Nguyên Tố Đại Lục


Ở một nơi nào đó tối tăm, giơ bàn tay lên không nhìn rõ năm ngón tay.
Những luồng sóng tinh thần lực không ngừng hiện lên.

Chúng có chút điên cuồng va chạm vào nhau, tạo ra những âm thanh khó nghe và chói tai.
Soạt...!keng...!soạt...
Chúng chẳng khác gì ma âm lan toả ra xung quanh.
A a a...!Tiếng gào thảm thiết của ai đó vang lên.
Thanh âm thể hiện rõ sự đau khổ và khó chịu cùng cực.
Chờ đó cho ta.

Đừng để ta còn sống mà ra ngoài.

Dạ...
A...!Khốn khiếp.

Tạp âm quái quỷ này.
Phong gia.
Ta cảm giác có chút không yên trong lòng.

Lân Diễm có chút lo lắng quay sang nói với Linh Lung đang cắm đầu ngồi ăn bên cạnh.
Có gì mà không với chả yên chứ.

Linh Lung vừa nhai nhồm nhoàm thức ăn trong miệng vừa nói.
Ngươi bớt ăn lại được không? Ngươi không sợ béo sao.

Lân Diễm nhíu mày, khó chịu nói.
Nàng cảm nhận được có chuyện gì đó không hay vừa xảy ra nhưng không biết là chuyện gì.

Trong lòng đang thấp thỏm không yên, cần người rãi bày tâm sự.

Vậy mà người bên cạnh nàng chỉ lo ăn không nghe nàng nói, bảo sao nàng không tức giận cho được.
Nghe Lân Diễm nói vậy, Linh Lung mỉm cười lắc đầu nói: Không sợ.

Ta có Quang thể chất, có thể xua tan mỡ thừa, muốn béo cũng không được nha.
Nói xong, nàng lại cầm lên một cái đùi gà nướng, miệng cắn mạnh một cái.

Cảm nhận được hương vị thịt gà nướng ngập tràn trong miệng, Linh Lung cảm thán nói:
Thật ngon.

Ta phải ăn nhiều để còn...
Rồi rồi, ngươi cứ tiếp tục ăn đi.

Lân Diễm không thèm quan tâm với con heo tham ăn này nữa liền nói.

— QUẢNG CÁO —
Linh Lung lắc nhẹ đầu, cười nói: Diễm Nhi của ta.


Ngươi cần gì phải lo cho đội trưởng chứ.

Hắn mới đi không được bao lâu à.

Nơi này thế nhưng là Giới thành, đâu phải lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện được.
Nàng làm sao lại không biết Lân Diễm đang lo lắng về điều gì chứ.

Chỉ là nơi này dù sao cũng được Phủ Thành Chủ và Diệt Ma Hội quản lí, cũng không phải ai cũng như Tuyên Nghi kia có Đại gia tộc sau lưng chống đỡ.

Tự nhiên sẽ không ai dám manh động làm càn.
Theo nàng thấy, trận chiến vừa rồi giữa bọn họ và Tuyên gia.

Nhất định có người ở sau lưng âm thầm ra tay nên mới không có ai đứng ra ngăn cản.

Nếu như là bình thường đã sớm bị người khác tóm cổ, lôi vào nhà lao ở đó luôn rồi.

Nàng cũng cảm thấy có điều khó hiểu, không biết mấy ông tai to mặt lớn đang giở trò gì mà lại làm vậy.

Chuyện này thế nhưng không phải nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng trị an của Giới thành.
Linh Lung cầm lấy một chiếc đùi gà nướng khác, đưa đến trước miệng Lân Diễm.

Nàng nói: Ăn đi nè, ngon lắm.

Đội trưởng cũng không phải tên xui xẻo.

Phiền phức cũng không phải là bằng hữu của hắn, đâu thể lúc nào cũng tìm hắn trò chuyện được.

Đúng không?
Nghe nàng ta nói như vậy.

Lân Diễm suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy có lí.

Trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, yên tâm đi không ít.

Nàng gật nhẹ đầu nói: Cũng đúng.

Chắc là ta suy nghĩ quá nhiều.
Nói xong, nàng cũng tiếp nhận đùi gà mà Linh Lung đưa đến.

Miệng nhẹ cắn một miếng.
Thật ngon.

Lân Diễm kinh ngạc, đôi mắt mở to nhìn vào đùi gà trong tay nói.
Nhìn thấy biểu cảm của Lân Diễm, Linh Lung đắc ý nói: Ta nói không sai chứ.

Đây chính là do ta làm nha.

Ngươi không bao giờ làm được đâu.
Lân Diễm chỉ mỉm cười nhẹ đáp lại nàng.
Nè nè, ngươi như vậy là có ý gì.

Linh Lung khó chịu nói.
Nàng tốn rất nhiều công sức và thời gian mới có thể làm ra món này.

Thái độ thản nhiên vừa rồi của Lân Diễm là sao?
Ở bên này, hai người cười nói vui vẻ thì ở bên kia Dạ Trần có chút đau đầu nhìn về phía trước.
Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.

Lúc nãy là một trung niên nhân.

Bây giờ lại một ông lão tìm đến.

Dạ Trần cười khổ nói.
Hắn dùng quyển trục không gian đã dịch chuyển ra ngoài thành.

Cách nội thành cũng không xa là mấy.

Tưởng chừng đã thoát được cái đuôi phiền phức, ai dè lại hiện thêm cái nữa.
Tại sao không phải là một vị tỷ tỷ xinh đẹp.

Dạ Trần thầm cảm thán số mình thật là khổ.
— QUẢNG CÁO —
Hắn đã làm hết sức, ma lực còn sót lại còn không đủ để sử dụng ma pháp đơn giản nhất.

Huống chi là dùng để thoát thân dưới con mắt tinh tường của Ma giả cường đại hơn hắn không biết bao nhiêu lần phía trước.
Càng nghĩ càng cảm thấy buồn rầu và xui xẻo.

Dạ Trần tức giận vung tay vung chân một hồi, rồi nằm im dưới mặt đất.

Hai tay hai chân thả lỏng rồi dang rộng ra.
Muốn làm gì thì làm.


Ra tay nhanh một chút nha.

Ta sợ đau.

Dạ Trần yếu xìu nói.
Nhất định là đám người chó thiến Tuyên gia gây ra.

Dạ Trần tức giận thầm nghĩ.
Nghĩ đến hồi kết của mình không xa, Dạ Trần không khỏi lôi mười tám đời tổ tông Tuyên gia ra mắng một lượt.

Ở Giới thành chỉ có Tuyên gia có thù với hắn.

Trong suy nghĩ của Dạ Trần, không phải bọn họ làm thì chỉ có quỷ mới rảnh háng làm chuyện này.
Tiểu quỷ ngươi đang làm gì vậy.

Một giọng nói hoà ái vang lên.
Ngươi không phải được người ta phái đến giết ta sao.

Nhanh ra tay à.

Ta chờ không nổi.

Cứ chần chừ như vậy là ta chạy đó.

Dạ Trần oán giận liếc nhìn lão nói.
Đôi mắt hắn liếc nhìn lão giả như đang nói: Biết còn giả bộ hồ đồ.

Người đến là để giết mình, bản thân hắn cũng không cần phải khách khí.
Ha ha ha...!Lão giả nghe hắn nói như vậy liền ngửa mặt lên trời cười to.
Dạ Trần nghi hoặc nói: Lão cười gì vậy.
Thật là lạ.

Không ra tay ngay, không lẽ chờ ta hồi phục ma lực, rồi quyết đấu công bằng.

Dạ Trần không khỏi nghĩ.
Hắn thầm cầu mong trời đất, tổ tiên phù hộ.

Hắn còn chưa muốn ra đi sớm như vậy.

Diễm Nhi còn đang chờ hắn, tương lai phía trước còn đang vẫy chào hắn.
Người trên Đại Lục này.

Ai có thể sai khiến ta chứ.

Lão giả ngão nghễ nói.
Không phải.

Dạ Trần kinh ngạc, mở to mắt nói.
Lão giả mỉm cười nói: Tất nhiên rồi.

Tiểu quỷ ngươi mau đứng dậy đi.
Lão giả nói xong.

Bàn tay gầy gò của lão khẽ vẫy nhẹ một cái vào trong không trung.

Đối diện, Dạ Trần như được ai đó đỡ dậy mà tự nhiên đứng thẳng lên.


— QUẢNG CÁO —
Chuyện này...!Dạ Trần đôi mắt chớp chớp nhìn xung quanh có chút nghi hoặc nói.
Hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh tự nhiên và dồi dào, tràn đầy sinh khí.
Chỉ là một chút tiểu xảo mà thôi.

Lão giả cười nói.

Bàn tay lão khẽ vẫy lần nữa.
Thương thế trên người Dạ Trần hoàn toàn biến mất, gương mặt xanh xao cũng chuyển thành hồng hào.
Đa tạ tiền bối.

Dạ Trần khom mình thi lễ.
Mặc dù không biết đối phương có mục đích gì nhưng cảm ơn trước đã.

Sau này có gì tiện thể từ chối cho đỡ ngại ngùng.
Ta có một chuyện quan trọng cần nói với tiểu tử ngươi.

Dạ Ma ngươi cũng không phải là kẻ ngốc nhỉ.

Lão giả cười mỉm nói.
Vô công bất thụ lộc.

Tiểu tử tự nhiên hiểu rõ.

Dạ Trần nhanh chóng đáp lại.
Chỉ là...!Dạ Trần có chút khó khăn nói.
Chỉ là sao.

Lão giả không bận tâm gì liền nói.
Tiểu tử chỉ có chút sức mọn.

E là không thể giúp gì cho tiền bối.

Dạ Trần nói khẽ.
Thật là...!Tiểu tử ước gì, bản thân mình có thể mạnh hơn để giúp đỡ tiền bối chút việc nhỏ.

Nhưng tiểu tử tự biết bản thân mình yếu kém, sẽ kéo chân sau của tiền bối.

Để tiểu tử trở về nhà giúp tiền bối tìm vài nhân tuyển phù hợp.

Tiểu tử biết vài người rất mạnh.

Dạ Trần tiếc nuối nói.
Đôi mắt nhìn chăm chú lão giả phía trước.
Ngươi thật là một tiểu quỷ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận