinh ra từ việc hắn khuyết thiếu trái tim, làm hắn tìm được thuộc sở hữu trên đời.
Khuynh Kỳ giả cảm nhận được một cảm giác phức tạp, cùng với căn phòng hoa mỹ và trống trải hiện ra trước mắt hắn, cùng với căn phòng kia xuất hiện còn có hư không vô cùng vô tận.
Chỉ là lần này, phần hư không kia đã không thể như vòng xoáy kéo theo cả người của Khuynh Kỳ Giả vào nữa.
- Liên, ngày mai có muốn đi cùng ta một chỗ hay không.
Khuynh Kỳ giả nhỏ giọng hỏi Thiên Đại Liên đang ngủ.
Thiên Đại Liên mơ hồ ừm một tiếng.
Nhưng mà Khuynh Kỳ giả không để ý, hắn tiếp tục nói:- Đó là nhà ở đã từng là chỗ ở của ta.
Hắn muốn đi tới Minh Thần đảo để từ biệt đứa nhỏ này.
Tác giả có lời muốn nói:Tiểu Liên sẽ nhìn thấy người lữ hành.
Hiện tại, dù đen và dù trắng đều ở đây, nhưng bởi vì bọn họ trải qua những chuyện khác nhau, cho nên lựa chọn cũng khác nhau.
Kết cục cuối cùng là cùng tan biến.
Nghe quân nói chuyện, như nghe quân nói chuyện.
Giải thích kết cục cuối cùng và việc giải tán ở bên cạnh, chính là một chuyện cười bởi vì hai người đều là giải tán.
.