Nguyện Vì Người


Khi Tiêu Chiến lên thành, quân địch đã nghỉ chân cách đó năm trăm thước.

Đây là trận chiến đầu tiên sau khi bọn họ tới Du quốc, nên phải thắng.

Tiêu Chiến lệnh Vương Nhất Thiên làm tiên phong, không cần thật sự chống chọi, chỉ cần dẫn quân địch vào khoảng bẫy tối hôm qua đã đào là được.

Tiêu Quân dẫn quân cánh trái, một phó tướng khác dẫn dắt quân cánh phải, từ hai sườn bọc đánh.

Đồng thời đem theo dầu hỏa, nếu chống chọi cùng quân tiên phong của đối phương, cũng có thể phòng ngừa rủi ro.

Mà một nguyên phó tướng còn lại sẽ cùng Tiêu Chiến đứng ở trên tường thành, an bài cung tiến thủ phòng ngự.
Tiếng trống vang vọng, cửa thành bật mở, Vương Nhất Thiên mang binh ra khỏi thành, cùng quân địch từ xa tương đối.

Tướng lĩnh phe quân địch là đại tướng của Lôi quốc Tương Khoát, người này vừa cao vừa béo, lực lớn vô đối, hai thanh thùy đồng cầm trong tay rất bắt mắt.

Vương Nhất Thiên không khỏi suy nghĩ, loại sức nặng này, cũng thật làm khó con ngựa hắn cưỡi quá.
- Nghe nói Lân Vương của Nghiệp quốc đã đến, sao lại không thấy bóng người đâu? Bản tướng quân còn muốn gặp bạn nhỏ Lân Vương đây.

- Giọng Tương Khoát rất lớn, trung khí mười phần, trong nét cười còn mang một tia khinh thường.
Đối với loại khiêu chiến tầm thường này, Tiêu Chiến từ trước đến nay không quan tâm, chủ tướng phải vững, trong quân mới có thể vững.
Vương Nhất Thiên cũng lười nhiều lời cùng hắn, chỉ nói.
- Muốn đánh thì đánh, nhiều lời làm gì?
- Ngươi là ai? Bản tướng quân hôm nay tâm tình tốt, tạm có thể nhớ tên của ngươi một chút, chờ ngươi hồn lìa khỏi xác, bản tướng quân có thể rải một ly rượu cho ngươi.

- Tương Khoát cười nói.
- Không cần nhớ, muốn rải rượu cho ta, cũng phải xem có mạng mà làm hay không.

- Vương Nhất Thiên thúc ngựa chạy đến trước.
Tương Khoát thấy hắn chủ động tiến lên đánh, lệnh phó tướng bên người ứng chiến.

Phó tướng ngự mã ra nghênh chiến.
Vị trí hôm qua đào bẫy Vương Nhất Thiên nhớ rất rõ ràng, liền cố ý tìm một vị trí không có bẫy, chống lại phó tướng địch quân.

Sau hơn mười chiêu, phó tướng địch quân liền rơi xuống hạ phong, cũng lui về phía sau.
Đứng trên tường thành, Tiêu Chiến nhìn phó tướng của phe địch phải rời khỏi vị trí, bởi vì tranh đấu, vị trí Vương Nhất Thiên chọn vốn tốt đã sắp lệch khỏi quỹ đạo, nếu phó tướng của phe địch lui về, rất có thể sẽ ngã vào bẫy.

Như vậy bẫy sẽ bại lộ không còn tác dụng nữa.
Vương Nhất Thiên cũng phát hiện vấn đề, cố hết sức giữ chân phó tướng phe địch, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.
Nhìn thấy toàn bộ tình cảnh, Tiêu Chiến lấy trường cung bên cạnh sang, rút ra ba mũi tên, đặt vào cung, ngay lập tức nhẹ buông tay, ba mũi tên theo động tác của y mà bay ra, xuyên qua vài trăm thước.

Tương Khoát nghe tiếng thấy liền giơ chùy che chắn.

Nhưng góc độ bắn tên của Tiêu Chiến rất xảo quyệt, Tương Khoát đỡ được hai mũi tên, lại bị mũi tên thứ ba bắn trúng đùi.
Tương Khoát nổi giận, rút mũi tên ra, nâng chùy hô to.
- Xông lên cho ta! Hôm nay bản tướng nhất định phải đập vỡ thành kia.
Trống trận dày đặc, đại quân phe địch nghe lệnh bắt đầu xông tới cửa thành.

Vương Nhất Thiên thấy đúng thời cơ, quay đầu ngựa lại, chạy về hướng quân ta.

Mà lúc này, các tướng sĩ Nghiệp quốc chờ ở phía sau cũng bắt đầu xông về trước, làm ra một bộ tư thế nghênh chiến, mê hoặc đối phương.
Không bao lâu, chợt nghe tiếng quân địch truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Đợi bẫy lộ ra, Vương Nhất Thiên mới chân chính đưa các tướng sĩ tiến đến treo cổ địch binh không rơi vào bẫy.

Mà hai cánh trái phải lúc này cũng rất nhanh bọc đánh quân địch, nội ứng ngoại hợp, dễ như trở bàn tay.
Tương Khoát thấy tình thế không tốt, hô lớn lui binh, nhưng xoay người chưa chạy được xa, liền đụng mặt Tiêu Quân.

Tiêu Quân cầm thương nghênh chiến, đánh nhau một trận, Tiêu Quân kiệt sức.

Ngay lúc hắn xem xét chuẩn cơ hội, chuẩn bị đâm thẳng vào cổ đối phương, đột ngột ngực đau nhói, khiến hắn cả người không thể thở được, trường thương nhoáng lên một cái, ngã ngựa.
Lúc này Tương Khoát tinh thần tỉnh táo, cảm thấy trời chưa quên mình, nâng chùy đập xuống.

Vào thời khắc chùy đồng sắp nện xuống đầu Tiêu Quân, Tương Khoát cảm thấy cổ chợt lạnh, đầu rời thân rớt nhào trên mặt đất.
Tiêu Chiến vung đao dính máu, một tay kéo Tiêu Quân lên, dưới chân đạp lên con ngựa của Tương Khoát, mượn lực bay ra ngoài, trực tiếp hạ xuống tường thành.
Quân Đại Nghiệp thấy tướng quân của phe địch đã chết, lập tức thừa thắng xông lên, giết địch vô số, cũng bắt trên trăm địch binh, trận chiến mở màn thắng lợi.
Vương Nhất Bác tỉnh lại không nhìn thấy Tiêu Chiến, lại cảm thấy trong quân doanh phi thường yên tĩnh mà có chút nghi hoặc.

Mặc kệ đau nhức trên người, Vương Nhất Bác đứng dậy mặc y phục chỉnh tề rồi mới ra ngoài.

Vừa vén màn, liền thấy Trác Hồ chờ bên ngoài.

Gặp Vương Nhất Bác đi ra, Trác Hồ cười nói.
- Vương phi tỉnh rồi, tiểu nhân mang nước đến cho ngài rửa mặt.
Vương Nhất Bác nhìn khắp nơi, cảm giác người trong quân doanh đúng là thiếu rất nhiều, hỏi.
- Vương gia đâu?
- Vương phi đừng vội.

Buổi sáng quân địch đến quấy nhiễu, Vương gia đi ứng chiến.

Vừa mới nãy truyền đến tin tức, thủ chiến toàn thắng.

Vương gia hiện tại đang an bài chuyện tiếp theo, lát nữa mới có thể trở về.
Vương Nhất Bác không ngờ mình vậy mà lại ngủ qua mất thủ chiến luôn, cảm thấy có chút băn khoăn, hỏi.
- Vương gia sao rồi? Có bị thương không?
- Vương phi yên tâm, Vương gia không sao cả.

- Trác Hồ cười cao hứng.
Vương Nhất Bác cũng yên tâm, lại nói.
- Thương vong trong quân thế nào?
- Cũng may, thương vong không nặng.

Quân y đang cứu trị.

- Trác Hồ vẫn luôn canh giữ ở đây, tình hình cụ thể cũng không rõ, chỉ là nghe người truyền lời nói như vậy.
- Ta đi xem thử.
Vương Nhất Bác nói xong định đi ra y trướng phía sau.

Trác Hồ nhanh chóng ngăn.
- Vương phi vẫn nên đến muộn một chút đi, tốt xấu gì cũng ăn cơm đã.

Bằng không lát nữa Vương gia trở về, sẽ trách tội tiểu nhân.
Chuyện tối hôm qua Trác Hồ biết rõ, hơn nữa Vương phi hiện tại sắc mặt cũng không tốt, có thể thấy được đêm qua mệt nhọc.

Nếu để Vương gia biết mình không hầu hạ tốt, nói không chừng hắn sẽ biến mất ở Lân Vương phủ.
Vương Nhất Bác không muốn làm khó Trác Hồ, nhưng nếu lúc này không đi thì không được.

Đang nghĩ ngợi, Trương Bân Bân từ trướng bên cạnh đi tới, gương mặt không có biểu cảm như trước cô đơn muốn chết.
Đánh giá sắc mặt của Vương Nhất Bác một chút, Trương Bân Bân đi tới đưa bình nhỏ trong tay cho hắn.
- Tự lo cho con đã.
Vương Nhất Bác nhận cái bình kia, sắc mặt đỏ bừng, tên trên bình dược đã giải thích dược tính.

Nghĩ mình tối hôm qua phóng túng chắc chắn đã để sư phụ nghe được, Vương Nhất Bác liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu không nói lời nào.

Trương Bân Bân cũng chưa hỏi hắn cái gì, chỉ nói.
- Y trướng bên kia ta đến xem được rồi, con nghỉ ngơi đi.
Nghe được sư phụ sẽ qua đó, Vương Nhất Bác cũng an tâm không ít, mím môi.
- Vậy phiền sư phụ.
Trương Bân Bân gật đầu, rồi xoay người đi về hướng y trướng.

Hắn tuy rằng tính tình lạnh lùng, nhưng với y giả, trị bệnh cứu người là bổn phận, tất không thể quên.
Tiêu Chiến khi trở về, Vương Nhất Bác đã dùng xong điểm tâm, đang thu dọn hòm thuốc chuẩn bị đến y trướng xem thử.

Dù sao mình đi theo đến đây, không làm gì cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tiêu Chiến.
- Sao lại dậy rồi? - Tiêu Chiến cởi áo giáp ôm lấy Vương Nhất Bác.
- Nghe Trác Hồ nói thủ chiến đắc thắng.

- Vương Nhất Bác cười nói.
- Đây chỉ là mở đầu, về sau còn một trận ác liệt phải đánh.
Tiêu Chiến không mấy vui mừng, hai đời trước sau y đã trải qua nhiều chiến sự, mỗi trận chiến thắng lợi đều là dùng rất nhiều sinh mạng đổi lấy, cho nên dù thắng cũng không có gì đáng vui sướng.

Nhiều nhất chỉ có thể nói là dùng một số ít tính mạng để đổi lấy bình yên cho đại đa số người thôi.
- Lát nữa gọi Trác Hồ mang nước đến, ngươi tắm một chút, rồi ngủ một giấc.
- Không sao, ta không mệt.
Tiêu Chiến cười nói, đang nói, ánh mắt y thấy được bình nhỏ trên bàn, cầm lấy xem thử.
- Đây là cái gì?
Tên nhãn trên bình dược y đọc được, nhưng về phần có công dụng gì thì không biết.

Vương Nhất Bác ấp úng, nói.
- Thuốc trị thương bình thường thôi.
- Thuốc trị thương bình thường? Vậy ngươi đỏ mặt làm gì?
Vương Nhất Bác theo bản năng giơ tay sờ mặt.
- Nào có...
- Bé con, muốn gạt ta sao? - Tiêu Chiến ôm lấy hắn đặt lên giường, làm bộ hung dữ hỏi.
Lúc Vương Nhất Bác sắp xếp hòm thuốc, y cũng ở bên cạnh, cho nên dược nào y cũng đều có chút ấn tượng, nhưng cái bình này lại không có trong trí nhớ của y.
- Không có...!Là sư phụ cho.
Vương Nhất Bác ăn ngay nói thật, tuy rằng có chút xấu hổ nhưng hắn không muốn lừa dối Tiêu Chiến.
- Sao? Để làm gì? - Tiêu Chiến mở nút bình, một mùi thơm tản ra, rất thoải mái.
Thuốc trị thương Tiêu Chiến từng thấy chưa đủ trăm loại cũng đến tám mươi, không biết thuốc trị thương mà lại thơm như vậy, cảm giác càng giống tình dược linh tinh, theo tính cách của Trương Bân Bân, sao lại tặng tình dược cho Vương Nhất Bác?
Vương Nhất Bác né tránh nãy giờ, mới nhỏ giọng nói.
- Là....!là thuốc trị thương chỗ kia...
- Chỗ nào? - Tiêu Chiến cười hỏi, y hiển nhiên hiểu được ý Vương Nhất Bác, chỉ là muốn trêu chọc hắn.
Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn, sắc thái trên mặt không đỏ bừng giống như Tiêu Chiến nghĩ, mà lập tức nổi giận, đẩy Tiêu Chiến ra.
- Không cần ngươi quản.
Nói xong rồi đi ra ngoài.

Tiêu Chiến vội vàng kéo người trở về, cười nói.
- Được rồi, đừng nóng giận, ta không trêu ngươi nữa.
Vương Nhất Bác quay đầu không nhìn y.

Tiêu Chiến giống như dỗ trẻ con xoa xoa đầu Vương Nhất Bác.
- Nhất Bác ngoan, đừng nóng giận.
Vương Nhất Bác cúi đầu không nói.

Thật ra hắn cũng không phải tức giận, chỉ là thẹn quá thành giận mà thôi.
Tiêu Chiến nắm cằm hắn, bắt hắn nhìn về phía mình.
- Trên người vẫn còn khó chịu sao?
Vương Nhất Bác lắc đầu, dỗi nói:
- Hết rồi.

- Vương Nhất Bác giận dỗi đáp.
- Vi phu giúp ngươi bôi dược.
Tiêu Chiến nói xong, bế Vương Nhất Bác trở lại trên giường.
- Không cần, không sao.

Vương Nhất Bác giữ chặt bàn tay của Tiêu Chiến đang tháo đai lưng hắn.
- Vẫn là bôi chút dược đi, ta cũng an tâm một chút.
Tiêu Chiến nhanh chóng kéo quần Vương Nhất Bác xuống, để hắn nằm ngang trên đùi mình, phần mông nâng lên.

Nhìn nơi đó sưng lên, Tiêu Chiến đau lòng nhíu mày.

Vương Nhất Bác chôn mặt trong chăn, nhịp tim đập loạn.
Tiêu Chiến lấy một chút dược đưa vào chỗ kia.

Dược cao hơi lạnh khiến Vương Nhất Bác khẽ co rút, kẹp lấy ngón tay của y.

Tiêu Chiến cười vỗ vỗ mông hắn.
- Thả lỏng.
Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, tận lực thả lỏng chính mình, Tiêu Chiến thả chậm tốc độ khiến hắn thậm chí có thể cảm giác được mỗi một động tác của ngón tay ở trong thân thể hắn.
Trong ngoài đều đã bôi dược xong, Tiêu Chiến mới rút ngón tay ra.

Vương Nhất Bác lại dựa vào người y, chậm chạp không nhúc nhích.

Nơi nào đó đã nổi lên phản ứng chọc vào chân Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cười dang hai chân ra, đặt Vương Nhất Bác vào khoảng không ngay giữa hai chân, một tay lúc nhanh lúc chậm luận động, một tay chà xát điểm hồng anh trước ngực Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cúi đầu hừ hừ, Tiêu Chiến từ từ liếm xuống lưng Vương Nhất Bác, đầu lưỡi sắp dời đến giữa hai đùi, Vương Nhất Bác kêu một tiếng rồi bắn ra.
Lau dịch thể trên tay, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đang thở gấp ngồi trên đùi mình, cẩn thận mặc y phục cho hắn.

Tuy rằng y cũng có chút muốn, nhưng nghĩ đến nơi bị sưng đỏ của Vương Nhất Bác kia, vẫn là từ bỏ.
Mặc y phục chỉnh tề cho hắn, Tiêu Chiến vỗ nhẹ lên đôi gò má còn ửng đỏ, chờ hắn bình tĩnh, y liền đút một chén nước, rồi mới cười hôn hắn.
- Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Vương Nhất Bác tựa trên vai y, ngước mắt nhìn, chờ y tiếp tục.
- Sáng nay sau khi ta ra khỏi trướng, sư phụ ngươi tìm ta.

Nói ngày hôm qua đã hạ dược cho Đại Hoàng huynh, chỉ cần tốc độ nhịp tim hắn nhanh đến trình độ nhất định, sẽ xuất hiện triệu chứng ngực đau.

Cho nên ta hôm nay lệnh cho hắn mang binh, cũng là thiên ý, hắn cư nhiên tranh chấp cùng chủ tướng phe đối phương.

Ta canh đúng thời cơ lúc hắn xuất hiện chứng đau ngực mà cứu hắn.

Chỉ cần ngươi liên hệ chuyện này với chuyện trúng cổ là được.
Y vốn nghĩ Trương Bân Bân chỉ làm theo yêu cầu của Vương Nhất Bác, đến lúc đó lừa Tiêu Quân một chút là ổn, không ngờ lại lén giúp hắn nhiều như vậy.
Sư phụ mình ra tay, tuyệt đối là không có gì sơ suất, Vương Nhất Bác gật gật đầu.
- Ta đã biết, lát nữa ta sẽ đến thăm Đại Hoàng tử.
Vừa dứt lời, chợt nghe Trác Hồ ngoài trướng nói.
- Vương gia, thân thể Đại Hoàng tử có chút không khoẻ, muốn mời Vương phi đến xem thử.
Nghe vậy, hai người nhìn nhau cười.

Tiêu Chiến nói với Trác Hồ.
- Nói cho Đại Hoàng huynh, chúng ta lập tức đến.
- Vâng.

- Trác Hồ đáp.
Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác ra, y đưa tay cầm lấy hòm thuốc, một tay dắt Vương Nhất Bác, nói.
- Đi thôi.
- Ừm.
Vương Nhất Bác mỉm cười vui vẻ, cùng Tiêu Chiến ra khỏi quân trướng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui