Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

Nge Vấn Thiên nói xong. Doanh Thiên liền trầm mặc không nói gì, trong lòng hắn lúc này tương đương khó nói. Dù sao bọn hắn mỗi cái đệ tử là vì hắn mà như vậy khổ sở, thầy trò bọn hắn trải qua bao nhiêu năm tháng tình cảm là sâu đậm. Thế nhưng là trải qua như vậy biến cố, cảnh mất liền người cũng không còn.

Không khí có chút nặng nề, Huyết Tỳ và Thanh Hư nge qua bọn hắn đối thoại vừa rồi nội tâm bọn hắn là nổi lên sóng to gió lớn, sư đồ bọn hắn 1 đoạn đối thoại chứa quá nhiều thông tin kinh thiên. Về phần đám người Ma Âm thì là có chút k hiểu, dù sao bọn hắn cảnh giới quá thấp.

Ngay lúc bầu không khí nặng nề này thì 1 cái thanh âm trong trẻo vang lên. “Sư Tôn, người này cũng là ngươi đệ tử sao, vậy ta gọi hắn là sư huynh sao”.

Nguyệt Nhi đứng cạnh Doanh Thiên ngước ngước nhìn Vấn Thiên. Vấn Thiên nhìn qua Nguyệt Nhi có chút đánh giá sau đó ngạc nhiên ồ 1 tiếng “Sư Tôn, đây là.....”

“Là ngươi bát sư muội đi. Ta mới thu nhận không lâu. So ngươi liền thế nào”. Doanh Thiên có chút ý vị nói.

Vấn Thiên có chút cười khổ nói “Bát sư muội thiên tư vô địch. Sau này thậm chí có thể siêu việt Đại Sư Huynh a”. Lấy hắn nhãn lực liền có thể nhìn ra Nguyệt Nhi tịch diệt thể kia. Lại thêm tiên thiên 81 chân mệnh. Hắn cũng là có chút buồn rầu. Trong đám sư huynh đệ lấy hắn thiên tư yếu nhất. Liền thực lực cũng yếu nhất. Cho dù là vị kia thất sư muội cũng là hơn xa hắn. Nay vị này mới bát sư muội thiên tư cũng như vậy khủng bố, hắn tin rằng khônh bao lâu vị này bát sư muội nhất định siêu việt hắn.

“Ngươi cũng nên ra mắt ngươi bát sư muội lễ vật chứ” Doanh Thiên cười nói.

Vấn Thiên giật mình vội nói “Sư Tôn người chớ trách đồ nhi, đồ nhi tới đây chỉ là đạo thân nên cũng k có mang gì quý giá, nhưng có 1 món đồ hẳn là phù hợp với sư muội”. Sau đó lấy ra một bức đồ quyển đưa cho Nguyệt Nhi nói “Đây là 1 bức Tịch Diệt Thiên Đồ, bát sư nhận lấy”.

Nguyệt Nhi đỡ lấy bức đồ quyển này đánh giá 1 chút rồi có chút chán nản đem cất đi. Vấn Thiên thấy biểu hiện kia của Nguyệt Nhi cũng tương đương khó sử. Bức đồ quyển kia thế nhưng là 1 món chí bảo liền ngay cả thánh đế cũng đỏ mắt. Thế mà vị này bát sư muội liền k có hứng thú. Hắn cũng chỉ là 1 chút rầu như vậy. Dù sao hắn tin sau này vị sư muội này của hắn sẽ thấy sự ảo diệu của bức đồ quyển này.

Doanh Thiên bật cười nói “Sao ta thấy món đồ này quen nha”. Tới đây Vấn Thiên liền lần nữa xấu hổ. Đơn giản là vì món đồ này là chính Doanh Thiên đưa cho hắn trước đây. Sau đó Vấn Thiên lại lấy ra 1 chiếc nhẫn đưa cho Doanh Thiên nói “Sư Tôn, đây là bảo khố của người, đệ tử đã cất kỹ. Nay trả về sư tôn”.

Doanh Thiên đỡ lấy chiếc nhẫn kia, sau đó thần thức quét vào. Ở đây hắn thấy được những món đồ quen thuộc kia. Có chút cảm khái nói “Giữ được những món đồ này thật không đơn giản. Xem ra ngươi là khổ cực”.

Thực tế Vấn Thiên để giữ được những món đồ kia hắn cũng là rất vất vả. Không ít lần bị vây công tưởng chừng vẫn lạc. Thế nhưng là may mắn mỗi lần đều vượt qua. Bởi vì bảo khố kia giá trị khổng lồ tới doạ người, liền xem như Thiên Tôn đều động tâm.

Doanh Thiên sắp xếp 1 chút sau đó lấy ra vài thứ đưa cho Vấn Thiên. “Cầm những món đồ này, trở về đem ngươi nhị sư huynh và tam sư huynh tỉnh lại. Còn có đi tìm ngươi thất muội, báo mấy tên tiểu tử đó sư tôn đã trở lại. Chờ ta tới tìm”.

Vấn Thiên tiếp lấy những món đồ kia trong lòng là vui mừng. Có những thứ đồ này liền có thể cứu tỉnh hắn 2 vị sư huynh. “Vậy còn ngũ sư tỷ thì sao” Vấn Thiên hỏi.

“Nó đại đạo đã vỡ nát. Hồng Mông Linh Bảo cũng tan thành mây khói. Hẳn là bị đánh về thân thể phàm thai đi. Yên tâm, nó vẫn còn tốt. Ta có thể cảm nhận được” Doanh Thiên đáp. Sau đó lại hỏi “Thiên Minh và Thiếu Vũ thế nào, còn có Uyển Nhi”.

Vấn Thiên chập chừng 1 lát sau đó nói “Thiếu Vũ đem sư tôn để lại hạt giống Nhân Đạo luyện hoá thành tựu Đạo Quân, lúc đệ ấy chứng đạo Đạo Quân liền bị 1 đám khác Đạo Quân vây công. Ngay sau đó Lục Đạo Thiên Tôn buông lời muốn bảo vệ Thiếu Vũ, nói đệ ấy là trong Lục Đạo Luân Hồi người chấp đạo một trong. Vì thế mới đem bọn hắn rút đi. Sau đó Lục Đạo Thiên Tôn đem Nhân Đạo trong Lục Đạo Luân Hồi đưa cho thiếu vũ chấp chưởng. Từ khi Thiếu Vũ chấp chưởng Nhân Đạo, nhân tộc là phát triển hưng thịnh chưa từng có, bây giờ trong thập đại chủng tộc liền đứng thứ 3 vị”. Nói tới đây Vấn Thiên dừng lại.

Doanh Thiên thì là cười cười “Không tệ, Lục Đạo lão đầu kia liền muốn nhân cơ hội này đem ngày trước nợ trả. Đây là muốn tiện nghi hắn. Thiên Minh thì sao”.

“Về phần Thiên Minh...... từ sau khi sư phụ Vẫn lạc, đệ ấy đồ sát mấy chục cái thiên vực....”. Vấn Thiên vừa nói vừa nhìn Doanh Thiên.

Doanh Thiên thở dài, Thiên Minh và Thiếu Vũ là hắn 2 cái nhi tử, Thiếu Vũ kính trọng hắn. 2 cha con tình cảm hoà hợp. Thế nhưng là Thiên Minh thì khác, bọn hắn có chút khúc mắc. Từ đó 2 cha con liền k nhìn mặt nhau. Cho tới khi hắn vẫn lạc thì vẫn chưa hoà giải.

“Nói tiếp đi” Hắn dạo.

“Sau đó đệ ấy bị Thiên Đình thẩm phán phải chạy vào Địa Ngục, đệ ấy tại địa ngục giết chóc vô số, thậm chí chọc tới mấy vị kia Hình Thiên, Xi Vưu, Tướng Thần,Hạn Bạt....., hơn trăm vạn năm đệ ấy liền sáng tạo ra Tà Đạo mới. Đem vị kia Hạn Bạt chấp chưởng Sư Tôn sáng tạo Tà Đạo cũ chém rụng. Sau đó luyện hoá Tà Đạo cũ.việc này kinh động tới vị kia A Tỳ Địa Ngục chúa tể và mấy vị Thiên Tôn. Mấy vị Thiên Tôn kia có ý muốn đem Thiên Minh xử tử thế nhưng là vị kia A Tỳ địa ngục chúa tể lại tán thưởng đệ ấy.... hiện tại đệ ấy đã là địa ngục bá chủ 1 phương”. Vấn Thiên nói rõ 1 tràng. Sau đó lén lút nhìn Doanh Thiên.bởi vì 3000 đại đạo một trong Tà Đạo chính là do sư tôn hắn sáng tạo. Bây giờ nhi tử của hắn lại đem chính hắn sáng tạo đại đạo chém rụng, không biết hắn ý nghĩ như thế nào.

Doanh Thiên nge xong liền cười lớn “Tốt, k hổ là ta nhi tử, có ý tứ. Ha ha. Tên Tu La kia hẳn là cao hứng, năm đó ăn thiệt thòi trong tay ta giờ muốn trả thù nha”.

“Sư tôn.... còn 1 chuyện nữa” Vấn Thiên ấp úng nói.

“Chuyện gì”.

“Vì chuyện Thiên Minh chém rụng Tà Đạo mà Thiếu Vũ tiến vào địa ngục ngăn cản, sau đó 2 người liền đại chiến. Đánh tới lưỡng bại câu thương, sau đó Uyển Nhi cũng đi vào địa ngục muốn đem 2 người ngăn lại, muội ấy lấy tính mạng ra uy hiếp mới dừng 2 người họ lại. Và..... ngươi kia đã từng hiện thân”. Vấn Thiên đem chuyện nói ra.

Nge nói tới người kia.Doanh Thiên cũng là có chút trầm tư, “Là đem Uyển Nhi đi”.

“Vâng, người kia đã đem Uyển Nhi đi”.

Nhắc tới người kia. Doanh Thiên cũng là có chút đau đầu. Thiên Địa này không có rất ít chuyện đối với hắn là khó giải quyết, người ki chính là một trong số đó.

“Đường xa tới mệt mỏi, hôm nay liền uống rượu ăn ngon cho thoải mái. Ngày mai lại làm chuyện chính”. Đám người Ma Âm thì lập tức rời đi chuẩn bị. Huyết Tỳ thì là mơ hồ. Câu chuyện kia đối với hắn căn bản k hiểu gì. Cái gì Đạo Quân, cái gì Luân Hồi, Địa ngục. Hắn biết đây nhất định là kinh thiên tin tức. Thế nhưng là hắn chưa từng được tiếp xúc tới nên muốn hiểu chuyện là k thể nào.

Đổi lại là trước giờ bình tĩnh nhất Thanh Hư thì hiện tại mặt mũi trắng bệnh. Dù sao hắn là 1 tôn Tiên Đế. Câu chuyện vừa rồi có nhiều chỗ hắn cũng k hiểu. Thế nhưng mỗi cái danh tự được nhắc tới giống như là đạp nặng nề vào ngực hắn. Bởi vì hắn biết mỗi cái danh tự đó là như thế nào ý nghĩa.

Đêm đó bọn hắn 1 thầy 1 trò uống rượu. Đem những chuyện xưa ra hỏi. Cũng tiện đem 1 chút thế cục hiện tại giảng. Những cái kia thần cũng là tập trung thoải mái, dù sao hôm nay bọn hắn nhận được đồ vật quá lớn. Đây là đáng ăn mừng sự tình. Nguyên bản Táng Thần Chi Địa âm u tử khí thế nhưng là hôm nay lại tràn ngập sinh khí cùng tiếng cười nói vui vẻ. Bình thưởng bọn hắn riêng phần mình ở 1 nơi. Có khi còn ra tay đánh nhau. Thế nhưng hôm nay mỗi cái đều vui vẻ cười nói giống như huynh đệ thân thiết. Nhìn qua liền giống 1 cái sơn trại sơn tặc đang mở tiệc ăn mừng vậy.

Mọi người thông cảm là dạo này mình bận quá. Không viết đc nhiều. Mình sẽ có gắng viết nhiêud nhất có thể


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui