Nguyên Tố Thao Khống Sư

Gạn hỏi rồi, Tần Nhược mới biết bên đầm lầy Ma Quỷ đã xảy ra chuyện lớn!

Lần hành động này của Căn Cứ Địa, vô tình bị một đoàn thể của một gia tộc kia đang làm nhiệm vụ ở đây thấy được, thế là đoàn thể hơn hai trăm người của căn cứ địa bị lặng lẽ theo dõi.

Sau khi phát hiện con BOSS Ma Quỷ Cự Ngạc, một tiểu đội của đối phương đột nhiên tách ra, đánh lén đoàn thể chắp vá lâm thời, không thuộc bất cứ gia tộc lớn nào này!

Đang chiếm thế thượng phong mà bị đánh úp sau lưng, trận hình của đoàn thể Căn Cứ Địa trở nên tán loạn, bị Ma Quỷ Cự Ngạc dẫn theo mấy trăm con cá sấu bậc ba, bậc bốn hung mãnh vồ lại, chết trận hơn phân nửa.

Mặc dù tiểu đội đánh lén kia cũng đã táng thân trong đầm lầy, nhưng hành vi đê tiện của chúng đã chọc giận các đồng sự của Tần Nhược! Sau đó, đoàn thể hơn trăm người của gia tộc ấy xuất hiện, liền bị số người chơi vừa hồi sinh của Căn Cứ Địa chia thành mấy chục tiểu đội không ngừng thay phiên nhau quấy rối...

Cho dù gia tộc ấy rất chi mạnh mẽ, hơn nữa số người tới đây cũng càng lúc càng nhiều, nhưng đoàn thể Căn Cứ Địa lại có đến hơn 200 người, hơn nữa không giết người mà chỉ tập trung quấy rối, cho nên khiến đối phương phải đau đầu cùng cực, cơ bản là không có cách nào tổ chức được một đợt tấn công BOSS hữu hiệu nào, ngược lại còn người của Căn Cứ Địa thừa dịp loạn nhặt mất không ít trang bị, thu lợi rất nhiều nữa.

Cứ như thế, hai phe vì một con BOSS vương giả cấp 35 mà đánh đến trời long đất lở, quên cả trời đất, hơn nữa còn giữ vững sự bình tĩnh, không để người chơi của các gia tộc khác phát hiện nữa.

Mấy tiếng đồng hồ sau, Ma Quỷ Cự Ngạc không bị xây xát chút nào, mà hơn 200 huynh đệ tỷ muội của Căn Cứ Địa, lẫn nhân mã của gia tộc bên kia thì càng đánh lại càng quyết liệt.


Cuối cùng, nương theo sự gia tăng mãnh liệt của nhân số bên kia, cộng với sự châm chọc, nhục mạ, PK ác ý liên tục của chúng, trận chiến bắt đầu xuất hiện ác tính... Có một bộ phận người chơi của hai phe bắt đầu tăng mạnh giá trị tội ác.

Tình huống này xuất hiện, dĩ nhiên sẽ gây bất lợi cho bên có nhân số nhỏ hơn là Căn Cứ Địa nhiều lắm! Cứ mỗi khi có một người đỏ tên, sẽ bị đối phương tập trung đánh chết, khiến số người càng lúc càng ít hơn, vì bị giam vào trong ngục.

Vương Đạt báo với Tần Nhược, rằng nếu không nhờ bên phe mình có y và một số người nữa giữ được sự tỉnh táo, không để trúng phải quỷ kế của đối phương, nói không chừng đã bị bên kia ăn mất Ma Quỷ Cự Ngạc rồi.

Nhưng, từ những câu nói của Vương Đạt, Tần Nhược vẫn nhìn ra được một sự bất cam và bất đắc dĩ mãnh liệt...

Tuy đoàn thể của Căn Cứ Địa là một lực lượng không nhỏ, nhưng so với sự mạnh mẽ của một gia tộc, vẫn cứ như là bọ ngựa cản xe vậy, cho nên tuy lần hành động này đã được chuẩn bị chu đáo lắm, nhưng vẫn chỉ là làm lợi cho người khác mà thôi, không cam tâm cũng phải. Điều đáng ghét nhất chính là, bên kia lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để cướp đi thành quả của họ!

“Vậy bây giờ anh thế nào rồi? Tiếp tục chứ?”

Tuy cảm nhận được sự khó chịu trong lòng Vương Đạt, nhưng Tần Nhược vẫn không thể làm được gì. Cho dù hắn có lòng muốn giúp lắm, nhưng có thể làm được gì chứ? Có đến cũng cùng lắm là góp thêm một cái mạng mà thôi - trước sức mạnh của một gia tộc, năng lực của một cá nhân không là cái gì đáng kể cả, đây cũng chính là nguyên nhân là hắn luôn nói năng cẩn thận, tránh chỉ vì Phong Cuồng Huyết Bình mà đắc tội cả U Minh Quỷ Trảo.

“Khụ, chơi không nổi nữa rồi, mục sư đã bị bọn nó giết mất hết rồi. Tổ cha, nếu còn chơi nữa thì sẽ bị bọn nó cướp hết trang bị mất thôi. Được rồi, logout ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm nữa đó.”

Nghe Vương Đạt nói vậy, Tần Nhược cũng thư thả được một tí. Vương Đạt nghĩ được như vậy cũng tốt, dù sao thì thực lực của Căn Cứ Địa cũng không là bao, không so được với gia tộc của người ta.

Hai người chúc nhau ngủ ngon, xong kết thúc cuộc trò chuyện.

Tần Nhược dạo một vòng lớn quanh chợ, thấy số người chơi bán đồ vào lúc rạng sáng như bây giờ rất chi là ít, mà trong các cửa hàng thì lại không có trang bị nào thuận mắt cả, cho nên hơi nản, bèn chuẩn bị logout, ngày mai tìm tiếp.

Ngay lúc hắn định logout thì một yêu cầu truyền âm vang lên, người truyền âm là MM Hoa Tiễn.

Tần Nhược vỗ vỗ cái đầu đang sắp nhức lên của mình, lòng thầm cười khổ. Con bé này, không lẽ lại định trốn học ngày mai luôn đấy hử?

Nhận yêu cầu truyền âm, sau đó Tần Nhược bị thanh âm thanh thúy bên kia khiến trong lòng khẩn trương lên:


“Tần đại ca, anh đâu rồi, sao trong đầm lầy Ma Quỷ không thấy anh thế?”

“Em đi đầm lầy Ma Quỷ làm gì thế?”

Tần Nhược đột nhiên khựng lại, sau đó vội vàng truy hỏi, trong lòng thoáng qua một chút bất an.

Thật là đúng mà!

MM Hoa Tiễn rất nhanh đã báo cho Tần Nhược một cái tin xấu đến không thể xấu hơn: hóa ra trận chiến nơi ấy không phải là đang dần dần tắt như lời của Vương Đạt nói, mà ngược lại lại càng phát triển theo một hướng tệ hơn: mục sư trong đoàn đã bị giết hết, rồi khi họ một lần nữa chạy qua thì bị đánh lén, một số người chơi chờ được hồi sinh của Căn Cứ Địa đã vì quá thời gian mà bị nảy mới thi thể (60 phút), tự động hồi sinh ở thị trấn Hắc Huỳnh...

Hành động này của đối phương đã khiến một đám người bị rớt cấp, triệt để khiến ngọn lửa chiến vốn đang dần dần tắt đi kia một lần nữa bừng lên!

Một ít người vốn đã logout giờ lại một lần nữa online, tham gia chiến đấu, ôm lấy quyết tâm bất kể trả giá, bất kể hậu quả gây phiền phức cho đối phương, đồng thời cũng bắt đầu tổ chức nhân mã đi bắt giết người tên đỏ bên đó...

Bên đối phương cũng đưa ra một tiểu đội chuyên đi giết người đỏ tên, thậm chí còn canh giữ ở cạnh thi thể những người này để ngăn người khác hồi sinh họ, khiến họ rớt cấp mới cam tâm nữa.

Nghe tới đây, Tần Nhược không nhịn được mà nghiến răng mắng. Tên mập đáng chết, dám dùng cách ấy để lừa gạt mình, khiến cho mình không tham dự vào nữa!


Thật là đáng chết mà!

“Hinh Thấm, hiện giờ em ở đâu?” Tần Nhược gấp giọng truy hỏi.

Sau khi xác định lại số thuốc ma lực và số sách phép trong người mình rồi, Tần Nhược một bên nhanh chóng chạy đến phía trận pháp dịch chuyển, một bên lại hỏi vị trí cụ thể của MM Hoa Tiễn và tình hình bên ấy.

Nghe thấy Tần Nhược chuẩn bị chạy qua, MM Hoa Tiễn nhất thời hưng phấn vô cùng, bèn vội vàng báo tọa độ, sau đó nói cho hắn biết rằng bên cạnh cô nàng trừ chị của cô ra còn có hai chị em gái mục sư kia nữa. Hai chị em nhà ấy đều do cô gọi đến, nhờ giúp hồi sinh người trong Căn Cứ Địa.

“Làm tốt lắm!”

Tần Nhược nhanh chóng chạy ra khỏi cổng chính của thị trấn Hắc Huỳnh. Nhìn thoáng qua đám thành viên gia tộc ‘Bát Thần Chúng’ đang không ngừng xuất hiện bên đường, hắn truyền âm cho Hinh Thấm:

“Ở tại chỗ chờ anh!”

*** Bát Thần Chúng: bát = số tám; chúng = quần chúng, dân chúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận