Du quốc là một nước phụ thuộc nằm ở phía Tây của Nghiệp quốc, diện tích không lớn nhưng sản vật phong phú.
Trước đây khi mới lập đã dựa vào Nghiệp quốc, hàng năm đúng hạn tiến cống, Nghiệp quốc cũng đúng hạn cho quân lực bảo hộ.
Bao nhiêu năm rồi vẫn tường an vô sự.
Nhưng đầu năm nay, Lôi quốc phía nam của Du quốc bắt đầu phát động chiến sự, hình như mơ ước đã lâu với khối thịt béo Du quốc này.
Đầu năm, Nghiệp quốc đang ứng phó với chiến sự phương Bắc, tuy nói Nhị Hoàng tử đã giải quyết vấn đề lương thảo biên quan, lại không thay đổi được vấn đề phát binh khiến lương thảo không đủ.
Lo lắng vấn đề này, Du quốc tạm thời lựa chọn tự ứng phó.
Không ngờ lại không đủ sức địch lại, khốn khổ chống đỡ một thời gian, khi đã vượt quá giới hạn chỉ còn biết gửi thư xin giúp đỡ từ Hoàng Thượng.
- Con thấy thế nào? - Hoàng Thượng hỏi Tiêu Chiến.
- Bởi vì chuyện của tộc Thát Mã, Đại Nghiệp đúng là đã xem nhẹ phía Tây.
Từ trước đến nay phía Tây vẫn yên ổn, nhi thần không phán đoán được, vậy mà lại khởi chiến sự.
- Tiêu Chiến nói.
- Ừm.
Nếu Lôi quốc vẫn còn dưới trướng vị quân chủ ban đầu kia, có lẽ còn tường an nhàn rỗi.
Năm trước, nguyên quân chủ của Lôi quốc đột ngột chết bất đắc kỳ tử, quân chủ tân vị hình như thích chiến tranh, dân chúng đã kêu gào bốn phía.
- Hoàng Thượng nói.
- Nếu đã mất dân tâm sẽ dễ đối phó hơn một chút.
Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, đạo lý này Tiêu Chiến rất rõ ràng.
- Ừm.
Thư tín này con cứ giữ đó rồi đưa cho Tam ca, Lục ca con xem, cùng nhau thương lượng một chút.
Lần này binh chắc chắn phải xuất, về phần phái ai đi, dùng bao nhiêu binh mã, trẫm còn phải suy nghĩ.
Làm Vua của một nước, Hoàng Thượng không thể không nhìn đại cục.
Người phải dự tính tổn thất có thể xảy ra nếu đại quân xuất chinh, rồi cân nhắc tiến cống từ Du quốc hàng năm có đáng để mạo hiểm như vậy hay không.
- Vâng.
Nhi thần cáo lui trước.
- Tiêu Chiến hành lễ.
- Đi đi.
- Hoàng Thượng gật đầu.
Trong Sùng Vương phủ, Vương Nhất Bác lấy ra hai dược bình, nói với Tiểu Ảnh.
- Bình trắng là dược Khanh tử, bình xanh là thuốc giải độc.
Lát nữa ta xem mạch cho ngươi rồi kê một đơn thuốc ngâm mình tắm.
Lần đầu tiên ngươi dùng dược Khanh tử có thể bắt đầu dùng thuốc giải độc, thuốc này là sư phụ ta để lại, ngươi có thể yên tâm mà dùng.
Chờ độc hoàn toàn giải, thì dùng hai lần dược Khanh tử còn lại.
Tiểu Ảnh nắm bình trong tay, gật đầu.
Tiêu Thanh ngồi bên giường, ngón tay luồn vào mái tóc đang xõa của Tiểu Ảnh, nhẹ giọng nói.
- Đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.
- Ta không sợ.
Tiểu Ảnh rầu rĩ nói.
Khổ sở gì hắn cũng đã nếm trải qua, chẳng lẽ lại đi sợ chút dược ấy? Chỉ là về sau sẽ biến thành Khanh tử, rất nhiều chuyện cũng sẽ khác đi, cái đó mới là chỗ khiến hắn rối rắm.
- Ừ.
- Tiêu Thanh cười yếu ớt.
Lúc sau, Vương Nhất Bác xem mạch cho Tiểu Ảnh, rồi kê đơn thuốc cho hắn.
- Ăn xong cơm chiều hãy về.
- Tiêu Thanh nói.
- Xem ý của Tiêu Chiến đã.
- Vương Nhất Bác buông bút, mỉm cười.
- Không phải y rất nghe lời đệ sao.
Chuyện Tiêu Chiến từ trước đến nay đều nghe theo quyết định của Vương Nhất Bác, Tiêu Thanh rất rõ.
Tiêu Chiến từ trong cung trở về liền đến Dịch Vương phủ mời Tiêu Hoàng, rồi cùng nhau tới phủ Tiêu Thanh.
Biết họ có chuyện muốn nói, Vương Nhất Bác ở lại cùng Tiểu Ảnh, để ba người họ bàn việc.
Ba người đi rồi, Vương Nhất Bác ngồi ở một bên cạnh, trong tay bưng chén trà nhìn Tiểu Ảnh.
Bị hắn nhìn có chút không được tất nhiên, Tiểu Ảnh hỏi.
- Làm sao vậy?
- Tuy rằng ngươi ở trước mặt Lục ca giả vờ không sao, nhưng nam tử phải đổi thành Khanh tử, tâm lý mới là cái khó vượt qua nhất.
Hắn tin Tiểu Ảnh thực sự kiên cường, nhưng đã quen cẩn thận quan sát người bệnh nên Vương Nhất Bác biết Tiểu Ảnh suy nghĩ cái gì.
Tiểu Ảnh im lặng suy nghĩ một lát, mới hỏi.
- Vương phi, ngươi lúc trước vì sao lại dùng?
- Ta a...!Chuyện của ta cùng Lân Vương có lẽ ngươi cũng đã từng nghe nói qua.
Lúc trước ta không có chút đấu tranh gì, một lòng muốn gả cho y, dược cũng cam tâm tình nguyện dùng.
- Vương Nhất Bác mỉm cười hoài niệm.
- Sùng Vương gia luôn nói Vương phi tình thâm, Lân Vương phúc khí tốt.
- Tiểu Ảnh gật đầu.
- Cũng là Lân Vương không chê ta, nếu không thì không phải thế này đâu.
Mệnh số này thật sự không nói chính xác được, có khi do cơ duyên thúc đẩy, chưa chắc là chuyện xấu, cũng có thể là một bắt đầu mới.
Tiểu Ảnh suy tư về lời Vương Nhất Bác nói.
- Ngươi không cần mang gánh nặng, cho dù ngươi biến thành Khanh tử, ngoại trừ hoa văn lá sen trên vai thì không khác gì nam tử.
Bọn họ có thể làm gì ngươi cũng có thể làm nấy, không nhất định phải như nữ tử ở mãi trong phủ.
Nếu ngươi không muốn thấy hoa văn lá sen kia, ta sẽ dùng dược liệu che giấu giúp ngươi.
Vương Nhất Bác tận lực làm cho giọng điệu thoải mái, như vậy Tiểu Ảnh nghe cũng sẽ thoải mái.
- Ta cùng Lục Hoàng tử xảy ra chuyện như vậy...!Ngươi cũng biết...!Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, chỉ là độc này khiến sự tình xảy ra sớm hơn mà thôi.
Cho dù ta biết Lục Hoàng tử đối với ta rất tốt, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ ở bên hắn...
- Ngươi không thích Lục ca?
Vương Nhất Bác khó hiểu, theo hắn quan sát thì không đến mức Tiêu Thanh đơn phương a.
- Không phải, Lục Hoàng tử tốt lắm.
Chỉ là ta không xứng với hắn.
- Nếu bàn về học vấn thì đúng thật là Lục ca hơn ngươi, nhưng nếu luận võ công, Lục ca căn bản không phải đối thủ của ngươi, lại có cái gì không xứng? Hai người ở bên nhau, vừa hợp pháp, vừa là bù trừ tính cách cùng am hiểu.
Hai điểm này ngươi cùng Lục ca đều rất hợp nhau.
Lục ca thích Tiểu Ảnh, sẽ không ghét bỏ nhược điểm mà Tiểu Ảnh tự cho là không xứng với hắn, vậy còn vấn đề gì nữa?
- Nhưng xuất thân của ta không tốt...
- Vậy ngươi cảm thấy xuất thân của ta tốt?
- Không giống.
Dù gì ngươi cũng từ Bá phủ ra.
- Vậy thì thế nào? Trước khi ta gả đến Lân Vương phủ, ngoại trừ là trò cười trong kinh, có bao nhiêu kẻ bận tâm đến chuyện ta là thứ tử Bá phủ? Lại có ai bởi vì ta xuất thân từ Bá phủ mà tôn trọng ta? Tự tôn là phải tự mình giành được.
Hắn cũng không cho rằng mình xuất thân tốt hơn so với Tiểu Ảnh, ít nhất Tiểu Ảnh còn có thể làm chuyện muốn làm, mà hắn lúc trước chỉ có thể bị nhốt trong tiểu viện kia.
- Ngươi đã thắng được tự tôn là có địa vị, còn ta...!Trừ võ công ra, cái gì cũng không biết...!- Trên mặt Tiểu Ảnh thoải mái, nhưng có chút buồn bực.
- Cái này không đơn giản, nếu ngươi muốn học chữ đọc sách, nói Lục ca tìm cho ngươi một tiên sinh cũng được.
Bể học mênh mông.
Ta tới tuổi này, tập võ là không thể, nhưng ngươi ở tuổi này muốn học thi thư văn tự vẫn dư sức.
Vấn đề khiến Tiểu Ảnh rối rắm, ở trong mắt Vương Nhất Bác không đáng kể chút nào.
- Thỉnh cầu Vương gia mời tiên sinh đến phủ dạy ta thật sự không ổn, ta chỉ là ảnh vệ của Vương gia, nói gần một chút, cũng chỉ là nam sủng...!Vương gia vì ta thỉnh tiên sinh, sẽ bị người khác dị nghị.
- Ngày thường nếu Lục Hoàng tử không bận, hắn chắc chắn đồng ý dạy ngươi.
Nếu hắn bận, ngươi cũng có thể tới tìm ta.
- Thật sao? - Trong mắt Tiểu Ảnh lộ ra ý cười.
- Đương nhiên.
Nếu ta cũng bận, phủ Tam ca còn có một vị Mộ công tử, học vấn cũng phi thường xuất chúng, ngươi đến thỉnh giáo hắn, Lục ca sẽ không phản đối, Mộ công tử cũng đang muốn có việc làm.
Mà ngươi ra vào phủ Tam Hoàng tử hoặc là Mộ công tử đến đây đều là chuyện bình thường qua lại giữa hai phủ, sẽ không bị ai nói xấu.
Hiện tại Mộ Thần cũng có thể thanh nhàn hơn rất nhiều so với trước đây, tìm việc cho hắn làm cũng không tệ.
- Có quấy rầy Mộ công tử hay không?
Người này hắn cũng nghe Tiêu Thanh đề cập qua nhưng cụ thể cũng không hiểu biết.
- Không đâu, ta đến nói giúp ngươi.
- Đa tạ Vương phi.
- Tiểu Ảnh ý cười sâu hơn.
- Không khách khí.
Nhưng ngươi nên chú tâm học, ta chờ nhìn thấy ngươi tài hoa hơn người, diễn kinh tứ toạ đây.
Học vấn, chỉ cần chú ý một chút, biết chịu khổ, sẽ không kém ai.
- Vâng.
- Tiểu Ảnh gật đầu.
Phê xong tấu sớ, Hoàng Thượng nhắm mắt dưỡng thần một lát, mới nói với đãi tòng theo bên cạnh.
- Trẫm hôm nay đến chỗ Hoàng Quý phi dùng bữa tối.
- Vâng.
- Đãi tòng đáp.
Ở cửa cung tiếp Hoàng Thượng giá đáo, Hoàng Quý phi thướt tha đứng dậy, cười nói.
- Hoàng Thượng đến đây cũng không sớm nói cho nô tì, để nô tì tự mình làm chút món Hoàng Thượng thích.
- Trẫm hôm nay bận việc triều chính, đến lúc cảm thấy đói, nghĩ đã mấy ngày không gặp nàng liền đến bồi nàng.
- Hoàng Thượng nhìn Hoàng Quý phi.
- Thiếp phi cũng rất nhớ Hoàng Thượng.
- Hoàng Quý phi nói.
Hoàng Thượng cười khẽ, dẫn đầu vào cửa cung.
Bữa tối, Hoàng Quý phi chuẩn bị rất thịnh soạn, trong tịch gian, Hoàng Quý phi cười nói vui vẻ.
- Hoàng Thượng bận việc triều chính, cần phải chú ý thân thể a.
- Nàng cũng vậy.
- Nói đến thân thể thiếp lại nhớ đến một việc, hôm qua Lý phi bị phong hàn.
Nhưng vì đang bị cấm cung, không tiện lộ diện, nô tì nhìn cũng thấy đáng thương.
Hiện giờ chiến sự Thát Mã đã bình định, còn thỉnh Hoàng Thượng vì công Lý phi hầu hạ ngài nhiều năm, thả nàng cùng Đại Hoàng tử.
Hoàng Thượng ăn mà không nói gì.
Phương Bắc bình ổn, hắn còn đang vì Lục tử lập công mà cao hứng, chuyện Lý phi cùng Đại Hoàng tử đã sớm bị Hoàng Thượng ném ra sau đầu.
Hoàng Quý phi dùng khăn khẽ lau lau khóe miệng, tiếp tục nói.
- Chắc hẳn Lý phi cùng Đại Hoàng tử cũng biết sai rồi, Hoàng Thượng cũng nên cho bọn họ một cơ hội sửa đổi phải không? Nô tì nghe nói Du quốc phía Tây đến cầu Đại Nghiệp xuất binh trợ giúp, nếu Người cảm thấy Đại Hoàng tử còn chưa bị phạt đủ, sao không để nó mang binh xuất chinh, lấy công chuộc tội?
- Tin tức của nàng thật nhanh nhạy.
Nét tươi cười của Hoàng Quý phi cứng đờ, lập tức ý thức được hậu cung không được hỏi đến việc triều chính, cười trừ dịu dàng nói.
- Hoàng Thượng, nô tì cũng chỉ là nghe nhóm hạ nhân trong cung nói mới biết được.
Đại Hoàng tử cũng coi như là nô tì nhìn nó lớn lên, hiện giờ đứa nhỏ kia đã biết sai, thỉnh Hoàng Thượng cho hắn một cơ hội sửa đổi.
Ngũ tử Tiêu Trạch của nô tì mặc dù tinh thông văn võ, nhưng thật sự chưa có kinh nghiệm xuất binh, không thể vì Hoàng Thượng phân ưu, chỉ có thể dựa vào Đại Hoàng tử phân ưu một phần vì Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng tuy rằng trên mặt không biểu hiện ra biểu cảm gì, nhưng người hầu bên người hắn vẫn có thể cảm thấy Hoàng Thượng không vui.
- Không cần lo chuyện triều chính.
- Nô tì nói với ngài chỉ là gia sự.
- Hoàng Quý phi ý cười trong suốt như trước.
Hoàng Thượng không nói gì nữa.
Nếu ngẫm lại, cứ cấm túc hài tử như vậy cũng không phải cách, dù sao cũng là con hắn, nếu Tiêu Quân thật sự biết sai, hắn cũng nguyện ý cho một cơ hội.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ăn cơm chiều, mới rời Sùng Vương phủ.
Ngồi trên xe ngựa, Tiêu Chiến nói.
- Phụ hoàng hôm nay triệu ta đến, là Du quốc phía Tây xảy ra chiến sự, muốn nghe ý kiến của ta.
Ta cảm thấy lần này Phụ hoàng mười phần sẽ phân phó ta đi.
Vương Nhất Bác cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng hắn cũng hiểu, Tiêu Chiến chiến công lớn, xuất chinh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng làm thê khanh, Vương Nhất Bác cũng không thể không lo lắng.
Thấy hắn cúi đầu không nói, Tiêu Chiến giơ tay ôm hắn, nói.
- Cho dù phải đi, ta cũng sẽ đem ngươi cất vào trong rương mang đi, cứ nói là binh thư ta muốn mang theo.
- Sao vậy được? - Vương Nhất Bác bật cười.
- Để ngươi ở lại trong kinh, ta thật sự không yên tâm.
Chẳng bằng mang ngươi đi, cho dù nguy hiểm, ít nhất cũng là ta tự mình che chở.
- Tiêu Chiến vuốt mái tóc dài của hắn.
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến làm cảm động, nghiêng người chủ động hôn y.
- Tự ý mang ta đi, sẽ bị giáng tội.
Nếu ngươi thật sự phải xuất chinh, ta sẽ ở nhà chờ ngươi.
Bàn tay Tiêu Chiến đang ôm Vương Nhất Bác siết chặt một chút, trong lòng rất cảm động, điều này khác với sự trông mong y trở về của Hoàng nương, chờ đợi của Vương Nhất Bác với y, càng khiến y cảm động.
Xoay người đặt Vương Nhất Bác nằm trong xe ngựa, Tiêu Chiến tháo đai lưng của hắn hôn lên.
Vương Nhất Bác hoảng sợ, vội ngăn lại.
- Đừng ở đây, bên ngoài sẽ nghe thấy.
Tiêu Chiến búng chóp mũi hắn cười gian.
- Vậy chỉ có thể phiền thê khanh của ta nhỏ tiếng thôi.
- Ngươi...
Còn chưa chờ Vương Nhất Bác nói xong, Tiêu Chiến liền hôn hạ thân của Vương Nhất Bác khiến giọng hắn nghẹn ở giữa cổ.
Bên trong xe ngựa nhất thời cảnh xuân vô hạn, Trác Hồ đánh xe tất nhiên biết chủ tử nhà mình đang làm cái gì, tán thưởng Vương gia nhà mình càng ngày càng biết thương người, đồng thời, tận lực đánh xe càng vững vàng, cũng chọn đường xa mà đi, cho Vương gia nhà mình chút thời gian...