Được rồi.
Mấy tên tiểu tử các ngươi cũng giải tán luôn đi.
Có chuyện gì Diệt Ma Hội sẽ tìm các ngươi.
Thành chủ Giới thành nhìn đám người Dạ Trần đầy thâm ý nói.
Hắn nói xong cũng liền nhanh chóng biến mất.
Dạ Trần và Linh Lung hai mắt nhìn nhau.
Cứ thế đi rồi như vậy là không có gì xảy ra.
Dạ Trần thầm nói.
Người ta đến nhanh đi cũng nhanh làm Dạ Trần không nắm bắt kịp tình huống gì đang diễn ra.
Chắc là vậy.
Linh Lung nhíu mày nói khẽ.
Bỏ đi.
Dạ Trần thở ra một hơi nói.
Hắn quay sang nhìn ba người Tứ Du và Ngũ Kiếm đang ở một bên.
Tứ Du vẫn như vậy đang quạt mát cho hắn.
Ta hình như vẫn chưa biết tính danh hai vị.
Dạ Trần cười cười nói.
Tứ Du.
Ngũ Kiếm.
Hai người đối diện hắn nhanh chóng trả lời.
Đây là thị nữ bên cạnh ta, Khả Nhi.
Tứ Du thấy Dạ Trần nhìn về người đứng đằng sau mình, hắn liền cười nói.
Đa tạ hai vị ra tay tương trợ.
Nếu như có việc gì làm được cho hai người, ta nhất định không từ chối.
Dạ Trần chân thành nói.
Không sao không sao.
Chúng ta cũng không giúp được gì nhiều.
Tứ Du nghe vậy liền vội vàng xua tay nói.
Dạ Trần lắc nhẹ đầu.
Bọn họ công khai đứng về phía hắn, chả khác gì chọn lựa đối mặt với Tuyên gia.
Đây cũng không phải điều ai cũng dám làm.
Họ chỉ cần làm việc này thôi, cũng đủ để Dạ Trần coi bọn hắn là đối tượng đáng kết giao.
Các ngươi đừng có chối từ.
Đội trưởng có rất nhiều đồ tốt nha.
Linh Lung mỉm cười lên tiếng.
Điều gì cũng được.
Ngũ Kiếm nhíu mày nói.
Chỉ cần ta làm được.
Dạ Trầm nhanh chóng đáp.
Nghe nói ngươi rất giàu.
Ngũ Kiếm suy nghĩ nói.
Linh Lung thông báo tuyển một ngàn người ở Diệt Ma Hội, tin tức này đã sớm lan truyền rộng rãi.
Bọn họ cũng đã sớm nhận được tin tức, một là hiếu kì, hai là muốn nhìn xem ai tài đại khí thô như vậy, nên nhiều người như họ mới bị hấp dẫn đến đây.
Đã vậy lại còn trả thù lao cao nữa, điều đó chứng tỏ một điều đội ngũ này rất giàu có.
— QUẢNG CÁO —
Dạ Trần có chút khó trả lời.
Cũng không thể thẳng thắn như vậy à.
Dạ Trần cảm thán nghĩ.
Xem ra là đúng.
Ngũ Kiếm thấy Dạ Trần ngại ngùng không lên tiếng liền biết suy đoán của mình là đúng.
Cho ta một chỗ ở đội ngũ các ngươi được không.
Ngũ Kiếm nghiêm túc nói.
Dạ Trần và Linh Lung nghe vậy liền kinh ngạc mở to mắt.
Ngươi muốn tham gia vào đội ngũ của chúng ta.
Linh Lung nhanh chóng lên tiếng.
Ngũ Kiếm gật đầu.
Ngươi là Ngũ Kiếm nha.
Ở Trung Vực danh khí cũng không thấp, nhiều đội ngũ Cao cấp cũng từng mời chào ngươi tham gia đội của họ nhưng đều bị ngươi từ chối.
Sao ngươi lại định gia nhập đội ngũ vô danh như chúng ta.
Linh Lung suy nghĩ nói.
Tứ Du ở bên cạnh vừa nghe vừa quạt, đôi tai dựng đứng lên như không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì.
Dạ Trần đôi mắt liếc nhìn xung quanh một hồi liền lên tiếng: Nơi này không tiện nói chuyện.
Vào trong đi.
Đám người nghe vậy gật đầu.
Dạ Trần ôm lấy Lân Diễm, hắn nhanh chóng dẫn đầu bước đến đại môn Phong gia.
Mở cửa à.
Dạ Trần quay sang nói với người đang đứng im như phỗng.
'Ta...!Linh Lung kinh ngạc chỉ tay vào mình nói.
Không phải ngươi còn là ai.
Ta đâu còn thừa tay đâu.
Dạ Trần như nói với một tên ngốc.
Linh Lung nghe vậy khoé miệng khẽ giật.
Đôi mắt nàng trợn trừng nhìn chăm chăm Dạ Trần.
Ta lúc nào trở thành tên sai vặt của hắn rồi.
Linh Lung oán thầm nghĩ.
Nàng hừ một tiếng, đôi chân tiến nhanh lên phía trước, một cước đá văng cửa đại môn ra.
Chúng ta vào thôi.
Dạ Trần quay sang nói với ba người đang đứng ngây ngốc kia.
Công tử, ta thấy hay nên quay về.
Khả Nhi ở phía sau Tứ Du khẽ nói.
Nàng cảm thấy đội ngũ này có chút không đáng tin cậy.
— QUẢNG CÁO —
Không sao đâu, đi thôi.
Tứ Du cười cười nói.
Nói xong hắn bước chân lên phía trước nhưng lại khựng lại dựa không trung.
Kệ.
Tứ Du cắn răng nói.
Hắn bất chấp bước lên phía trước.
Khả Nhi ở phía sau có chút buồn bã nhìn vào Phong gia trước mắt.
Cái này...!Nhìn cảnh đổ nát hoang tàn trước mắt, Dạ Trần có chút bất đắc dĩ nói.
Là Linh Lung ngươi làm ra sao.
Dạ Trần cảm thán nói.
Là kiệt tác của Lân Diễm, của Lân Diễm trong tay ngươi.
Linh Lung đính chính lại nói.
Ta không phải đã nhắc nhở ngươi để ý Diễm Nhi sao.
Nếu nàng ấy quá tay ngươi phải nói với nàng ấy chứ.
Dạ Trần không biết làm sao nói.
Ta có chút sợ.
Sao ngươi không ở bên cạnh Lân Diễm mà nhắc nàng ta.
Nàng ta không phải chỉ nghe mình đội trưởng ngươi sao.
Linh Lung nhanh chóng hỏi lại.
Ta cũng có chút sợ.
Dạ Trần ánh mắt khẽ giật nói.
Nơi này...!Tứ Du ở phía sau mở lớn đôi mắt, ngây dại nhìn vào quang cảnh phía trước.
Không thể nào.
Khả Nhi ở đằng sau kinh hô một tiếng, nàng nhanh chóng lấy tay che miệng lại.
Đôi mắt nàng run run nhìn cảnh tượng sụp đổ ngay trước mắt.
Nàng có chút không dám tin.
Đây là Phong gia sao.
Sao lại tàn phá như vậy.
Ngũ Kiếm hiếu kì hỏi.
Đập đi xây lại ấy mà.
Dạ Trần bình tĩnh nói.
Đập đi xây lại.
Tứ Du kinh ngạc nhắc lại.
Nơi này sau này sẽ là căn cứ của Dạ Lân Linh đội.
Tự nhiên phải xây dựng lại cho phù hợp đoàn đội một chút.
Thiết kế trước chỉ dành cho người của gia tộc ở mà thôi.
Dạ Trần nhanh chóng giải thích với mấy người.
Tứ Du cảm thán gật đầu.
Không phải Ngũ Kiếm huynh đệ muốn gia nhập Dạ Lân Linh sao.
Bây giờ huynh đổi ý còn kịp.
Dạ Trần cười cười nói.
Ta đã quyết rồi sẽ không thay đổi.
— QUẢNG CÁO —
Ta cũng không thích cách hành xử của mấy đám gia tộc kia nên vẫn luôn hành động một mình, bỏ qua lời mời của bọn hắn.
Còn các đội ngũ khác ta cảm thấy không quá thích hợp.
Họ coi trọng chiến tích hơn là đồng đội của mình.
Ta từ nhỏ sống một mình tự nhiên không muốn gặp lại cảm giác ấy nữa.
Ngũ Kiếm nhanh chóng giải thích với Dạ Trần.
Ta cũng luôn muốn tìm kiếm một đội ngũ để mình có thể góp chút sức mọn.
Tìm kiếm một cảm giác khác.
Một phần cũng là vì tài nguyên tu luyện.
Dù sao khi tham gia đội ngũ sẽ được hưởng rất nhiều lợi ích.
Mục tiêu của ta chính là sớm ngày bước lên Cao giai Ma giả.
Hôm nay được gặp các ngươi, nhìn cách các ngươi chiến đấu với Tuyên Ngạc, kẻ mạnh hơn các ngươi rất nhiều.
Các ngươi ngược lại không bỏ chạy, không vứt bỏ động đội của mình, liều mình vì người khác.
Ta có thể không động tâm sao.
Ngũ Kiếm nói tiếp.
Mọi người trầm lặng nghe hắn nói.
Không nghĩ đến một kẻ lạnh lùng như Ngũ Kiếm lại có một mặt trái như vậy.
Tứ Du thầm nghĩ.
Ha ha ha.
Dạ Trần nghe vậy cười to.
Hắn ngửa mặt lên trời nói: Ta không phản đối.
Ta cũng không có ý kiến.
Linh Lung mỉm cười nói.
Nàng cũng đã xem qua một chút tư liệu về Diệt Ma Giả.
Ngũ Kiếm đứng thứ mười hai tại Trung Vực, tự nhiên nàng không bỏ qua hắn.
Ta cũng đồng ý.
Một tiếng nói yếu ớt vang lên.
Dạ Trần mỉm cười nhìn Lân Diễm nói: Xem ra không ai phản đối...
Khoan đã.
Tứ Du vội vàng lên tiếng cắt ngang lời Dạ Trần.
Ta cũng muốn tham gia.
Tứ Du nhanh chóng nói.
Đôi mắt hắn nhìn qua đám người, dừng lại trên thân ảnh Dạ Trần.
Tứ Du huynh đệ cũng muốn tham gia, tại sao vậy.
Dạ Trần hỏi.
Ta có thể giúp ích rất nhiều cho mọi người.
Ta không phải là người xấu, mọi người yên tâm.
Tứ Du khó khăn nói.
Đôi mắt Linh Lung lấp loé kim quang khó ai ở đây nhận ra được.
Tất nhiên không qua mắt được đôi mắt hắc bạch phân minh đang hiện rõ của Dạ Trần.
Thú vị.
Nàng thầm nói..