Nguyên Tố Đại Lục


Những xà nhân không muốn đối địch với hai người chúng ta, hãy mau chóng đứng sang một bên! Dạ Trần lắc đầu bỏ qua hình bóng Thiên Y, hắn quan sát hành động của Mạnh Nhu, thấy đối phương bất thường lại thân mang sát khí thì không khỏi cất cao giọng nói ra.
Sát khí kia, ý của đối phương không phải là ra tay sao? Đã vậy liền tách hai trận doanh xà tộc đang phân chia ra, một là để giảm thiểu địch nhân xuống hết mức có thể, ma lực cũng không phải là vô hạn, cần phải tiết kiệm ở cái nơi quỷ quái ma thú bất kì lúc nào cũng có thể xuất hiện này.
Hai...!phân chia rõ ranh giới đôi bên một lần nữa, cũng như cứa một lần nữa lên vết thương đang mở ra vậy, sẽ càng sâu hơn, đau hơn và thấm hơn.

Hai lần giữ khoảng cách lúc cấp yếu đó, đủ để giết chết bất kì mối quan hệ nào rồi, mà cũng để bịt mõm đám xà nhân miệng nói Ngươi đáng chết kia lại, kẻo tránh thời khắc quan trọng dây thần kinh chúng đột nhiên nhảy rộn thành ra đổi ý quay ra giúp đỡ kẻ thù vì một lí do, cùng Tộc nên phải giúp đỡ lẫn nhau.

Lúc đó, hắn và Thiên Y bị bất ngờ, không phản ứng kịp thì dù cho thực lực mạnh hơn đối phương cũng phải lâm vào tình thế khó khăn!
Và điều thứ ba quan trọng nhất, hắn muốn xem xem....!rốt cuộc đây có phải là cơ hội tốt để đột phá hay không!
Dạ Trần ánh mắt lấp lánh tinh quang nhìn vào đám xà nhân do Ma Kha dẫn đầu.
Đối diện, Mạnh Nhu mắt lạnh nhìn đối phương nhưng không nói gì hay ra bất kì mệnh lệnh ngăn cản nào.
Ma Kha nhìn quanh tộc nhân bên cạnh đang dùng ánh mắt bị lay động hướng đến bản thân cầu cứu, đối phương thở dài cũng biết tình thế lúc này đang bất lợi cho bên hắn nên chỉ có thể cắn răng gật đầu đồng ý trước lời đề nghị của Dạ Trần, một nhân loại ma giả không chung một đường với Yêu tộc bên kia: Chúng ta đi!
Đối phương khẽ nói ra, đám xà nhân bên cạnh không khỏi mừng rõ vội dìu hắn đi sang một bên đất trống trải để lại chiến trường cho hai bên thế lực trước mắt giải quyết với nhau.
Sau khi xử lí xong bọn hắn.

Ta liền tìm đến ngươi! Mạnh Nhu không quên lên tiếng nhắc nhở đối phương trước khi đi.

....!Cách đó không xa, Thiên Y nghe vậy ánh mắt liền động, tâm không khỏi hiếu kì nhìn lại kẻ vừa mới lên tiếng.
Ma Kha bên kia cũng chỉ liếc mắt nhìn lại đối phương, chứ không nói thêm lời nào.
BỘP..!!
Thanh âm vỗ mạnh tay đột nhiên vang lên, nó cũng hấp dẫn ánh mắt chúng nhân nơi đây nhìn sang.
Trong ánh mắt của mọi người, Dạ Trần thân ảnh từ từ đứng dậy.

Đối phương chậm rãi đi xuống bậc thang, đôi mắt hắc bạch phân minh liếc nhìn đám người phía trước, bàn tay khẽ động Vô Sắc kiếm hiện, khí tức trên người cũng theo từng bước đi mà mạnh lên trông thấy: Cuồng ngôn đã đủ, ra tay đi!
Soạt! Dạ Trần một tay cầm chuôi kiếm, một tay cầm thân bao khẽ động.
XOENG...! Kiếm thân tuyết trắng dần lộ, lưỡi kiếm sắc bén nhưng không lạnh rời bao, nhưng không hiểu sao...!Xà Tộc Nhân trước mắt khi nhìn thấy kiếm thân đáy lòng lại thầm run lên sợ hãi.
HỬM..!! Dạ Trần kiếm đặt ngang tầm mắt mà lạnh lùng nhìn chúng nhân.
Hắn định làm gì?
Hỏi thừa, chuẩn bị đi, sẽ là một trận ác chiến đó.
...
Trước những con mắt rung động tưởng chừng Dạ Trần tay cầm tuyệt kiếm một mạch thẳng tiến giết đi lên, họ cũng đã tưởng tượng ra tràng cảnh chấn nhiếp đó, chỉ là...!y cười mỉm khóe môi tỏ ra thần bí, trông vô cùng nguy hiểm nhưng hai tay lại dứt khoát đóng lại kiếm thân vào bao để rồi mở to miệng hét lớn: Thiên Y, bắt lấy!
Vù..!! Dạ Trần tay cầm kiếm tung kiếm đến chỗ thân ảnh đang theo dõi hắn.
Soạt...!! Vô Sắc trên không, tuyết không dám lại gần, trung phong sứ giả dẫn lối, đưa đối phương đến trước mặt Thiên Y.
BẶP! Bàn tay xinh đẹp đưa lên bắt lấy thân kiếm, Thiên Y mắt nhìn Vô Sắc nằm trong tay liền hiểu ý của Dạ Trần, nàng không khỏi mỉm cười trong lớp mũ áo choàng đã che đi dung nhan của bản thân.
TING! Kiếm minh ngâm vang đất trời, Thiên Y một tay cầm Vô Sắc, một tay cầm Bạch Đoạn đối diện với quần hùng Xà Nhân Tộc!
...! Nhị tuyệt vô hình thế kết hợp lấy Thiên Y làm trung tâm, khoảng cách hai dặm đổ lại, thiên không mất tiếng, tuyết ngừng rơi, bầu trời biến sắc mây đen xuất hiện mà điên cuồng cuộn tròn lại như muốn quét tan mọi thứ nơi đây!
Hừ...! Đối diện, xà thủ lĩnh Mạnh Quyên tâm chợt nhảy rồi biến loạn không thể bình, mặc dù không rõ kiếm trong tay đối phương đạt cấp bậc gì nhưng y lại biết, bản thân chuyến này cửu tử nhất sinh khó có thể quay về, đã thế đành nhắm mắt làm liều, may ra còn có thể mở ra một con đường sống!
Khoan đã..!!
Mạnh Quyên, ngươi cùng Bát Phương Xà Đao Trận hợp sức.

Ta không tin, chúng ta tám mươi người lại không đấu được hai thanh kiếm cùn kia!
Mạnh Nhu nhận thấy đối thủ của đối phương vô cùng khó đối phó nên vội bỏ qua Ma Kha bên kia rồi nhanh chóng quay lại đây giúp đỡ.
Bất quá chỉ là ngoại lực mà thôi, không có gì to tát cả.

Theo ta thấy cùng lắm chỉ là cao cấp pháp bảo bạo phát uy lực để hù dọa chúng ta mà thôi nên không được bao lâu đâu.


Đứng trước Bát Phương Xà Đao Trận thực lực chân chính, vẻ yếu kém sẽ lộ ra ngay.

Cảm thấy chưa đủ lí lẽ để đồng thuận, Mạnh Nhu nói tiếp, ánh mắt đối phương cũng hiện lên vẻ khinh thường khi nhìn vào thân ảnh sử dụng song kiếm trước mắt.
Được.

Ngươi bố trận đi, ta tiên phong! Bên cạnh, Mạnh Quyên không nhiều lời đáp lại.
Để ta giúp đỡ các người một tay! Ở bên kia, Ma Kha cũng vội dẫn tộc nhân dưới trướng đến mở lời, cũng như nguyện ý cùng Dạ Trần hợp sức đối phó địch nhân chung.
Hắn biết rõ Mạnh Nhu chuẩn bị làm gì nên không thể để cho đối phương đắc ý được.

Mạng sống của bọn họ thế nhưng nằm ở trong tay hai người trước mắt, họ mà thua trận, hắn và tộc nhân ở bên cạnh cũng không có kết quả tốt.

Vả lại, hắn thân mang thương là thật nhưng chiến lực phát ra cũng không vì vậy mà trở lên yếu kém, ít nhất cũng có thể gây ra chút cản trở cho hai người trước mắt làm ra đột phá.
Mà hắn cũng tin tưởng một điều, hai bên hợp sức lại cộng với khí thế khủng khiếp của nhân giả cầm song kiếm kia phát ra, bên họ ít nhất cũng phải ở thế bất bại.

Đến khi đó, thời gian lâu họ không quay về, nữ vương bên kia nhất định nảy sinh nghi hoặc mà sai tộc nhân đi điều tra.

Lúc đó, hừ....!hai tên Mạnh Quyên và Mạnh Nhu kia nắm chắc mười phần thua trong tay!
Không cần! Nhưng đáp lại tấm lòng của đối phương lại là hai chữ từ chối vô cùng dứt khoát của Dạ Trần.
...!Xà nhân bên cạnh Ma Kha cùng y không khỏi ngơ ngác nhìn lại đối phương.

Bọn họ không ngờ tới được chuyện này à.

Trước khi mở lời, ai cũng nghĩ Dạ Trần sẽ không từ chối còn vui mừng nhận lời mới phải.

Ai mà ngờ....!mẹ kiếp, được người khác chủ động giúp đỡ đáng lí ra phải mừng rỡ tiếp nhận chứ? Họ giúp thêm chút sức, ra thêm chút lực sẽ chết sao? Sao tên kia lại từ chối, vô lí!
Đã vậy, lại còn rõ là dứt khoát, trả lời ngay luôn mà.

Thật là biết cách làm cho tâm xà nhân nhỏ bé của bọn họ chảy máu!
Nhiều nữ xà nhân đứng trong hàng ngũ, ánh mắt trở lên căm phẫn tột cùng nhắm thẳng vào Dạ Trần không chút kiêng dè còn thầm mắng: Tên khốn kiếp!
Không được! Ma Kha sực tỉnh có chút hốt hoảng vội nói: Chuyện này...!chúng ta thế...
Tránh sang một bên, đừng có cản trở thời khắc huy hoàng này!
Dạ Trần phất tay không thèm quan tâm, hắn bước lên phía trước, trong mắt chỉ có sự cuồng nhiệt hướng đến thân ảnh đứng hiên ngang đang đưa lưng về phía đối phương.
Thiên Y, ngươi sinh ra là vì thời khắc này.

Hãy dùng Song Tuyệt Kiếm trong tay đánh dấu sự hiện diện của ngươi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận