Nguyện Vì Anh

Trong phòng cấp cứu mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, Đàm Vi nằm nghiêng ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, bình truyền thuốc treo đầu giường đang từng giọt từng giọt truyền vào mạch máu. “Không muốn truyền nữa. . . . . .”

“Nằm im!” Cẩn Ngôn sắc mặt không tốt.

Hắn khụ khụ một tiếng, từ trong túi áo lấy ra điếu thuốc.

“Trong bệnh viện không được hút thuốc.” Ông bác sỹ nghiêm nghị dặn dò, “Mấy người trẻ tuổi này, thân thể có tốt cỡ nào cũng đừng hủy hoại như vậy, cái gì cũng không ăn chỉ biết uống rượu, như vậy sao có thể chịu được? Lần sau đừng nữa như vậy, làm hỏng dạ dày rồi đến lúc đó rất khó khôi phục lại.”

“Cho nó chảy nhanh chút được không?” Đàm Vi nhíu mày sờ vào kim tiêm trên mu bàn tay trái.

“Nhanh quá sợ thân thể chịu không nổi.”

“Hoặc là đừng truyền nữa, tôi cảm thấy khỏe rồi.”

“Đừng đem bản thân ra làm trò đùa!” Bác sĩ vô cùng bất mãn với Đàm Vi, với tay điều chỉnh lại tốc độ. Xoay người dặn Cẩn Ngôn, “Đợi đến khi truyền hết thuốc mới được về, anh trông coi cậu ta cho cẩn thận đừng để cậu ta quấy rối.”

Khẩu khí giống như thầy giáo đang giáo huấn học sinh tiểu học. . . . . . Cẩn Ngôn nén cười rồi trả lời: “Tôi biết rồi.”

Đàm Vi giận mà không dám nói gì, nhìn bác sĩ đi ra cửa mới nho nhỏ nói thầm: “Chắc là cố ý đấy, chỉnh chậm quá mà. . . . . .”

“Cũng không phải là như vậy đâu.” Cẩn Ngôn còn thấy nhanh, hận không thể chỉnh chậm hơn một chút để trị con người này. “Đã đói bụng chưa, tớ mua cho cậu ít đồ ăn nha. Ah! Đừng nghĩ đến hút thuốc.”

Tay cầm lên tờ báo. “Đừng cho tớ ăn cháo đấy.”

“Ớt chỉ thiên có được không vậy?” Cái miệng thiệt là biết lựa món, người đều biến thành như vậy rồi còn muốn ăn ngon nữa. Cẩn Ngôn đi đến hành lang gọi điện thoại cho Nhất Nhất, bỗng nhiên có người xông đến trước mặt, đụng vào người làm chiếc di động bị rớt xuống đất. “Các cậu có sao không?”

Chẳng quan tâm đến vết đau ở bả vai, Nữu Nữu túm lấy áo Cẩn Ngôn gấp gáp hỏi. “Anh ấy đâu? Anh ấy đâu rồi?”

“. . . . . . Ở đàng kia kìa.” Có cần phải gấp như vậy không?

Thoắt cái cô chạy nhanh về phía trước. Minh Nguyệt chạy theo sau, chừa lại Cẩn Ngôn ngồi thẫn thờ dưới đất, điện thoại của hắn mới mua chưa đến một tháng. . . . . . đem về nhà lắp lại thử, may quá không sao, Nokia thật là đồ đồng cối đá.

Tiếng bước chân rầm rầm, Đàm Vi kinh ngạc nhìn thấy có người nhanh như gió chạy tới: tóc tai bù xù, mặc quần áo ngủ, chân thì đi đôi dép lê, sắc mặt trắng bệch thấp thỏm lo âu. Hình dáng này. . . . . .

“Anh sao rồi?” Nữu Nữu giọng run run đi tới đầu giường, chậm rãi ngồi xuống, sợ giống như đánh thức bệnh nhân.

“Em? Anh không sao.”

“Trên mặt anh. . . . . .” Khóe mắt hắn có bầm tím, khóe miệng thì bị rách.

“Không sao đâu, đừng lo lắng quá như thế.” Đàm Vi ngồi dậy xấu hổ cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ rất vui mừng. “Trễ như vậy mà em còn chạy đến đây làm chi, cũng không thèm thay quần áo ngủ kìa.”

Còn có thời gian nhàn rảnh rỗi ngồi xem báo nữa ah? Đàm Vi sắc mặt có mệt mỏi một chút, nhưng cũng không đến nỗi nào. Bàn tay đang nắm chặt lấy tay Đàm Vi buông nhẹ ra, cô đứng dậy nhỏ nhẹ nói: “May quá, người không bị gì, không bị gì hết. . . . . .” Đôi mắt bỗng dưng lại đỏ ngầu .

Những giọt nước mắt long lanh lại tí tách rơi trên sàn nhà, khiến cho lòng Đàm Vi trĩu nặng không biết làm sao, đứng ngoài cánh cửa là Cẩn Ngôn cùng với Minh Nguyệt, hai người bọn họ đứng ở bên ngoài không vào. “Em đừng lo lắng quá, anh không sao mà.” Rồi đưa tay lên giúp cô lau đi dòng lệ trên mặt, “Đừng khóc, thực sự là không có việc gì mà, bác sĩ nói chính là bởi vì bụng rỗng không lại đi uống rượu, nên nhất thời không chịu nổi ngất đi thôi.”

“. . . . . . Ngất đi thôi ý hả?”

“Uhm, lượng đường trong máu thấp.”

“Đường trong máu thấp?”

“Chỉ cần truyền thêm đường gluco là được rồi, bây giờ không sao nữa rồi.” Trong lòng bàn tay của Nữu Nữu đầy mồ hôi, lạnh toát, Đàm Vi liền với tay lấy chiếc áo khoác treo trên tường xuống mặc vào cho cô. “Em có lạnh không? Tại sao ăn mặc phong phanh như vậy mà chạy ra ngoài đường rồi.”

Nữu Nữu gạt tay ra. “Đừng chạm vào tôi.”

“Em. . . . . .”

“Buông tay ra!” Dùng sức thoát khỏi Đàm Vi, “Đừng có gọi tôi như vậy, tôi không phải là gì của anh!”

Đàm Vi sững người, không phải đến thăm hắn sao?

“Anh nói là dạ dày bị xuất huyết, bị sốc? Tôi là người dễ bị lừa như vậy phải không? Lừa một lần rồi lại một lần, anh tính định lừa tôi tới khi nào! Lấy việc này ra để dò xét tôi đúng không, “Anh. . . . . . Anh. . . . . .” lời nói mắc nghẹn trong cổ họng không ra lời.

“Anh có lừa em gì đâu?” Hắn chỉ chẳng qua hôn mê có 2 phút mà thôi, ở đâu ra cơn sốc?

“Còn phủ nhận!”

“Không có.”

“Chính là vậy!”

“Anh không có!”

“Có chuyện gì mà ầm ĩ cả lên vậy,” bác sĩ bước vào quát khẽ, “Đây là bệnh viện, đừng ảnh hưởng đến bệnh nhân khác.” Đi đến giá truyền dịch nhìn chai thuốc nước, “Cũng sắp được rồi , đợi lát nữa có thể đi về.”

Nữu Nữu quay đầu chạy nhanh ra ngoài cửa.

“Em. . . . . .” Đàm Vi liền vùng dậy, giật mạnh kim tiêm trên bàn tay rồi vội vàng đuổi theo. “Em đừng đi.”

“Buông ra.” Miếng vải chà vào đến miệng vết thương, khiến Nữu Nữu đau đến phát tê người.

“Tại sao lại như vậy. . . . . .” Giọng của Đàm Vi chợt nhiên nhẹ lại, đang nắm chặt cánh tay của Nữu Nữu cùng dần buông lỏng ra. Bị thương ở đâu sao? Ánh mắt liếc xuống ống quần cô thấy dính lấm chấm đỏ, hắn ngồi xuống kéo ống quần của cô lên. Dưới chân có vết trầy xước, vết máu còn chưa khô. “Sao lại thế này?!”

“Không cần anh lo.”

“Xoa thuốc sát trùng trước đi rồi tính.” Hắn quay đầu nhìn về phía bác sĩ, “Có thể xoa thuốc cho cô ấy được không. . . . . .”

“Đã nói không cần anh lo!” Sự phẫn nộ kèm theo xấu hổ bất chợt trào dâng, Nữu Nữu mặt đỏ lên hung hăng nói, “Đàm Vi anh thật đê tiện!” Đẩy hắn rồi lao ra cửa.

Hắn đứng lên, không ngờ đứng dậy quá nhanh, làm cho Đàm Vi thấy choáng váng, có chút đứng không vững. Cẩn Ngôn cùng Minh Nguyệt bước lên phía trước đỡ lấy. Chờ một lúc cho hết bị choáng Đàm Vi liền chuẩn bị đuổi theo, nhưng bị bọn họ kéo ngược trở lại trên giường.

“Cậu ngồi xuống!” Cẩn Ngôn quát khẽ, “Bản thân đã thành như vậy còn chạy ra ngoài đi tìm người sao? Minh Nguyệt em ở đây với hắn, anh chạy ra ngoài xem sao.”

“Để tớ đi. Yên tâm, cô ấy chưa đi xa đâu.”

Đàm Vi không cố gắng nữa, vì biết rằng có đuổi theo được Nữu Nữu thì cô cũng chẳng thèm để ý đến hắn. “Cô ấy chỉ mặc quần áo ngủ, di động bóp tiền chắc cũng không mang theo? Trên người cậu có đủ tiền hay không.”

“Đủ.” Minh Nguyệt chặn lại. “Anh thực sự không sao chứ?”

“Không sao đâu. Đi đi.”

Ông bác sĩ đứng cạnh gật gật đầu nói không có vấn đề gì lớn, Minh Nguyệt dặn dò một tiếng vội vã đuổi theo.

“Vợ chồng son mà đã mâu thuẫn rồi hả?” Bác sĩ lấy ra cồn với bông băng, chậm rãi lau nhẹ những vết máu tươi trên tay bệnh nhân. “Này. . . . . . Tôi nói cậu này, rượu cái thứ này uống vài ngụm thì không sao, đằng này còn uống nhiều đến nỗi khiến bạn gái bực mình. Bọn thanh niên các cậu chính là không hiểu về điều này, về nhà nhẹ nhàng nịnh cô ấy, phải cam đoan không uống nữa mới có thể nguôi giận.”

Đàm Vi không lên tiếng. Cẩn Ngôn nở nụ cười: “Thế dỗ thế nào mới được?”

“Tặng hoa này, rồi nói lời xin lỗi, bảo đảm không có việc gì. Haha. . . . . . Bà vợ của tôi mỗi lần tức giận là tôi đều dỗ như vậy.”

Nếu có thể đơn giản như vậy, trong thiên hạ đã chẳng có cặp vợ chồng nào bất hòa với nhau? Đàm Vi thất thần nhìn chằm chằm vào bóng đêm mờ mịt, đầu còn có chút choáng váng, cả ngày cũng chưa có hột cơm nào vào bụng, đói đến mức bụng cứ reo lên liên hồi. Tiếng chuông tin nhắn vang lên, Minh Nguyệt nói đang cùng Nữu Nữu trên xe taxi trở về nhà.

Lúc gọi tới, giọng nói rất nhỏ: “Sắp đến nhà rồi.”

“Anh muốn nói với Nữu Nữu mấy câu.”

“Haiz, trễ rồi mà. . . . . .”

Ngữ khí chần chừ khiến Đàm Vi chỉ biết cười khổ, Nữu Nữu thực sự không muốn nghe điện thoại của hắn. “Được rồi. Em giúp cô ấy xem vết thương ở chân có bị gì không, hình như bị vật gì cứa phải, vết thương cũng sâu nữa, có gì đắp thuốc cho cô ấy nhé.”

“Em biết rồi.”

“Tại sao lại biến thành như vậy?”

“Haiz. . . . . . nhận được điện thoại nghe nói anh phải nhập viện, sốt ruột quá nên không cẩn thận từ trên cầu thang lăn xuống . . . . . .” Trong điện thoại vọng đến giọng nói: “Nói vậy để làm gì.”

Không cần hỏi lại nữa. Cúp điện thoại, Đàm Vi khớp ngón tay bẻ ken két vang. “Nghe nói quý phu nhân gọi điện thoại cho cô ấy báo về bệnh tình của tớ phải không?” Hóa ra Đàm Vi ở quán bar bị ngất xỉu nhưng được một lát là tỉnh lại, Cẩn Ngôn sợ gặp chuyện không may kiên trì đưa hắn tới bệnh viện kiểm tra, trên đường gọi điện thoại gấp cho Đinh Nhất Nhất. Ngoài nha đầu này ra thì không còn ai khác!

“. . . . . . Cô ấy cũng chỉ là quan tâm anh.” Cẩn Ngôn đành bào chữa nói, dạy vợ không nghiêm là lỗi của chồng. . . . . .

“Quan… tâm… tớ.” Đàm Vi nghiến răng ken két thốt ra được ba từ.

“Alo. . . . . .” Giọng nói của Nhất Nhất vang lên, “Lão đại anh không sao rồi hả?”

Xem ra chồng của Nhất Nhất đã mật báo trước, Đàm Vi nghiến răng: “Vâng nhờ phúc của cô, tôi lại được cứu sống rồi.”

“Hì hì lão đại đừng nói như vậy, em cũng là vì anh với Nữu Nữu mà có phải không, anh xem, trông cô ấy khẩn trương như vậy thì chứng minh được gì? Chứng minh được trong lòng cô ấy vẫn còn nhớ đến anh, không quên được anh! Đừng nhìn lúc cô ấy bình thường đối xử với anh xa cách lạnh lùng giống như là tức giận, kỳ thực đến thời khắc then chốt vẫn có thể nhìn thấy tâm tư của cô ấy, toàn bộ đều là vì anh đó đúng không? Đúng không? Em hôm nay cũng coi như mèo ngáp phải ruồi, khiến cho anh biết được trong lòng Nữu Nữu rốt cuộc suy nghĩ gì, haha kỳ thực anh phải cảm tạ em đấy?”

Không biết xấu hổ mà còn muốn cảm tạ! “Đinh Nhất Nhất em có tin anh. . . . . .” Nói đến một nửa phát hiện nếu mà đe dọa thai phụ thì cũng không có đạo đức cho lắm, liền chuyển hướng tới chồng của Nhất Nhất. “Cậu nói đi, món nợ, này tính thế nào?”

“Lão đại không được đánh chồng em đó nha. . . . . .” Trong điện thoại còn vang lên tiếng kêu rên, “Oan có đầu nợ có chủ. . . . . .”

“Đồ ngốc.” Cẩn Ngôn nhịn không được cười, cầm lấy di động nhỏ nhẹ nói, “Nhất Nhất à mau ngủ đi, anh với Đàm Vi đi ăn một chút rồi trở về nhà.”

“Uhm, đừng mang lão đại về nha!”

Giọng của Nhất Nhất thật sự không thích hợp cho việc nói nhỏ, trong màn đêm yên tĩnh Đàm Vi có thể nghe được rõ ràng, giằng lấy điện thoại trong tay Cẩn Ngôn. “Có vài ngày chưa gặp được em, cứ đợi đó, anh sẽ tới rồi mình cùng ôn lại chuyện cũ nhé.”

“Em là phụ nữ có thai anh đừng đến quấy rầy nha. Nói cho Cẩn Ngôn rằng anh ấy đêm nay đừng trở về nhà.” Nói xong liền cúp điện thoại.

“. . . . . . Anh không về nhà thì đi chỗ nào bây giờ?” Bị vợ trục xuất khỏi nhà Cẩn Ngôn buồn bã nói.

“Tôi không chứa chấp cậu.” Đàm Vi hận không thể để đôi vợ chồng này ngủ ngoài đường. “Đối diện có nhà trọ cậu có thể ở cả đêm, hoặc là đi quán bar, yên tâm tớ sẽ không nói với cô ấy đâu.”

“Chọn quán ngon chút!” Cẩn Ngôn chỉ tay vào quán đối diện, “Đi chỗ đó được không?”

“Tùy thôi.”

“Tớ nói cậu bình thường cũng phải chú ý một chút, sắp 30 rồi đừng tưởng rằng bản thân còn trẻ, công việc bận rộn muốn đứng dậy giãn gân cốt cũng không xong, lại còn không ăn cơm không nghỉ ngơi, không xem thân thể mình ra gì.”

“Biết rồi!” Cậu bạn này bị vợ làm hư rồi, còn lắm lời hơn cả con gái. “Ăn xong rồi tới chỗ tớ hả?”

“Không đi.” Cẩn Ngôn ngáp một cái, “Về nhà ngủ với vợ. . . . . .”

“Mắc ói. Mệt lắm hả?”

“Uhm.” Ban ngày đi làm buổi tối còn tiếp rượu rồi dạo bệnh viện, không mệt mới là lạ.

Đàm Vi bước chân lảo đảo một chút, quay đầu nhìn Cẩn Ngôn mặt gian manh nói. “Ý, tớ nói cậu nè, Nhất Nhất cái bụng bây giờ lớn như vậy, các cậu còn…được hả?”

Cẩn Ngôn khựng lại hai giây, khuỷu tay huých hắn một cái.

Mới tò mò chút mà đã bị đánh rồi. “Đừng chơi quá mức nha, sau ba tháng cậu phải kiên nhẫn một chút, đứa bé trong bụng quan trọng hơn. . . . . .”

“Shut up.”

“Nghe không hiểu, nói tiếng phổ thông đi.”

“Cậu có phải là quá rảnh rỗi? Không có việc gì sao mà quan tâm đến cuộc sống vợ chồng chúng tôi làm gì?”

Đàm Vi mỉm cười nói lại: “Cậu vừa nói là đang rất mệt, nên tớ mới nhắc nhở cậu đừng dục túng quá độ.”

“Cút đi .” Cẩn Ngôn hòa khí nói cho hắn vài câu khuyên nhủ. “Rãnh rỗi thì lo chuyện với Nữu Nữu đi. Hôm nay Nhất Nhất vui đùa quá lố, nhưng cũng lại giúp được cậu, còn nhận không ra tâm tư của Nữu Nữu sao?”

Đương nhiên là nhận ra rồi, nhưng trong lòng vẫn cứ không chắc chắn. Đàm Vi lấy điếu thuốc ra đốt.

“Hỏi cậu một câu, chuyện của Diệp Lam có định nói với cô ấy không?”

“Có cái gì đâu mà phải nói.”

“. . . . . .” Sớm hay muộn cũng bị người này tức chết mà coi! “Cậu xem thế nào đi, tớ không quản đâu. Nhưng tớ nói cho cậu biết, phụ nữ với đàn ông tư tưởng khác nhau, đàn ông cho rằng việc đó không đáng để nhắc tới nhưng đối với phụ nữ có lẽ chính là điều họ xem trọng nhất đó. Việc của cậu với Nữu Nữu thực sự không liên quan đến Diệp Lam, nhưng ở Milan Diệp Lam cũng đã ở bên cạnh cậu vài năm đây là sự thật, tối thiểu Nữu Nữu cũng phải có quyền biết sự tình chứ, cậu không thể coi việc này chưa từng xảy ra.”

Đàm Vi ngây người nhìn Cẩn Ngôn. “Nhưng mà cô ấy biết rồi mà.”

“. . . . . . Ha ha.” Cẩn Ngôn cười đến thống khổ, người này não bộ có vấn đề rồi. “Được rồi, đổi câu hỏi, cậu tự hỏi chính mình xem, còn muốn cô ấy đợi đến bao giờ? Cũng sắp tám năm, đã đủ dài rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui