Nguyên Tố Đại Lục


Cần gì mà phải kinh ngạc như vậy?
Hai người...!đang nói xấu sau lưng ta sao?
Dạ Trần thấy hai người như gặp phải quỷ liền cảm thấy buồn cười, phản ứng như vậy thường chỉ có ở những người có tật giật mình với lại trong nhận thức của hắn, bản thân cũng không đến nỗi tệ à.

Chỉ là còn nhỏ nên chưa thể hiện ra hết mà thôi!
Con cháu của Cổ tộc há lại kém đi nơi nào!
Nhớ lại chuyện đã từng quên, Dạ Trần liền gật gù, cảm thấy đúng là phải mau lớn lên, không cả lại bị những người ở trước mắt coi thường mất!
Hắn cũng biết được một điều, nhiều người mắt kém ở Giới thành không coi hắn là nhân tộc đâu!
Ngươi nói không sai, bổn tiểu thư đang nói xấu ngươi đó! Linh Lung mỉm cười gật đầu, không chút kiêng kị đội trưởng của đội ngũ có danh mà không có tiếng ở trong mắt nàng.
Vì đối phương trong mắt nàng, mãi mãi chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.
Ai bảo Lân Diễm biết được chuyện gì của hắn trước kia, đều không giữ lại trong lòng mà tự hào kể cho nàng nghe hết.


Kể cả chuyện Dạ Trần bị chính tay nàng ta ép giả gái ở Thánh Thành Thiên Phương cũng nói toẹt ra luôn!
Linh Lung còn đang mong ước có được một lần tận mắt nhìn thấy bộ dạng của Dạ Trần trong nữ phục đây!
Nếu như Dạ Trần biết được suy nghĩ trong đầu Linh Lung lúc này, nhất định sẽ bị chọc cho tức điên lên.

Đó chính là nỗi đau mà hắn không muốn cho ai biết nhất, cũng không muốn nghe ai nhắc lại chuyện xấu năm xưa hắn đã từng bị người ta ép buộc đến không dám phản kháng lại...!thật là mất mặt đấng nam nhi hướng đến đỉnh phong đại đạo!
Hử!?
Dạ Trần ngầm quan sát bắt được khoảng khắc đối phương đôi mắt xinh đẹp chớp hiện lên tia dị sắc như có như không nhắm vào mình, trong cõi lòng nhỏ yếu liền lan tỏa ra một cơn rùng rợn hiếm có, chỉ cảm thấy da gà nổi lên khắp người, bản thân không cảm thấy lạnh nhưng sao mà không tự chủ run lên bần bật!
Vù! Cảm giác như có thứ gì đó đang ngủ yên trong người bị người ta vỗ về gọi dậy, Dạ Trần liền thất kinh thân pháp ảo diệu khẽ biến vội trốn ra sau lưng thân ảnh cầm trong tay thanh đại kiếm kia.
Có chuyện gì sao? Lân Diễm chợt thấy Dạ Trần lùi ra sau lưng mình, khuôn mặt thì tỏ rõ vẻ kinh nghi bất định trong khi ở đây không ai có thực lực đánh bại được nàng thì lo lắng không thôi, đôi mắt cũng trở lên sắc lạnh lạ thường không ngừng quan sát xung quanh.
Không lẽ còn có người khác ở đây mà ta không biết? Lân Diễm kiếm trong tay âm thầm đưa ra chắn trước người Dạ Trần, trong đầu thì thầm nghĩ.
Bất kể là ai cũng không được phép làm hại đến Dạ Trần, trên đời này chỉ nàng mới được quyền làm điều đó mà thôi.

Kẻ nào không được phép của nàng mà dám tự ý động đến hắn dù chỉ là một sợi tóc, cho dù là đã chạy đến chân trời góc biển, nàng cũng sẽ ra sức truy sát...!khi nào giết được mới ngừng nghỉ!
Lời ngươi nói ma mới tin được! Mặc dù không hiểu thấu tại sao trong lòng đột nhiên lại có cảm giác bất an như vậy, giống như có chuyện gì đó hắn không muốn nhìn thấy nhất sẽ lại xảy ra, Dạ Trần vẫn gắng sức trả lời nhưng đôi mắt thì lại né tránh không dám đối diện với người không biết có phải là vô tình hay không mà hay liếc qua bản thân hắn thế!
Với lại Linh Lung luôn nói lời ma quỷ, sao có thể tin được!
Không tin thì thôi! Linh Lung thấy đối phương cứ né tránh tầm mắt của mình hoài liền bất mãn đáp lại.
Nàng cũng chỉ có một mong ước nhỏ bé đó mà thôi, sao lại khó thành như vậy chứ?
Dạ Trần...!đừng để ngươi rơi vào tay ta! Liếc thấy đối phương cứ nấp sau lưng Lân Diễm, cảm giác bản thân cứ như là người xấu vậy, Linh Lung lòng hận không thôi, quyết tâm sinh thời phải tận mắt chứng kiến y trong nữ phục mới được phép nhắm mắt xuôi tay.

Cho dù ngươi có chết, ta cũng bắt ngươi dậy mặc cho ta xem! Linh Lung quyết tâm không hề nhỏ, chỉ tội cho ai đó dù chết cũng không được yên!
SẸT!
ẦM!
Không biết có phải trời cao chấp nhận lòng quyết tâm của Linh Lung không, mà hiện ra dị tượng Cửu lôi oanh thiên, Tử quang chín nhánh ai bước vào trong Ma Đồ cũng thấy rõ được, dù cho trước đó đã bị màn đêm cùng vời tuyết trắng che mờ đi sắc trời.
Cái quái gì nữa đây! Đôi mắt phản chiếu tử quang ngập trời, thiên uy hiển hiện đánh mạnh vào trong tâm thức, trong khi khí trời vẫn như lúc mới bước vào đây lạnh và u ám, Dạ Trần liền kinh ngạc ngay sau đó là biến sắc.
Không ổn rồi! Thanh âm thất thoát của Dạ Trần vang lên.
Lân Diễm và Linh Lung hình như cũng nghĩ ra chuyện gì đó nhưng khuôn mặt họ bình thản tỏ rõ không lo lắng chuyện sắp đến là mấy chỉ là cùng nhau nghi hoặc nhìn vào Dạ Trần, người đang thận trọng quan sát những bóng ảnh dài ngoằng trên mặt tuyết rơi kia.
Theo dòng suy nghĩ của họ, đáng lí ra hắn ta không nên tỏ ra như vậy mới phải!
Đám người kia mặc dù cũng được cho là mạnh vì số lượng thật, nhưng ở trước mặt ba người họ thì không đáng kể là mấy, tốn thêm một chút thời gian xử lí mà thôi, đâu cần tỏ ra khẩn trương như vậy chứ?
Trời cao nổi lên dị tượng, chính là muốn thức tỉnh chúng ta!"
Kẻ thù của chúng ta chính là ba tên kia, chứ không phải là đứng chết ở đây đấu đá lẫn nhau.
Thanh âm rít gào mang theo khí thế mạnh liệt truyền lại.
Mạnh Ba ánh mắt đỏ lên liếc nhìn chúng nhân một vòng, cánh tay tráng kiện thì giơ cao chiến đao lên nhằm cổ vũ sĩ khí của đám tộc nhân e hèn trước mắt.
Nếu như cứ để tình trạng như trước hạ màn, ai nấy cũng sợ hãi đổ lỗi cho nhau, vậy kết quả sau cùng mang lại cho họ chỉ là hai chữ bi thảm mà thôi!

Chiến lực của kẻ địch thể hiện ra trước đó, hắn sao lại không nắm rõ cơ chứ! Một đám tộc nhân cùng nhau điên cuồng xông lên mang theo suy nghĩ cho dù phải chết cũng muốn cắn xuống một miếng thịt trên người Tiểu Hổ Nữ kia vậy mà cuối cùng không phải vẫn bị đối phương coi rẻ phất kiếm đánh bay đi sao? Mà những Xà nhân trúng chiêu đó không chết cũng vô lực tái chiến, lòng Xà lại rời rạc không cùng một mục đích...!không phải là tự tìm đường chết sao? Đã vậy trong số những Xà nhân trước mắt lại còn có kẻ dám cố ý đồ ra tay với hắn!
Đúng là ngu xuẩn hết lời nói!
Thể nào trong thời gian bọn họ nội chiến, ba người kia lại không có động tĩnh gì cả, đây không phải là muốn ngồi nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau sao? Sau đó chỉ việc Ngư ông đắc lợi ra tay thu dọn tàn cuộc, không chút phí sức tiêu diệt được cả hàng trăm chiến sĩ Xà Nhân Tộc bọn họ!
Giờ đây Thiên lại đột nhiên nổi lên dị tượng, sét đánh ngang trời làm giật tỉnh đám người trong cuộc, đây không phải là trời ban cơ hội cho hắn xoay chuyển thế cuộc, đẩy suy nghĩ tiêu cực của đám tộc nhân hướng vào ba tên Nhân Giả chết tiệt kia sao?
Đây cũng là điều mà Dạ Trần không nghĩ tới được!
Thịt đã dâng đến tận miệng rồi vậy mà vẫn không ăn được để rồi bay đi mất, lòng chúng nhân theo đó lại bền chặt lại, ba người bọn họ sao đối phó nổi đây?
Nên nhớ tan rồi lại lành, để họ tan đi một lần nữa thì khó hơn gấp trăm lần có khi là ngàn lần trước đó gộp lại.

Điều đáng sợ nhất là sĩ khí được nâng cao, thực lực mặc dù không được tăng lên nhưng tinh thần phấn chấn thăng hoa làm cho chiến lực phát ra không phải trước đó có thể so sánh được!
Thiên Y...!ngươi còn làm gì vậy? Dạ Trần siết chặt lại bàn tay thầm nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận