Ngày hôm sau, lúc Tiêu Chiến phải vào triều sớm, Vương Nhất Bác vẫn còn đang ngủ say.
Giữa đệm chăn hỗn loạn, đầu vai trắng nõn lộ ra, an tĩnh động lòng người.
Tiêu Chiến chỉnh lại chăn cho hắn, rồi lẳng lặng nhìn Vương Nhất Bác một lát nữa, mới nhẹ nhàng rời đi.
Đôi khi chỉ cần lẳng lặng nhìn hắn như vậy, trong lòng Tiêu Chiến sẽ cảm thấy rất kiên định, có một loại vui sướng nói không nên lời.
Y cùng Vương Nhất Bác không cần hứa hẹn gì, cũng không cần cố ý thân mật, chỉ hỗ trợ lẫn nhau, chờ đợi lẫn nhau như vậy, sẽ cảm thấy vô cùng yên bình.
Cuộc sống cũng trở nên thú vị, không giống như trước, chỉ bận rộn công văn chiến sự, không chú tâm suy nghĩ ý nghĩa gia đình.
- Nghĩ cái gì đấy? Cao hứng như vậy?
Tiêu Hoàng đang chờ lâm triều đụng y một cái, tuy rằng biểu cảm trên mặt Tiêu Chiến biểu hiện ra rất ít, nhưng ý cười trong mắt vẫn rất rõ ràng.
Tiêu Chiến phục hồi tinh thần, khẽ cười.
- Không có gì.
- Nếu đệ ở cùng Nhất Bác vài năm, nói không chừng nét tàn khốc kia toàn bộ đều sẽ tiêu tán, còn có thể giống lão Lục, chỉ còn danh hiệu công tử tốt đẹp.
- Sao có thể? - Tiêu Chiến bật cười.
- Đệ cứ tính thử xem, 18 năm đệ sống trên đời này, số lần cười có nhiều bằng sau khi lấy Nhất Bác hay không, sẽ biết.
Tiêu Hoàng khó khăn lắm mới có cơ hội trêu ghẹo đệ đệ nhà mình, tất nhiên không thể bỏ qua.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu.
- Thì cũng không thể cứ nghiêm mặt làm hắn sợ.
Y tất nhiên biết chính mình bận tâm cỡ nào tới Vương Nhất Bác, chỉ là ở trước mặt huynh trưởng, vẫn nên tiết chế một chút thì tốt hơn.
- Đệ cùng đệ khanh ở bên nhau, ta cũng không nói được nhiều.
Tiêu Hoàng cười nói, từ khi Mộ Thần nhập phủ, tâm tình của hắn cũng sảng khoái hơn rất nhiều, hình như mỗi ngày đều có hi vọng, mỗi ngày trải qua đều phong phú.
Sau khi lâm triều, Tiêu Chiến cùng hai vị huynh trưởng đến Nhã Khôn cung dùng xong tảo thiện trước, mới trở lại ngự thư phòng.
Vừa vào trong, cả ba người cùng hành lễ với Hoàng Thượng.
- Đứng lên đi.
Trẫm hôm qua nói Chiến nhi đến thương nghị cùng các con, hai con có ý kiến gì không?
- Khởi bẩm Phụ hoàng.
Du quốc là nước phụ thuộc Đại Nghiệp, Đại Nghiệp phải bảo vệ yên ổn mới có thể nhận sản vật lâu dài từ Du quốc, đối với xã tắc mà nói có lợi chứ không gây hại.
Nhi thần chủ chiến.
Lôi quân chủ không được dân tâm, bị phủ định là chuyện sớm muộn.
Mà Đại Nghiệp ta vì bảo vệ nước phụ thuộc mà khai chiến, cũng là thuận lý thành chương, thuận theo dân ý.
Nhưng muốn chiến, cũng không thể đánh lâu, để tránh biên dân Lôi quốc chịu cuộc sống áp bách, trở thành phản quân, ngược lại sẽ phiền toái.
Nếu Đại Nghiệp có thể đánh lui Lôi quốc sẽ có thể chiếm được quyền chủ động.
Nhưng nếu Lôi quốc ở biên quan xuất hiện phản quân, nhìn thì như cùng Nghiệp quốc đối kháng với hoàng tộc, nhưng nếu hoàng tộc suy tàn, lấy tâm tư của dân chúng Lôi quốc mà ủng hộ, chắc chắn sẽ tốt hơn so với giúp Nghiệp quốc.
Đến lúc đó, Đại Nghiệp chẳng những vì chiến chinh hao tài tốn của, còn tốn sức không công, không chiếm được lợi ích.
Điểm ấy Hoàng Thượng cũng biết rõ, lên tiếng hỏi Tiêu Thanh.
- Thanh nhi thì sao?
- Khởi bẩm Phụ hoàng, nhi thần cùng Tam ca nhất trí ý tưởng.
Trận này nhất định phải đánh, nếu không đánh, không những Du quốc sẽ thất vọng với Đại Nghiệp, chỉ sợ Lôi quốc cũng sẽ cảm thấy Đại Nghiệp bất lực, nghĩ Đại Nghiệp sợ bọn chúng.
Nếu Du quốc bị đánh bại, với dã tâm của Lôi vương, kế tiếp chắc chắn chính là Đại Nghiệp.
Đến lúc đó mới phòng ngự sẽ không khỏi bị động.
Đúng như lời Tam ca, lần này không nên háu chiến, Nghiệp quốc đánh lâu, dân chúng trong nước cũng sẽ kinh hoảng, lòng người không an, dân sinh khó an.
Hơn nữa, nếu muốn chiến, vậy tốt nhất giải quyết vấn đề triệt để, tránh chịu thêm hỗn loạn.
Hoàng Thượng nhìn Tiêu Thanh, lại nhìn nhìn Tiêu Hoàng, vô cùng hài lòng gật đầu.
- Không tồi, các con nghĩ rất chu toàn.
Con cảm thấy trận chiến này thế nào? Nếu phái con đi, có thể nắm chắc tốc chiến tốc thắng? - Hoàng Thượng hỏi Tiêu Chiến.
Hoàng Thượng không hỏi y có nắm chắc phần thắng hay không, mà hỏi có thể nhanh chóng thắng lợi hay không, đủ để nhìn ra Hoàng Thượng tin tưởng Tiêu Chiến.
- Lấy địa hình biên giới Du quốc mà nói, cũng không quá phức tạp.
Nhưng bởi vì không phức tạp, cho nên tiến công cùng phòng ngự đều không chiếm ưu thế tuyệt đối.
Nhi thần nghĩ tốt nhất là một kích đánh thẳng, phá huỷ sĩ khí của quân Lôi mới có thể xoay chuyển càn khôn.
Nhi thần nguyện ý lĩnh binh đi trước, nhất định không phụ lòng kỳ vọng của Phụ hoàng.
- Tiêu Chiến quỳ xuống nói.
Trong trí nhớ kiếp trước của y, Nghiệp quốc vẫn chưa khai chiến với Lôi quốc, từ trước đến nay Lôi quốc vẫn yên ổn, nhưng đời này chiến sự lại diễn ra sớm hơn.
Cho dù chưa từng có kinh nghiệm đối chiến cùng Lôi quốc, cũng không có nghĩa Tiêu Chiến y sẽ thất bại.
- Được, đứng lên.
- Hoàng Thượng gật đầu cho y đứng dậy.
- Phụ hoàng, nhi thần nguyện cùng Tiêu Chiến xuất chinh.
- Tiêu Hoàng trịnh trọng thỉnh mệnh.
- Chiến nhi đi là được rồi, chỉ có một Lôi quốc không đáng để Đại Nghiệp phái ra hai vị Hoàng tử.
Còn nữa, Chiến nhi ra tiền tuyến, trong kinh cũng phải có các con trông chừng an nguy.
Thanh nhi võ công không tốt, chuyện này chỉ có thể giao cho con làm, trẫm mới có thể an tâm.
- Vâng, Phụ hoàng suy nghĩ chu toàn, nhi thần nhất định tận tâm tận lực.
- Tiêu Hoàng đáp.
Nghĩ cũng đúng, hắn tuy rằng lo lắng cho Tiêu Chiến, nhưng nếu đi theo, trong kinh chỉ còn lại Tiêu Thanh, ngược lại càng nguy hiểm.
Chi bằng hắn ở lại kinh, mọi việc cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, Tiêu Chiến cũng có thể an tâm ở tiền tuyến đối phó với địch.
- Chiến nhi sẽ là chủ tướng, về phần chọn phó tướng...!Tiêu Quân vẫn luôn bị cấm túc, hôm qua Hoàng Quý phi thỉnh cầu trẫm, hy vọng có thể để Tiêu Quân lấy công chuộc tội, vì trẫm phân ưu.
Trong khoảng thời gian cấm túc, Tiêu Quân cũng từng viết một phong thư thỉnh tội, nó dù sao cũng là hài tử của trẫm, huynh trưởng các con.
Trẫm thấy nó thật sự biết sai, cũng không đành lòng trách móc quá mức, muốn cho nó cơ hội lập công.
Nghe Hoàng Thượng nói vậy, trên mặt ba người đều không lộ ra biểu cảm nào, giống như đang nghe Hoàng Thượng nói việc nhà.
- Trẫm suy nghĩ một đêm, quyết định để Tiêu Quân làm phó tướng của Chiến nhi.
Tin tưởng có Chiến nhi trông chừng, nó cũng sẽ không lỗ mãng như vậy nữa.
- Vâng, nhi thần tuân chỉ.
Nghe ý Hoàng Thượng đã quyết định, Tiêu Chiến cũng thành thật đáp ứng.
Cho dù trong lòng không nguyện ý, cũng không muốn bất tuân ý Hoàng Thượng.
- Rất tốt.
Những phó tướng còn lại trẫm sẽ cùng cựu thần thương nghị nói sau cho con.
Về phần xuất chinh lần này cần bao nhiêu nhân mã, lương thảo cùng vật tư, con cũng viết tấu sớ cho trẫm, trẫm sẽ an bài.
Hoàng Thượng rất hài lòng chuyện Tiêu Chiến không phản đối Tiêu Quân làm phó tướng, cho nên những mặt khác liền giao cho y quyết định, không hề can thiệp, đồng thời cũng có quyết định mới.
- Vâng, nhi thần ngày mai sẽ đem tấu sớ trình lên.
- Tiêu Chiến nói.
- Được.
Trẫm biết con xuất chinh, không yên lòng nhất chính là Nhất Bác.
Trẫm đặc biệt cho phép con dẫn nó theo cùng, có nó ở đó, trẫm cũng yên tâm hơn.
Con cũng phải bảo vệ tốt cho nó, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sai lầm gì.
- Nhìn Tiêu Chiến kinh ngạc, ý cười trên khóe miệng của Hoàng Thượng càng sâu.
Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh cũng rất bất ngờ với quyết định của Hoàng Thượng, nhưng có đệ khanh cùng đi, bọn họ cũng không cần quá lo lắng, mà Tiêu Chiến ở chiến trường, chắc hẳn cũng có thể an tâm mà chinh chiến.
- Nhi thần đa tạ Phụ hoàng, nhất định bảo hộ Nhất Bác chu toàn.
Tiêu Chiến quỳ xuống hành đại lễ, trong lòng rất vui mừng.
Quyết định của Hoàng Thượng khiến nhiều người bất ngờ, nhưng cũng tốt đến mức y không phản đối.
- Được rồi, đều lui ra đi.
- Hoàng Thượng cười phất phất tay.
Ba người hành lễ cáo lui.
Tiêu Chiến hồi phủ, Vương Nhất Bác cũng mới vừa tỉnh.
Trên người mệt mỏi, cho nên miễn cưỡng nằm trên giường không đứng dậy.
Tiêu Chiến cởi áo khoác, nằm vào chăn ôm lấy Vương Nhất Bác đang trần như nhộng, gối lên trên vai mình, ngón tay vuốt ve làn da trắng mịn của hắn.
Vành tai của Vương Nhất Bác phiếm hồng, định ngồi dậy lại bị Tiêu Chiến ôm ở trong lòng.
Chỉ phải lên tiếng tìm đề tài, tránh loại xấu hổ kia.
- Sao lại trở về rồi? Dùng điểm tâm chưa?
- Dùng rồi.
Đến ngự thư phòng cùng Phụ hoàng thảo luận chiến sự.
Phụ hoàng phái ta xuất chinh.
- Tiêu Chiến thấp giọng nói.
Giọng của Vương Nhất Bác khàn khàn khiến y nghe thấy cực kỳ quyến rũ.
Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, giơ tay ôm ngược lại y.
- Khi nào thì đi? Ta làm cho ngươi một ít dược liệu mang theo.
- Ta không phải nói muốn đem ngươi cất vào trong rương mang đi rồi sao? - Tiêu Chiến cười nói.
- Đừng có nghĩ đến phương pháp kỳ quái này nữa.
- Vương Nhất Bác trừng mắt với Tiêu Chiến.
- Ngươi bé con này, không muốn đi cùng ta sao? - Tiêu Chiến gõ lên chóp mũi hắn.
- Muốn chứ.
- Vương Nhất Bác vùi mặt vào trong lòng y, giọng khó chịu.
- Vậy cùng đi đi.
Phụ hoàng cho phép ngươi đi cùng ta.
- Tiêu Chiến vuốt tóc hắn, nói.
- Thật sao?
Vương Nhất Bác kinh hỉ ngồi dậy, vì hành động quá vội vàng mà làm cho cái chăn trượt xuống, cả người lộ ra trong tầm mắt của Tiêu Chiến, hạ thân như ẩn như hiện nơi cánh tay.
Thấy thế, Vương Nhất Bác vội vàng lấy chăn quấn lại, là thê khanh, cùng Tiêu Chiến hoan ái là một chuyện, nhưng để Tiêu Chiến nhìn lại là một chuyện khác.
Tiêu Chiến cười kéo người lại, khẽ cắn vành tai đỏ như xuất huyết của hắn.
- Tất nhiên là thật.
- Hoàng Thượng sao lại...
- Có lẽ là sợ ta ở chiến trường phân tâm.
Vương Nhất Bác thả lỏng tựa vào người Tiêu Chiến, ý cười càng sâu hơn.
- Còn có một chuyện.
Phụ hoàng chỉ định Đại Hoàng huynh làm phó tướng cho ta, nói là Hoàng Quý phi cầu xin.
- Hoàng Quý phi?
- Ừ.
Ta mặc dù không muốn đưa hắn theo, nhưng không thể từ chối ý của Phụ hoàng.
Tiêu Chiến cảm thụ được làn da ấm áp trên tay, có chút yêu thích không nỡ buông.
- Ngươi thấy thế nào? - Vương Nhất Bác hỏi.
- Ta muốn nghe ý của ngươi trước.
- Tiêu Chiến lại ném vấn đề về cho hắn.
Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát, cười một tiếng.
- Hoàng Quý phi tính toán tốt thật.
- Sao lại thế? - Tiêu Chiến thấy hứng thú hỏi.
- Nếu Đại Hoàng tử lần này cùng ngươi đi, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi cảm thấy trách nhiệm thuộc về ai? Nếu Đại Hoàng tử gây ra chuyện gì, chẳng cần biết có liên quan đến ngươi hay không, Ly phi rất yêu con nhưng tính tình nóng nảy, kiểu gì cũng sẽ đổ trách nhiệm cho ngươi.
Bất luận Hoàng Thượng tin hay không, nếu Ly phi nghĩ như vậy, cho dù hiện tại nàng đang cùng Hoàng Quý phi tính toán lẫn nhau, đến lúc đó cũng sẽ toàn tâm đứng về phe Hoàng Quý phi.
Tiêu Chiến lẳng lặng nghe, không chen vào.
- Ly phi nếu mất con, tất không đội trời chung với ngươi, Hoàng Quý phi cùng lúc diệt trừ Đại Hoàng tử, quét dọn một chướng ngại cho hài tử của mình, mặt khác khiến Ly phi chống đối với ngươi.
Mặc kệ cuối cùng là ngươi giết Ly phi, hay Ly phi quật ngã ngươi, đối với Hoàng Quý phi mà nói đều là trăm lợi không hại.
Nếu vì thế khiến Hoàng Thượng bất mãn với ngươi, cho dù ngươi loại bỏ Ly phi cũng sẽ mất quân tâm, nói không chừng còn có thể liên lụy đến Hoàng nương, Tam ca cùng Lục ca.
Một tên trúng hai đích như vậy, Hoàng Quý phi sẽ ngư ông đắc lợi, không cần tốn nhiều sức đã bảo toàn địa vị cho Ngũ Hoàng tử, cũng giữ địa vị của mình.
Đã vậy, nếu ta là Hoàng Quý phi, nhất định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp khiến Đại Hoàng tử có đi không về.
- Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, vô cùng chán ghét đối với tranh đấu Hoàng gia.
- Cũng ngươi thông minh.
- Tiêu Chiến nắm lấy ngón tay Vương Nhất Bác bóp nhẹ.
- Ngươi không phải không rõ, chỉ là để cho ta nói, làm rõ ràng quan hệ trước sau mà thôi.
- Tiêu Chiến thông minh từ trước đến nay giấu rất kỹ.
- Có ngươi ở đây, ta lười động não.
- Tiêu Chiến cười.
- Tiếp theo ngươi định làm gì?
- Tạm thời chưa biết.
Mang Đại Hoàng huynh xuất chinh là phải làm, chờ rời kinh rồi nói sau, đến lúc đó muốn làm gì cũng tiện.
Âm mưu lúc chưa bị người phá mới được gọi là âm mưu, y hiện tại cứ bình thản như không biết gì, còn khiến Hoàng Quý phi nghĩ y đã vào tròng, đợi nàng thả lỏng cảnh giác, mới tốt cho việc phản công.
- Ừm.
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, ý cười khóe miệng lại sâu hơn.
Ở bên Tiêu Chiến luôn có thể khiến hắn cảm thấy rất an tâm.
Cho dù ở chiến trường, cũng không sợ hãi.