Sự tham gia của Thiệu Huyền đã dẫn đến sự thay đổi đôi chút của hoạt động Tế Bái hằng năm, tuy rằng trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, thế nhưng sự chú ý của họ vẫn bị cuốn vào những đứa trẻ sắp thức tỉnh lực tô-tem.
Trại cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của bản thân và hoa văn tô-tem xuất hiện trên tay thì rất vui mừng, nhưng cậu cảm nhận được có một người vừa được nhét vào bên cạnh. Trại quay mặt qua xem thì trông thấy Thiệu Huyền đang mang một cái đầu toàn lửa là lửa.
Oan – gia – ngõ – hẹp!
Thằng nhóc này không phải vẫn còn rất nhỏ sao? Qua lễ Phong Tuyết này nó mới chỉ lên mười thôi mà? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Nhìn người nhỏ hơn mình hai tuổi bên cạnh, trong lòng Trại nảy sinh rất nhiều nghi hoặc, lại nhớ đến những lần bị bọn nhóc ức hiếp trong mùa đông, Trại rất tức giận. Vốn dĩ nó rất vui mừng khi được thầy phù thủy giữ lại, nghĩ thầm sẽ tham gia vào một đội săn nào đó rồi săn được những con mãnh thú thật to rồi dạo mấy vòng quanh sông lòe đám nhóc chết tiệt đó, đặc biệt là Thiệu Huyền. Nhưng mà tình huống hiện giờ? Là như thế nào vậy?
Từ khi bị vứt vào đây Thiệu Huyền đã ý thức được Trại đang đứng bên cạnh, thế nhưng hiện giờ anh cũng không có tâm trí gây gỗ với thằng nhóc này.
Trước đó chỉ đứng nhìn từ xa, hiện giờ Thiệu Huyền đã có thể đứng gần lò lửa rồi, giống như đứng trong biển lửa vậy nhưng lại không hề bị thương, chỉ cảm thấy một hơi ấm dễ chịu vây lấy cơ thế, những cơn lạnh lẽo còn xót lại của mùa đông cũng bị lửa nóng tan chảy hết.
Những đứa trẻ đứng cạnh lò lửa đã xuất hiện dấu hiện tô-tem trên người, cứ như những đốm lửa sau khi hòa vào cơ thể chúng sẽ thức tỉnh sức mạnh ngủ vùi trong huyết mạch rồi lụi tàn.
Thế nhưng Thiệu Huyền lại mãnh liệt hơn nhiều.
Đốm lửa vốn chỉ tập trung trên đỉnh đầu giờ đang làn xuống phía dưới, trước mắt Thiệu Huyền chỉ là một màu đỏ, không biết là màu của lửa bay ra từ trong lò hay lửa trên đỉnh đầu của anh nữa.
Thiệu Huyền cảm thấy đầu óc đau nhức, nhiệt độ cơ thể tăng cao, nhiệt lượng tập trung ở giữa chân mày rồi lại từ giữa chân mày lan ra đỉnh đầu, trán, cổ, toàn thân, tứ chi…
Không có kiếng nên Thiệu Huyền không thể nhìn rõ sự thay đổi của mình, những đứa trẻ khác đã xuất hiện dấu hiện tô-tem trên mặt, chắc mình cũng thế. Cảm nhận được hơi nóng lan truyền trên cánh tay, Thiệu Huyền bèn nhìn xuống cánh tay của mình.
Trước đó do trên đầu có lửa nên anh đã cởi áo khoác ra dập, cũng quên mất phải mặc lại mà vẫn để ở chỗ cũ. Thiệu Huyền đang mặc một chiếc áo da thú sát nách, có thể nhìn thấy rõ ràng những dấu hiệu tô-tem đỏ như lửa đang xuất hiện trên tay anh.
Lửa trong lò cũng bay đến ngày càng dày đặc, đến ngọn lửa bên trong cũng có dấu hiệu lan ra ngoài, lúc này người trong bộ lạc cũng đang bận cầu nguyện nên không chú ý đến Thiệu Huyền đang chìm trong biển lửa.
Lửa trong lò lửa cuộn trào ngày càng kịch liệt, hiện giờ nó đã không còn là một đốm lửa nhỏ mà Thiệu Huyền nhìn thấy lúc nãy nữa là đã trở nên cuồn cuộn như một ngọn núi lửa, thế nhưng lại không mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi mà lại khiến cho người ta kích động muốn sùng bái.
Tiếng hát của thầy phù thủy đã đi đến giai đoạn thứ ba, đợi đến khi âm tiết cuối cùng rơi xuống, thầy phù thủy sẽ phất mạnh hai cánh tay dang sang hai bên, chiếc áo lông thú màu xám chìm ngập trong biển lửa bất tận.
Ngọn lửa thứ ba của lò lửa — lửa lan
Lửa trong lò lửa đã không còn nhẹ nhàng như trước, thứ bay ra không phải là những đốm lửa nhỏ nữa mà cứ như sóng biển trào dâng, thoắt cái đã nhấn chìm tất cả những người tham dự nghi thức rồi tràn xuống chân núi.
Dưới chân núi, Caeser bị bỏ lại trong hang, lui vào sâu bên trong, nhìn chằm chằm ra cửa, trong cổ họng khẽ phát ra những âm thanh gầm gừ.
Bên ngoài hang đã biến thành một màu lửa.
Ngọn lửa nhanh chóng bao phủ cả quả núi, mà vẫn không đốt cháy một cọng cỏ nào, nhìn thì không thấy có một lực sát thương nào nhưng Caeser trong hang lại hoang mang cực độ, nó chỉ hận không đào được một cái lỗ để trốn xuống mà thôi.
Những con dạ yến đã trở về nơi cư trú nhìn thấy ánh lửa tràn đến mỗi lúc một gần, liền nhanh chóng vỗ cánh bay ra xa.
Ngọn lửa năm nay lớn hơn rất nhiều so với những năm trước, không, kể từ khi ông đảm nhiệm chức thầy phù thủy đến giờ vẫn chưa hề thấy lửa trong lò có phạm vị khuếch tán lớn đến thế!
Điềm tốt…
“Tốt!” Thầy phù thủy nói.
“Tốt!” Người trong bộ lạc vui mừng hoan hô.
“Lửa của Viêm Giác sẽ mãi mãi không bao giờ tắt!” Thủ lĩnh cũng vui mừng reo vang.
“Lửa của Viêm Giác sẽ mãi mãi không báo giờ tắt!” Người trong bộ lạc la hét theo sau, ai nấy kích động như gà chọi. Nếu thầy phù thủy đã nói năm mới sẽ tốt hơn thì không thể nào sai được. Hỏi thử sao người ta không vui mừng? Không chúc mừng cho được?
Ngọn lửa bao trùm khắp ngọn núi kéo dài hơn nửa tiếng mới từ từ biến mất dần lên đỉnh núi, chỉ để lại một ngọn lửa bập bùng trong lò lửa. Dấu hiệu tô-tem trên lò lửa vẫn luôn ở đó.
Tiếp sau đó mọi người cũng không nghiêm chỉnh như lúc đầu nữa mà bắt đầu thả lỏng. Người trong bộ lạc muốn thể hiện niềm vui nên tụm lại cười nói vui vẻ cùng xuống núi, sau khi quay về thì tìm bạn thân và những người quen biết cùng nướng thịt, uống rượu hoa quả, ăn uống no say rổi ngủ một giấc đón chào năm mới.
Cách dẫn bọn trẻ trong hang xuống núi, đêm nay ông không lo sẽ bị bọn dạ yến tập kích, đêm nay sẽ không có dã thú nào dám bén mảng đến nơi họ sống. Tất nhiên Caeser là một ngoại lệ.
Không giống với đa số mọi người trong bộ lạc, Thiệu Huyền và những đứa trẻ đã thức tỉnh lực tô-tem phải ở lại, mà còn phải ở lại trên núi thêm một thời gian nữa. Họ còn phải tiếp thu lần dạy dỗ thứ hai của thầy phù thủy.
Gần tám mươi đứa trẻ, ngoài bốn đứa ra thì đều được thức tỉnh lực tô-tem cả. Bốn đứa trẻ rầu rĩ rời đi, nhưng khi nghĩ đến năm sau chắc chắn mình sẽ thức tỉnh được lực tô-tem thì chúng không buồn nữa.
Bọn nhóc Thiệu Huyền đứng cạnh lò lửa, sau khi đợi mọi người rời đi hết thì được mấy chiến sĩ dẫn đến một ngôi nhà đá.
Ngôi nhà đá này lớn và chắn chắn hơn nhiều so với những căn nhà Thiệu Huyền nhìn thấy dưới chân núi, hơn bảy mươi đứa trẻ đứng bên trong vẫn không thấy chật chội.
Sau khi thức tỉnh lực tô-tem thì dường như đến cả hơi thở cũng trở nên nhẹ hơn, mỗi một cơ bắp, đốt xương đều như được tái sinh lần nữa, tràn đầy sự sống, mặc dù tổng thể nhìn bên ngoài không khác mấy nhưng bên trong đã thay đổi rõ rệt.
Nhưng mà, Thiệu Huyền vẫn có chút lo lắng.
Nhìn những đứa trẻ khác nếu không trao đổi cảm giác sau khi thức tỉnh lực tô-tem thì cũng ngứa chân ngứa tay, nếu như không có người xem chừng thì chúng đã lao vào nhau đánh thử một trận rồi.
Quan sát xung quanh một chút, Thiệu Huyền bước lên trước vài bước, chọc chọc người đang liếng thoắng bốc phét kia: “Này này, cậu gì ơi!”
“Làm gì…” Trại đang bị ngắt lời quay người lại, nhìn thấy Thiệu Huyền thì giật mình lùi về sau hai bước, chắc là cảm thấy hai bước chân lúc nãy mất mặt quá nên lại bước lên một bước.
“Làm gì đấy?” Trại hỏi với vẻ phòng bị. Trước khi thức tỉnh lực tô-tem nó vừa cao vừa khỏe hơn mà còn bị đối phương đánh cho vài trận, tất nhiên sau khi thức tỉnh lực tô-tem cũng không thể xem thường.
“Sau khi cậu thức tỉnh thì có cảm thấy cơ thể thay đổi gì không? Thị giác, so với những gì nhìn thấy lúc trước, có gì không giống nhau không?” Thiệu Huyền hỏi.
Khi Thiệu Huyền hỏi câu này thì Trại ngay lập tức trả lời rất tự hào: “Tất nhiên là có rồi!”
Những đứa trẻ kế bên nghe thấy họ đang bàn luận về vấn đề này, cũng tham gia, nào là tầm mắt của mình trong đêm tối thế này có thể nhìn thấy bao xa, so với trước khi thức tỉnh, khứu giác, thị giác, thính giác của họ đều có bước nhảy vọt rất lớn.
Chỉ có Thiệu Huyền là vẫn luôn trầm lặng.
Cũng hết cách, dù sao thì anh cũng không thể nói là anh nhìn những người xung quanh đều thành những bộ xương cả.