Nguyên Tố Đại Lục


Sao vậy? Sợ rồi sao? Nếu không...!thì lên đi! Thúc dục Ma hệ, Thanh Bình liền có chút điên cuồng, hắn mỉm cười tà ngạo mạn nói ra.
Hắc khí cũng vì thế mà lấn áp uy thế vô hình do đối phương thả ra.

Xem ra chả cần phải chứng minh gì nữa rồi!
Hừ! Lão đại Thất Quái thần sắc không biến đổi, tay cầm phủ khẽ buông xuống nhưng lại siết thật chặt để rồi nhếch sang một bên ánh lộ lưỡi phủ lạnh toát!
Vù! Một luồng khí thế sắc bén như cuồng phong loạn vũ điên loạn bành trướng chém tan đi hắc vụ, bao phủ lấy Thanh Bình vào trong.
Đám người đứng phía sau Lão đại Thất Quái thấy vậy không khỏi mỉm cười đắc ý nhưng không được bao lâu tiếng cười lạ lẫm truyền vào tai bọn họ...
Ha ha...!! Tầm mắt đột nhiên bị che mờ, Thanh Bình cười tà, tâm không động, trường kiếm trong tay khẽ giơ lên: TING!
Tinh quang chớp hiện trên thân kiếm.
Soạt! Khí thế của đối phương liền như mảnh vải mỏng bị người ta mạnh mẽ xé tan!
Thật là biết cách chơi! Ở xa, Ngũ Kiếm lắc đầu cười nói.
Khoảng cách hai mươi bước trong trời mưa tuyết đủ để che đi tầm nhìn của bất kì trung cấp ma giả nào nhưng lại không khuất được tâm nhãn bất diệt của kiếm giả một lòng vì kiếm đạo thực thụ!
Mà thôi, dù sao khoảng thời gian này cũng rảnh rỗi, chơi được thì cứ chơi, chỉ cần huynh đệ ngươi chơi không mất luôn cả cái mạng nhỏ là được rồi!
Ngũ Kiếm thầm nghĩ nhưng ánh mắt lại trở lên nghiêm túc lạ thường!

Soạt..!! Cánh tay phải của y đột nhiên đưa ra, hai thanh trường kiếm không biết từ đâu xuất hiện bay lên không trung để rồi lao vút đi như chim én cắm giữa cửa hang động, nơi Tứ Du đang chữa trị cho Lân Diễm!
Ý chỉ cấm đi vào rõ ràng!
Dưới hai mũi kiếm xuyên thẳng xuống mặt tuyết hiện ra hai mảng huyết tinh đang không ngừng thấm đẫm ra xung quanh!
Tặc nhân chớ có làm loạn! Người không đến nhưng thanh âm cảnh cáo của Ngũ Kiếm lại quanh quẩn đâu đây!
Ở phía bên kia.
A a a...!! Thân ảnh đứng cuối bên tay phải hàng ngũ Thất Quái đột nhiên ôm mặt kêu la thảm thiết!
Thất đệ chuyện gì vậy? Đám người ở xung quanh không khỏi hoảng hốt vội tiến lại đỡ lấy y.
Song Linh Xà của đệ...A a a..!! Đối phương gằn giọng nói ra nhưng rất nhanh lại cao giọng hét lên!
Từ những kẻ tay không ngừng chảy ra máu tươi!
Nhị ca, huynh mau xem Thất đệ! Nhìn thấy đối phương thảm thương, Lục quái cũng là một trong hai nữ ở đây vội kêu lên!
Một thân ảnh ăn mặc trang phục thư sinh vội nhìn lại khẽ nói: Đây là...!trường hợp bị cắn trả!
Đánh giá thương thế trên người Thất đệ của mình, đối phương liền nhận ra ngay!
Song Linh Xà? Không phải linh thú của đệ ấy sao? Đối phương không khỏi nghi hoặc.
Không chỉ hắn và Thanh Binh cũng nghi hoặc nhìn sang!
Các ngươi...!dám giở trò sau lưng ta! Không thể đột nhiên tên Lão Thất kia lại lăn ra bị thương được, nghĩ đến chuyện bản thân bị đám người này vòng ra sau lưng giở trò bỉ ổi với đội hữu ở bên kia, Thanh Bình không khỏi tức giận, tinh thần đã bị ảnh hưởng bởi Ma hệ mà trở lên cuồng nay càng trở lên méo mó và vặn vẹo hơn.
Thanh Bình lúc này chẳng khác gì một con thú dữ điên dại đang nhìn chằm chằm vào đám người trước mắt bằng cặp mắt đỏ au xen lẫn sự tức giận ngập trời khi bị chính người bản thân để ý lừa dối, để rồi đao kiếm tương phùng, dù cho không muốn nhưng trường kiếm trong tay cũng đã sớm được nâng lên đưa thẳng ra phía sau, thân thể khẽ nghiêng về trước như ma báo săn mồi, chỉ trực chờ ma lực bộc phát rồi lao lên nhất quyết tử chiến một hồi mà thôi!
Nhưng mọi thứ đều biết lây nhiễm, đặc biệt là cảm xúc của bản thân.
Lão đại Thất Quái đứng gần nhất bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của Thanh Bình nghiêm trọng nhất.

Khi chính hung tính ẩn dấu trong người đối phương bấy lâu nay bị sự hiếu sát của người ở đối diện lan tỏa dẫn động, trỗi dậy một cách thô bạo nhưng niềm vui đến quá sớm khiến cho ta không kịp tiếp nhận mà trở lên khó thở, nó dẫn đến sự kích thích hưng phấn quá độ, vô tình khiến cho đối phương không thể tiếp nhận hết mà trở lên điên cuồng mất kiểm soát, không kém người trước mắt là bao!
Sát, sát...!! Suy nghĩ này không ngừng lóe lên trong đầu hai người.
Chờ đã! Ngay khoảnh khắc không khí trở lên căng thẳng như dây đàn sắp đứt, một thân ảnh từ trong sáu người còn lại của Thất Quái vội đứng ra cười làm lành!
Ngũ đệ, ngươi có chuyện gì sao? Đột nhiên bị gián đoạn, Lão đại Thất Quái lực không thể phát có chút không vui quay lại hỏi.
Ngược lại, Thanh Bình nhờ vào đối phương đột nhiên đứng ra mà lấy lại được một chút bình tĩnh!
Ngươi có gì để nói, cứ nói! Thầm hít sâu một hơi, Thanh Bình tay cầm kiếm khẽ run vội nói.
Dưới ánh mắt của hắn, những tia máu không ngừng đọng lại, hắc khí quấn quanh thân thì phập phồng như hắc hỏa bùng cháy khiến cho người nhìn phải sợ hãi than.
Không hổ là Dị Thiên - thứ ngoài vòm trời, thật là tà dị! Ngũ Quái liếc nhìn Thanh Bình một thân tà ma mà không khỏi cảm thán trong lòng.

Thất Quái chúng ta đến đây cũng không phải là để đánh nhau, hình như Thanh huynh đệ có chút hiểm lầm! Ngũ Quái âm thầm ra hiệu cho đại ca của mình ở phía trước chớ vội rồi bản thân thì tiến lên chậm bước nói ra.
Giết hết các ngươi thì tất cả mọi hiểu lầm đều hóa không! Thanh Bình mắt lạnh cười xéo đáp lại.
Ma Kiếm các hạ, chúng ta chịu lùi bước, ngươi cũng nên biết đường mà lui mới phải! Nhị Quái bất mãn nhưng vẫn từ tốn nói ra.
Hừ, ta Ma Kiếm một đường giết thẳng tiến, cớ sao phải chịu lùi bước! Thanh Bình cảm thấy buồn cười.
Đám người này nghĩ chữ Ma của hắn chỉ để trưng thôi sao? Thân là một kiếm giả, dốc lòng vì kiếm đạo là bản tâm của hắn khi còn sống.

Mọi sự chùn bước chỉ làm bản kiếm tâm lung lay, có khi sau này còn không thể tiến thêm được một bước nào nữa.

Đây chính là hành vi tự hủy bản thân và sỉ nhục kiếm trong tâm, sao Ma Kiếm hắn có thể làm!
Thà chết vinh để kiếm được trong sạch, còn hơn sống tạm bợ để kiếm bị vấy bẩn!
Bảy người các ngươi lên hết luôn đi, ta trảm một lượt cho đã! Thanh Bình bị cảm xúc chi phối không khỏi cười ngạo với đời nói ra.
Ngươi..!! Đám người Thất Quái giận giữ không thôi!
Người ở trước mắt cứ như là tên điên vậy.

Làm việc không theo lẽ thường đã đành, đã vậy lúc dễ thì lại khó nói, lúc khó thì lại dễ nói.
Trước khi vào đây, người ở Giới thành cũng đã nói với bọn họ, những kẻ liên quan đến Dạ Ma đều điên rồ, họ còn không tin nhưng bây giờ được tự thân trải nghiệm, bảy người họ không dám tin cũng phải tin!
Mọi người hạ hỏa, Thanh huynh bớt giận! Ngũ Quái thấy tình hình không ổn vội lên tiếng khuyên cản, hắn cũng không quên ra hiệu nhắc nhở đám huynh đệ tỷ muội của mình ở đằng sau.
Hừ! Thấy huynh đệ trong nhà như vậy, lại nghĩ đến nhiệm vụ bên người khi đến đây, đám người Thất Quái còn lại liền hừ lạnh một tiếng coi như bỏ qua!

Tại hạ cũng không vòng vo nữa.

Thất Quái đi vào đây chỉ muốn tìm một người! Ngũ Quái hạ giọng nói với con người khó đoán ở trước mắt.
Thực sự, hắn trong lòng cũng sợ hãi không thôi.

Ma Kiếm thực lực hiển lộ xem ra cũng không thua kém đại ca của bọn họ à.

Đối phương tính tình lại thất thường như vậy, y mà đột nhiên ra tay, đảm bảo hắn chết không nhắm mắt!
Đây là lí do, các người ở đây chờ chúng ta từ đêm qua! Thanh Bình không khỏi kinh ngạc.
Hắn cũng quên béng mất, trước khi chuẩn bị ra tay không hỏi đám người này lí do vì sao lại ở đây.

Nghĩ lại cảm thấy bản thân thật là sơ suất nhưng...!cũng không trách được, đối phương muốn gì thì liên quan quái gì đến bọn họ.

Cứ lấy thực lực ra giải quyết không phải là nhanh nhất sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận