Nguyên Tố Đại Lục


Tại sao Ngũ huynh lại mời chúng ta? Thanh Bình không khỏi thắc mắc lên tiếng hỏi đối phương.
Tại vì sao? Tại vì Ma Kiếm có cuồng như thế nào đi nữa! Cũng sẽ không đâm sau lưng bằng hữu của mình một kiếm! Ngũ kiếm nhìn đối phương cười đầy thâm ý nói.
Đây không phải là lí do Ma Kiếm không tham gia vào bất kì thế lực nào sao?
Ha ha ha...!Nghĩ lại những gì đối phương vừa nói, Thanh bình liền mở miệng cười to.

Cười một cách đầy cuồng ngạo, âm vang một góc trời, cho dù là ma thú từ xa cũng bị kinh động mà vội ngoảnh đầu lại hướng đến nơi phát ra thanh âm.
Dạ Lân Linh không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành một quân đoàn mạnh mẽ.
Thứ nhất, căn cứ không hề thua kém Diệt Ma Hội chút nào!
Thứ hai, tài nguyên dồi dào dùng không hết.

Chỉ cần ngươi làm ra cống hiến tương xứng, ngươi sẽ lấy được những gì ngươi xứng đáng được có!
Thứ ba, mặc dù Dạ Lân Linh hiện tại chỉ có năm người nhưng ai nấy cũng là Diệt Ma Giả mạnh mẽ.

Cùng cấp không có đối thủ chỉ có địch thủ.

Tiềm năng bước vào Siêu cấp Ma giả cực lớn.

Mọi người chắc cũng đã được nhìn thấy sự kinh khủng của bọn họ khi ra tay là như thế nào? Ngũ Kiếm liếc nhìn đám người một vòng rồi khẽ hỏi.
Tám người ngồi đó không cần suy nghĩ, thở ra một hơi khói lạnh liền nhanh chóng gật đầu.
Điều quan trọng nhất là...!sau lưng Dạ Lân linh có Thiên Lão toạ trấn.
Thiên Lão là ai? Đột nhiên, Ngũ Kiếm hét to hỏi mọi người một câu.
Chính là Nguyên Lão cấp cao nhất trong Diệt Ma Hội! Không chờ đám người đáp lại, Ngũ Kiếm liền cười nói.
Có Thiên Lão tại, đám người Ngũ Đại Quân Đoàn dám làm xằng làm bậy giữa thanh thiên bạch nhật sao? Ngũ kiếm cười lạnh khẽ nói.

Đối diện, đám người im lặng không trả lời nhưng trong lòng ai cũng biết rõ câu trả lời là gì!
Ý mọi người thế nào? Chỉ cần mọi người gật đầu liền sẽ trở thành người của Dạ Lân Linh...!giống như Ngũ Kiếm ta vậy!
Ngũ Kiếm tự tin nói.
Tất nhiên, hắn có quyền này rồi! Không chỉ hắn mà ba người còn lại cũng như vậy.

Đều có thể tự ý thu nhận các ma giả khác vào đội, chỉ cần chính họ tin tưởng vào đối phương là được.

Dạ Trần đặt rất nhiều niềm tin vào bốn người bọn họ.

Điều này làm cho hắn Ngũ Kiếm từ trước đến nay luôn cô độc cảm thấy vô cùng ấm lòng, cũng cảm giác được trách nghiệm, một thứ mà trước đây hắn chưa bao giờ cảm nhận được.
SIẾT!
Ngũ Kiếm nắm chặt bàn tay.
Hắn từ từ nhắm lại đôi mắt, bàn tay khẽ buông, toàn thân thả lỏng, cảm nhận vạn vật xung quanh.

Cảm giác mình vẫn còn tồn tại trên đời, chứ không phải là cái xác biết đi, chỉ biết cầm kiếm chém loạn như ngày trước truyền lại làm hắn không khỏi vui mừng.
— QUẢNG CÁO —
Hắn kiếm trong tay đã biết chỉ hướng nơi nào.
Tất nhiên, những người hắn mời vào đội dám làm ra những chuyện phản bội, tổn hại đến Dạ Lân Linh, làm bị thương đến bằng hữu của hắn.

Đích thân hắn Nghịch Mệnh A Kiếm sẽ tự tay đâm chết kẻ đó, không chút lưu tình!
Mặc dù Ngũ Kiếm đưa ra lời mời nhưng tám người phía trước có chút do dự đắn đo, họ hai mắt nhìn nhau không thấy được đáp án từ trong ánh mắt đối phương liền âm thầm liếc nhìn Thanh Bình ngồi ở một bên đang nhìn chăm chú vào đống lửa trước mắt.
Dù sao, Thanh Bình mới là người mạnh nhất trong nhóm chín người bọn họ.

Cũng nhờ đối phương mà bọn họ mới đến được đây.


Trước khi làm ra một việc gì đó, tất nhiên phải lấy ý của đối phương làm chủ, rồi mới bàn bạc đưa ra quyết định cuối cùng.
Ta muốn gặp Dạ Ma! Thanh Bình ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén như kiếm nhìn vào Ngũ Kiếm khẽ nói.
Được! Hiểu ý trong lời nói ngắn gọn của đối phương, Ngũ Kiếm liền gật đầu cười đáp lại.
Chỉ cần có câu này của đối phương là đủ.

Mọi việc còn lại, vậy thì xem ở phía Dạ Trần vậy.

Hắn đã làm hết sức rồi.
Nhìn chín thân ảnh đều là Trung cấp Ma giả trước mắt, trong đó còn có một Ma Kiếm vô cùng nổi danh ở Trung Vực, Ngũ Kiếm thầm vui trong lòng.

Có họ tham gia, thực lực Dạ Lân Linh nhất định tăng mạnh.

Hắn không khỏi cười nói: Trước đó, cạn một chén! Sau này nếu có thể trở thành đội hữu với nhau...!thì không còn gì bằng! Dứt lời, lòng bàn tay hắn đập mạnh xuống mặt tuyết.
ẦM..!!
Thanh âm chấn động phát ra.
Cạch..!!
Mặt băng bị đánh nứt một mảng, một khối băng lớn cũng từ đó bị một nguồn ma lực đánh bay lên.
XENG..!!
Thấy vậy, Ngũ Kiếm liền nở nụ cười, rút kiếm sau lưng ra.
Xoẹt, xoẹt...!Chiến kiếm không ngừng chém lên khối băng, vụn băng cũng theo đó bắn loạn ra xung quanh.
Bên cạnh, đám người được một phen giật mình không nhẹ.

Đột nhiên, Ngũ Kiếm ra tay, họ còn tưởng có chuyện gì lớn xảy ra đây.

Kém ho to hai chữ kẻ nào.

Chỉ là hành động vừa rồi của Ngũ Kiếm hình như có chút quá!
Cạch cạch...!Liến tiếp mười khối băng mang hình dáng đặc thù rơi vào trong tay Ngũ Kiếm.
Mọi người nhận lấy! Ngũ Kiếm tung cho mỗi người một khối trong tay.
Nhìn cái bát lớn được làm từ băng, tám người cười khổ không thôi.
— QUẢNG CÁO —
Ngũ huynh cần gì làm lớn như vậy! Lửa cũng theo đó...!Có người cười khổ lên tiếng.
Đống lửa xung quanh bọn họ vì một cái đập tay của đối phương tắt lịm luôn rồi.
Không sao! Dù sao chúng ta cũng phải đi ngay! Thanh Bình lắc đầu nhìn mọi người khẽ nói.
Nghe đối phương nói vậy, Ngũ Kiếm cũng gật đầu tiếp lời giải thích cho mấy người không hiểu kia, hắn khẽ nói: Ma thú sắp đến chỗ này rồi!
...!Mọi người mở to mắt nhìn nhau.
Uống thôi! Rồi đi tìm đội trưởng tương lai của mọi người! Ngũ Kiếm nâng chén đã chắt đầy rượu bên trong lên.
Được! Mọi người cũng không dài dòng vội đáp lại.
GÀO..!!
Thanh âm đặc trưng của ma thú truyền đến nhằm nhắc nhở cho mọi người bọn chúng đã đến.
Ha ha ha! Uống! Ngũ Kiếm cười to một hơi uống hết chén rượu lớn trong tay.
Mọi người kế bên cũng không kém cạnh, chốc lát đã uống hết.
Cạch..!!
Chúng ta đi thôi! Ném chén băng trong tay sang một bên, Ngũ Kiếm nhìn vào mọi người đang hưng phấn trước mắt nói.
Băng Viêm Tứ Thủ! Nhìn đám người đá bốn tay, thân hình một bên đỏ một bên xanh đang đến gần, Thanh Bình nhíu mày nói.
Có ba con Trung cấp mà thôi.

Còn lại đều là Sơ cấp.

Hắn nói tiếp.

Cái này thì không cần chạy rồi! Ngũ Kiếm cười to đáp lại.
Bọn hắn có tận mười Trung cấp Ma giả à! Mười đánh ba còn đánh không lại, chuyện này mà truyền ra ngoài, hắn rút kiếm tự sát là được rồi!
Đúng vậy! Thanh Bình gật nhẹ đầu.

Nhìn đám ma thú ẩn hiện trong màn tuyết rơi, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng.
Mặc dù vậy nơi này cũng không thể ở lại nữa.

Giải quyết nhanh bọn chúng, chúng ta liền rời đi luôn! Ngũ Kiếm vội nói.
Ta và Ngũ huynh xử ba con Trung cấp.

Còn lại giao cho mọi người! Thanh Bình lên tiếng phân phó.
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù ở trong vùng băng tuyết lạnh giá này, ma thú Băng hệ được tăng cao chiến lực.

Nhưng khoảng cách giữa Trung cấp và Sơ cấp, cũng không chỉ dựa vào ưu thế mà có thể san lấp được.
Rõ..!! Tám người hưng phấn đáp lại.
Không giải quyết được đám Ma thú Sơ cấp trước mắt, họ cũng không muốn sống nữa! Dứt khoát một kiếm kết thúc cuộc đời ma giả cho nó thanh thản.
XENG..!!
Thanh Bình rút kiếm ra khỏi bao, ánh mắt liền trở lên ác liệt, toàn thân phát ra một luồng khí tức tà ma vô cùng hiếm thấy ở các ma giả khác đương thời.
Ma khí! Đối phương một thân khí tức âm u làm cho Ngũ Kiếm ở cạnh bên vô cùng hiếu kì quan sát.
Hắn cũng chỉ từng thấy qua thân ảnh của Thanh Bình xuất hiện ở Diệt Ma Hội và nghe những lời kể về hắn từ miệng người đời mà thôi.

Đây là lần đầu tiên, hắn được tận mắt nhìn thấy thực lực thật sự của đối phương.

Đích thực người như danh, một thân ma khí làm người ta lạnh toát sống lưng.
Không thuộc bất kì hệ nguyên tố nào, Dị Thiên- Ma Hệ! Thanh Bình khẽ nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận