Hôm sau Tiêu Chiến dâng tấu sớ lên, Hoàng Thượng đã hạ chỉ, Tiêu Chiến là chủ tướng, Tiêu Quân, Vương Nhất Thiên là hai vị phó tướng thường trực của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác làm quân y, lĩnh ba mươi vạn quân, ba ngày sau xuất phát đến Du quốc.
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến kiểm tra tặng vật, đưa Vương Nhất Bác trở về phủ Vọng Dương Bá.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Vương Nhất Bác ra chiến trường, vẫn phải trở về thăm cha, nghe Người giáo huấn vài câu, cũng để Người an tâm.
Vương đa đa nhìn hài tử của mình, không biểu hiện ra nhiều tâm tư.
- Lần này lên đường, mọi sự cần phải cẩn thận.
Tuy có Vương gia che chở, nhưng con cũng không thể trở thành gánh nặng.
- Hài tử hiểu, cha cũng phải chú ý thân thể.
Có chuyện gì phải viết thư cho con.
- Chuyện duy nhất Vương Nhất Bác không yên lòng cũng chỉ có cha.
- Yên tâm.
Lúc này tạm thời lo cho chuyến đi của con, vì y giả phải tận tâm tận lực cứu trợ bệnh nhân, đây là câu đầu tiên sau khi con bái sư, sư phụ con đã nói.
Quan trọng phải nhớ, đừng khiến sư phụ con thất vọng.
- Hài tử nhớ kỹ.
- Vương Nhất Bác gật đầu.
- Ừ, mặt khác ta cũng không có gì phải dặn dò, vạn mong con bình an trở về.
- Vương đa đa nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, tuy rằng trên mặt bình tĩnh, nhưng rốt cuộc vẫn không thể giấu.
- Vâng.
Vương Nhất Bác cầm tay cha, hắn hình như đã lâu không làm hành động này, cha vô cùng chú ý cấp bậc lễ nghĩa, không thích Vương Nhất Bác thất lễ.
Nhưng lần này lại không đẩy ra, cũng không trách cứ.
- Cha yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho Nhất Bác, nhất định không để hắn bị thương.
- Tiêu Chiến nói, y có thể hiểu tâm trạng của Vương đa đa, nếu nói đau lòng cho Vương Nhất Bác, Vương đa đa còn nhiều hơn so với y.
Vương đa đa nhìn Tiêu Chiến, rồi gật đầu.
- Vương gia ở tiền tuyến, Nhất Bác tốt xấu gì cũng chỉ là hậu phương, chính người cũng phải chú ý an toàn.
Vương gia bình an, Nhất Bác mới có thể yên lòng.
- Ta hiểu.
- Tiêu Chiến trịnh trọng gật đầu.
- Cha cũng không thể giúp được gì cho các con.
Ở đây có ba túi gấm, hai người tùy thân mang theo.
Gặp được chuyện khó xử hãy theo trình tự mở ra.
Mở sớm vô ích, có thể sẽ ảnh hưởng phán đoán.
Vương đa đa lấy từ trong hòm ra ba túi gấm, mặt trên đã thêu số thứ tự.
Tiêu Chiến biết Vương đa đa không phải phàm nhân, nếu không có Vương Nhất Bác theo xuất chinh, Vương đa đa sẽ không làm thứ này.
Tiêu Chiến hai tay tiếp nhận, nói.
- Đa tạ cha lo lắng.
- Ta hy vọng chỉ là mình suy nghĩ nhiều, không phải thực sự gặp khốn cảnh.
- Vương đa đa không nhịn được thở dài.
- Vâng.
- Tiêu Chiến gật đầu.
Trầm mặc một lát, Tiêu Chiến đột ngột mở miệng nói.
- Ta cùng Nhất Bác đều rời đi, trong phủ không ai trông coi sợ không được.
Nếu cha không ngại, có thể đến Lân Vương phủ ở tạm, cũng lo gia sự hộ ta.
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến đột ngột đưa ra đề nghị, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Đúng vậy, nếu cha ở Lân Vương phủ, hắn sẽ càng yên tâm.
Còn nữa, phủ Vọng Dương Bá ngay cả Vương Nhất Thiên cũng xuất chinh, đại phu nhân lại không kiêng nể gì, nếu Vương đa đa đến Lân Vương phủ, chắc chắn so với ở lại đây bảo đảm hơn.
Vương đa đa không có nửa phần do dự nói.
- Đa tạ ý tốt của Vương gia, nhưng như vậy thật sự không hợp quy củ.
Vương gia cũng không cần lo lắng cho ta, tốt xấu gì ta cũng là trưởng bối, biết phải tự lo thế nào.
Vương Nhất Bác không chen vào, hắn biết đề nghị này đã là lần đầu mới có, cha không đến cũng là đúng.
Thân là Hoàng gia, hắn cũng chỉ nghe nói qua có tiền lệ mẫu thân Vương phi sau khi cùng phụ thân ly hợp, có thể đến vương phủ ở thôi.
Tiêu Chiến cũng hiểu mình hơi quá, nói.
- Nếu đã thế, ta cũng không miễn cưỡng.
Chỉ có thể sớm ngày hồi kinh, cũng khiến Nhất Bác an tâm.
Vương đa đa gật đầu, không nói thêm nữa.
Năm ngày sau, Tiêu Chiến mặc quân trang lên ngựa, điểm binh xuất phát.
Gần đây ít mưa, đại quân di chuyển cũng thuận lợi.
Vương Nhất Bác vẫn ngồi sau xe ngựa, tuy rằng ăn ở có gian khổ một chút, cơ bản đều là màn trời chiếu đất, nhưng có Tiêu Chiến, hắn cũng không cảm thấy vất vả, ngược lại thấy có chút thả lỏng cùng tự tại khi rời kinh thành.
Đi bốn ngày, thừa dịp nghỉ trưa, Tiêu Chiến lên xe ngựa của Vương Nhất Bác.
Lúc này Vương Nhất Bác đang mặc một thân bạch y, nằm bên trong xe nhắm mắt dưỡng thần.
Vì không để hắn lộ diện, Tiêu Chiến thu lại toàn bộ y phục đỏ của Vương Nhất Bác, chuẩn bị mấy bộ y phục thoải mái tiện tắm rửa.
Xe của Vương Nhất Bác vẫn đi trong đội ngũ chủ tướng, Tiêu Chiến cũng không che giấu , dù sao Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ cũng không có gì phải giấu.
Đã nhiều ngày, Vương Nhất Bác cứ đến buổi tối hạ trại đều sẽ xuống xe đi xem bệnh cho một ít tướng sĩ đột nhiên không khoẻ, kê khai chút dược, các tướng sĩ chưa quen khí hậu hôm sau sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Cho nên toàn quân cao thấp đối với vị Vương phi này cũng không dị nghị, cũng theo Tiêu Chiến yêu cầu, còn xưng là Vương công tử, mà không phải Lân Vương phi.
- Làm sao vậy?
Tiêu Chiến vừa tiến vào, Vương Nhất Bác đã mở mắt.
Nhiều ngày nay thời gian hai người ở chung rất ít, Tiêu Chiến phải trông chừng chúng tướng sĩ, mà ngày đêm chạy như vậy, Vương Nhất Bác cũng thấy mỏi mệt, thường thì không đợi Tiêu Chiến giao nhiệm vụ gác đêm cho các tướng sĩ xong, hắn đã ngủ mất.
Tiêu Chiến nằm bên cạnh hắn, xe ngựa không nhỏ, hai người nằm cạnh nhau không cảm thấy chật.
- Ngươi có cách gì khiến Đại Hoàng huynh tự nguyện quay về kinh không?
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, thấp giọng nói.
Y đã đuổi hết người xung quanh xe ngựa thành người thân tín, để tránh bị người khác nghe được phát sinh phiền phức.
- Ngươi có ý gì không? - Vương Nhất Bác hỏi lại, hắn không tin Tiêu Chiến không có chủ ý.
- Ý thì có, vốn định hạ chút dược, khiến thân thể hắn không khoẻ.
Nhưng nghĩ lại, như vậy cũng không đủ để hắn chủ động rời quân hồi kinh.
Nếu Hoàng Quý phi thật sự có chủ ý, vậy động thủ là phải làm, cho nên Tiêu Quân càng sớm rời quân, uy hiếp đối với Tiêu Chiến mà nói càng nhỏ.
- Ừm.
Cách của Tiêu Chiến đúng thật không thích hợp, Đại Hoàng tử làm phó tướng chuộc tội mà đi, cho dù thân thể không khoẻ cũng sẽ không dễ dàng trở về, trừ phi là chứng bệnh kỳ quái.
Hoặc là nguy hiểm tính mạng.
Tìm tư thế nằm thoải mái, Vương Nhất Bác nói.
- Cách thì có, nhưng nếu là ta nói, hắn chưa chắc sẽ tin.
Tiêu Chiến nhướn mày, hỏi.
- Trước tiên cứ nói thử là cách gì.
- Ta có thể dùng một loại dược khiến Đại Hoàng tử bị triệu chứng giống như trúng thi tuyến cổ, đương nhiên, sẽ không hại đến tính mạng.
Sau đó chúng ta sẽ lén tiết lộ chuyện cổ cho hắn, để hắn hồi kinh đi thăm dò cổ sư kia.
Đại Hoàng tử đao to búa lớn, tuy không phải hạng người nhát gan nhưng cũng vô cùng ái mệnh (ngụ ý là quý trọng mạng sống á).
Hơn nữa việc cổ trùng này người Nghiệp quốc tuyệt đối xem là đại sự, không sợ hắn không về.
Hoàng Quý phi muốn mượn mạng Đại Hoàng tử hãm hại ngươi, chúng ta tất nhiên phải trả cả vốn lẫn lãi mới xứng với công sức tính kế của nàng.
Đem chuyện điều tra cổ sư đổ lên người Đại Hoàng tử, chúng ta ở một bên tiết lộ một phần không sợ hắn tra không ra Ngũ Hoàng tử.
Đến lúc đó chỉ sợ Hoàng Quý phi sẽ thành ốc còn không mang nổi mình ốc.
Tiêu Chiến cười vui vẻ, nhéo mũi hắn nói.
- Thê khanh rất thông minh, vi phu có được ngươi, là trời cao chiếu cố.
- Ít nịnh đi.
Vì Đại Hoàng tử đối lập với ngươi, cho nên việc trúng cổ nếu là ta nói, hắn chưa chắc sẽ tin.
Thậm chí có thể nghĩ là ngươi và ta hợp mưu lừa bịp hắn.
Cho nên cần người khác đến nói mới được, về phần người kia, ta còn không nghĩ ra.
- Không vội.
Vương Nhất Bác có thể nghĩ ra chủ ý này y đã rất hài lòng, Tiêu Chiến cũng không miễn cưỡng, có một số việc y cũng cần động não.
- Trước cứ theo ngươi nói, hạ cho hắn một chút dược để hắn an phận cũng tốt.
Hắn tuy là phó tướng, nhưng trong lòng không phục ta, ta cũng không muốn cùng hắn tranh đấu, chỉ cần hắn đừng gây chuyện cho ta là tốt rồi.
Vương Nhất Bác gật đầu, đứng dậy định đi lấy hòm thuốc, bàn tay mới vừa giơ tới thì túi gấm trong vạt áo liền rớt ra, Tiêu Chiến nhặt túi gấm lên, hỏi.
- Muốn xem thử không?
- Cha không phải nói không gấp thì không cần xem sao?
Vương Nhất Bác lấy hòm thuốc lại, đây là do Tiêu Chiến mới làm cho hắn, bên ngoài sơn một lớp sơn đỏ rất nổi bật, cũng lớn hơn rất nhiều so với cái trước.
- Phải xử lý Đại Hoàng huynh có tính không? Ta chỉ là tò mò ý của cha.
Nếu không thể dùng, ta cũng sẽ không miễn cưỡng.
- Vậy, ngươi xem đi.
- Quả thật hắn cũng muốn biết cha hắn viết cái gì.
Tiêu Chiến lấy túi gấm thêu chữ "Nhất" qua, bên trong có tờ giấy, mở ra xem, mặt trên viết ba chữ: tìm sư phụ.
Ý rất rõ ràng, là muốn y đi tìm sư phụ của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến buông tờ giấy, bội phục nói với Vương Nhất Bác.
- Cha có phải đã sớm đoán ra ta muốn đẩy Đại Hoàng huynh hồi kinh hay không?
- Ta làm sao biết? Nếu sư phụ ở đây, lấy thanh danh của người, dù có nói Đại Hoàng tử sống không được ba ngày Đại Hoàng tử cũng sẽ tin.
Nói đến sư phụ của mình, Vương Nhất Bác vẫn là vô cùng tưởng nhớ.
- Vậy phải đi đâu tìm?
Nếu đề nghị này hữu dụng, vậy cần làm tiếp theo, chính là vấn đề đi đâu mà tìm.
- Ta cũng không biết, trước đây nghe cha nói, sư phụ ở một thôn ẩn phía Tây trị bệnh, không biết hiện tại có còn ở đó hay không.
Cho dù còn, dọc đường đi có rất nhiều thôn, huống chi lại còn là thôn ẩn, khác nào biển rộng tìm kim, cũng quá khó khăn.
Chủ ý của cha rất tốt, nhưng thực hành thì có chút khó khăn.
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, nói.
- Dược cứ hạ cho Đại Hoàng huynh trước, ta sẽ phái người đi tìm sư phụ ngươi.
Chuyện kế tiếp đi bước nào xem bước ấy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, rồi sẽ có biện pháp.
- Được.
Vương Nhất Bác tin tưởng Tiêu Chiến, cũng không lo lắng.
Sau đó đưa dược cho y, về phần hạ kiểu gì là việc của Tiêu Chiến.
Dược Vương Nhất Bác cho thuộc loại mãn tính, trên đường chạy tới Du quốc, thân thể Tiêu Quân thỉnh thoảng lại đổ bệnh, cũng không phải bệnh nặng gì, đa phần là phát sốt đau đầu, chướng dạ dày đến những vấn đề linh tinh, dùng một chút dược sẽ bình phục.
Mặc dù thân thể bình phục, nhưng khí sắc lại càng ngày càng kém.
Thái y đi theo cũng không chẩn ra nguyên nhân, chỉ nói là không quen khí hậu.
Ban đầu Tiêu Quân có tin, nhưng sau này tình trạng phát sốt phát tả quá thường xuyên, khiến hắn không thể không hoài nghi.
Cho dù hoài nghi, hắn cũng không muốn để Vương Nhất Bác xem chẩn, nghĩ Tiêu Chiến là chủ tướng, đại ca như hắn lại chỉ là phó tướng, Tiêu Quân liền cảm thấy lòng dạ khó chịu.
Chỉ thêm ba ngày lộ trình sẽ tới Du quốc, một đường coi như thuận lợi.
Ban đêm hôm đó, bốn bề yên ắng, chỉ nghe một tiếng hét trầm, phó tướng cùng trướng với Tiêu Quân ôm vết thương trên cánh tay chạy ra, sau đó là Tiêu Quân cầm trường kiếm, mắt ngây dại đuổi theo.
Tiêu Chiến sớm có chuẩn bị, nghe được tiếng nhưng không lập tức chạy ra xem mà đợi một lát mới giả vờ như vừa bừng tỉnh, đi ra khỏi quân trướng của mình, hỏi.
- Sao lại thế này?
Lúc này, Tiêu Quân đã bị Vương Nhất Thiên đè lại, cũng không giãy dụa, lúc Tiêu Chiến đến xem xét, Tiêu Quân hai mắt nhắm chặt như đang ngủ.
Vương Nhất Thiên kinh hoảng, dò xét hơi thở phát hiện còn sống mới thở nhẹ nhõm một hơi.
Phó tướng bị thương nói.
- Không biết Đại Hoàng tử làm sao, vốn đang ngủ ngon giấc, đột ngột bật dậy rút kiếm đâm ta.
Cũng may ta không ngủ say, nếu không bây giờ chẳng phải đã thành oan quỷ?
Quân y chạy tới hành lễ xong, nhanh chóng xem mạch cho Đại Hoàng tử, phát hiện không có gì bất ổn, nói.
- Vương gia, Đại Hoàng tử không vấn đề gì.
Hành vi vừa rồi...!Thứ thần cả gan, hình như là chứng mộng du.
- Mộng du? Chưa bao giờ nghe nói Đại Hoàng huynh có chứng mộng du, sao lại đột ngột bị mộng du?
- Cái này...!Thần cũng không biết.
Phải đợi Đại Hoàng tử tỉnh lại rồi hỏi.
Tiêu Chiến nhìn Tiêu Quân đang ngủ như chết, nói với tiểu binh một bên.
- Nâng Đại Hoàng tử trở về.
Sai người trông chừng, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.
Còn thỉnh quân y băng bó vết thương cho phó tướng quân.
- Vâng.
- Quân y cung kính hành lễ, sau đó đưa phó tướng sang một bên xử lý vết thương.
- Chuyện này không được truyền ra ngoài để tránh nhiễu loạn quân tâm.
- Tiêu Chiến nghiêm túc nói.
- Vâng.
- Mấy vị tướng sĩ đồng thanh trả lời.
- Gia tăng phòng vệ, để tránh xảy ra sự tình tương tự.
- Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Thiên, đêm nay là thủ hạ của hắn phụ trách gác đêm.
- Vâng.
Vương Nhất Thiên lĩnh mệnh.
Từ lúc xuất chinh, Tiêu Chiến đã giao nhiệm vụ cho hắn là phụ trách an toàn của Vương Nhất Bác.
Hắn cũng vui vẻ đến nhận việc này, dù sao cũng là đệ đệ của mình, che chở cũng là tất nhiên.
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác mới vừa dậy, Vương Nhất Thiên gác đêm liền vội vàng chạy tiến trướng của hai người, cười nói.
- Nhất Bác, sư phụ ngươi đến.
Vương Nhất Bác kinh ngạc, ngay lập tức vui sướng chạy ra ngoài...